Tôn Dao ở bên cạnh đang dùng khăn giấy lau mũi. Có lẽ cô đã thoát ra khỏi cơn đau thương nên nhíu mày nhìn Thời Chung, sau đó còn có sức mà trêu ghẹo anh: “Đâu phải vợ yêu của anh xảy ra chuyện, anh sốt ruột đến thế làm gì?”
Thời Chung không bình luận gì về lời trêu chọc của Tôn Dao, coi như không nghe thấy, chỉ thở phào một hơi rồi nói với Nhậm Tư Đồ: “Anh về tới nhà, nghe dì Triệu nói em đang ở bệnh viện thì cứ tưởng là em đã xảy ra chuyện gì.”
“Anh không nghe dì Triệu nói hết câu sao? Em đến bệnh viện là vì Tầm Tầm.” Nhậm Tư Đồ cũng không kìm được mà phải chế nhạo sự lo lắng quá mức của anh. “Em thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”
Thời Chung mỉm cười, không trả lời. Anh không thể nói với cô rằng khi anh bước ra khỏi viện Kiểm sát, nhận được cuộc gọi đó, câu “Giám đốc Thời, cẩn thận đấy, mọi thứ chỉ mới bắt đầu thôi” của Tưởng Lệnh Thần đã khiến anh sợ hãi đến mức nào.
Anh rất lo tên họ Tưởng đó sẽ nhằm vào những người mà anh yêu thương nhất, nên vừa rồi mới ôm cô chặt như vậy…
Khi ba người Tôn Dao, Nhậm Tư Đồ và Thời Chung bước ra khỏi phòng vệ sinh thì quả nhiên Tầm Tầm đã tò mò thò đầu vào hóng chuyện được một lúc. Nhìn thấy Thời Chung, cu cậu bất mãn làu bàu: “Mọi người lén nói chuyện sau lưng con…”
Thời Chung dắt tay Nhậm Tư Đồ đi về phía giường bệnh, cẩn thận xem xét những vết thương trên người Tầm Tầm rồi đau lòng đưa tay vuốt ve khuôn mặt cậu bé. “Đau không con?”
Tầm Tầm nhăn mặt, gật đầu vẻ hết sức đáng thương. “Bố chân dài ơi, hôm nay bố ở bệnh viện với con có được không? Con sợ cái người làm hại con sẽ lại đến tìm con nữa.”
Thời Chung xoa mái tóc mềm mại của cậu nhóc. “Không thành vấn đề.”
Lúc ấy Tầm Tầm mới yên tâm. Thời Chung đỡ thằng bé nằm xuống, sau đó ngồi trên chiếc ghế đặt cạnh giường. Tầm Tầm nghiêng đầu qua xác nhận Thời Chung không đi thì mới yên tâm nhắm mắt ngủ. Tôn Dao đứng dưới đuôi giường, bị cảnh tượng đang diễn ra trước mắt làm cho cảm động nên đứng trơ ra đó một lúc thật lâu. Khi Nhậm Tư Đồ ý thức được nãy giờ Tôn Dao vẫn không lên tiếng, quay sang nhìn Tôn Dao thì cô đã cụp mắt xuống, quay người đi về phía cửa ra vào. Tôn Dao cứ thế mà lẳng lặng rút lui, đóng cửa phòng lại cho bọn họ.
Nhậm Tư Đồ vô thức đuổi theo Tôn Dao nhưng vừa đi được một bước thì bất chợt dừng lại. Thứ mà Tôn Dao cần nhất bây giờ chính là sự yên tĩnh, không bị ai quấy rầy. Nhậm Tư Đồ nghĩ thế nên đành đổi hướng, đi về phía sofa, sửa sang lại những vật dụng của Tầm Tầm.
Đúng là Tôn Dao cần tìm chỗ nào đó để được yên tĩnh một mình.
Khi muốn khóc, cô luôn có thói quen trốn tránh tất cả mọi người, kể cả Nhậm Tư Đồ.
Tôn Dao vẫn nhớ khoảng thời gian Mạc Nhất Minh theo đuổi cô một cách quyết liệt nhất, cũng là thời kỳ cô từ chối anh một cách thẳng thừng nhất, có một lần không thể nhịn được nữa, cô đã hét vào mặt Mạc Nhất Minh rằng: “Trời sinh anh cứ thích bị nhục nhã như vậy sao? Rốt cuộc thì anh thích tôi ở chỗ nào chứ?”
Thích đến mức cho dù cô có nói nặng nói nhẹ thế nào thì dường như Mạc Nhất Minh cũng không bao giờ tức giận.
Và đương nhiên Tôn Dao vẫn còn nhớ câu trả lời của Mạc Nhất Minh khi ấy: “Em cứ coi như trời sinh anh thích chịu nhục đi. Tóm lại, ngay từ lần đầu tiên gặp em, dáng vẻ vừa gạt lệ vừa đẩy cửa bước vào phòng karaoke, cười đùa chào hỏi với mọi người của em đã khắc sâu trong tâm trí anh, anh nghĩ cả đời này mình cũng không thể quên được.”
Lúc ấy, Tôn Dao vẫn chỉ là một nghệ sĩ nho nhỏ, ngay cả đóng quảng cáo cũng chỉ được vào vai quần chúng, còn Nhậm Tư Đồ thì vừa vào làm tại phòng khám hiện giờ cô đang công tác chưa tới một tháng. Các bạn đồng nghiệp của Nhậm Tư Đồ tổ chức tiệc chào mừng cô ở phòng karaoke, hôm ấy Tôn Dao chỉ đi uống rượu ké mà thôi. Về phần tại sao khi đó cô lại khóc, rốt cuộc là vì bị phó đạo diễn sàm sỡ ở phim trường lúc chạng vạng hay là vì khi nãy rút tiền ở máy ATM gần quán karaoke thì đột nhiên phát hiện số dư trong thẻ ngân hàng không đủ để trả tiền thuê phòng tháng sau? Tôn Dao không còn nhớ nữa. Nhưng cô vẫn nhớ sau khi mình ở trong phòng vệ sinh của quán karaoke khóc như mưa như gió rồi bước ra ngoài thì liền nhìn thấy một anh chàng khá điển trai đang đứng ở ngoài, nhìn cô với ánh mắt khác lạ. Lúc ấy Tôn Dao còn lườm anh ta một cái, sau đó gạt nước mắt, đi thẳng về phía phòng karaoke mà Nhậm Tư Đồ đã nhắn tin báo cho cô trước đó. Lúc đẩy cửa bước vào, trên môi Tôn Dao đã nở một nụ cười, vừa vào đã nói: “Các bạn thân mến, xin lỗi vì tôi đã đến muộn. Tôi tự phạt mình ba ly!”
Lúc Tôn Dao đang uống ly thứ hai thì chàng trai mà cô vừa gặp ở bên ngoài phòng vệ sinh khi nãy cũng bước vào. Tôn Dao nghe đồng nghiệp của Nhậm Tư Đồ gọi anh ta là Mạc Nhất Minh. “Mạc Nhất Minh, cuối cùng thì anh cũng tới rồi!”
Thật ra cho tới giờ phút này, Tôn Dao cũng không thể hiểu rõ rốt cuộc trong đầu Mạc Nhất Minh suy nghĩ những gì? Thấy phụ nữ khóc thì cảm thấy người ta đáng thương, lòng thương hại lan tràn đến thừa thãi rồi bắt đầu có ý muốn bảo vệ, che chở chăng? Nhưng Tôn Dao chỉ cảm thấy khóc lóc là một chuyện cực kỳ mất mặt.
Cho nên khi chứng kiến cảnh ba người Thời Chung, Nhậm Tư Đồ và Tầm Tầm giống hệt người một nhà, Tôn Dao đã chọn cách lặng lẽ rút lui khỏi phòng bệnh, lánh vào bãi cỏ bên ngoài khu nhà, nhờ những cơn gió mơn man thổi khô đi những giọt lệ.
Nhưng đúng lúc này, có người không thức thời mà đến quấy rầy cô.
Tiếng bánh xe khe khẽ chuyển động trên mặt đất đã lọt vào tai Tôn Dao. Cô bực bội cau mày nhưng vẫn không thèm quay đầu lại. Cô không muốn để người mình ghét nhất nhìn thấy nước mắt của mình.
Quả nhiên, giọng nói của Từ Kính Nam đã vang lên ngay sau đó: “Nếu nhanh thì kết quả xét nghiệm ADN sẽ có trong hai mươi tư giờ nữa.”
Tôn Dao không kìm được, siết chặt nắm đấm, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì.
Trong cơn im lặng, một thứ gì đó được nhét vào tay cô. Tôn Dao cúi đầu nhìn thử thì thấy Từ Kính Nam đang đưa cho cô một bịch khăn giấy.
Rất lâu, rất lâu về trước, Từ Kính Nam từng nói đùa rằng: “Chỉ cần nhìn bóng lưng của em là anh đã có thể đoán được em đang khóc hay cười.”
Bây giờ anh chỉ nhìn bóng lưng của cô là đã đoán được cô đang cần khăn giấy sao?
Đối với việc này, Tôn Dao chỉ cảm thấy khinh bỉ. Cô ném bịch khăn giấy lên đùi Từ Kính Nam. “Họ Từ kia, rốt cuộc anh muốn sao đây?”
“Anh muốn lấy lại những gì thuộc về anh, bao gồm cả đứa trẻ.” Từ Kính Nam nhìn cô bằng ánh mắt bình tĩnh nhưng kiên quyết. “Và kể cả em.”
Cuối cùng thì cậu nhóc Tầm Tầm nãy giờ vẫn than thở là đau chỗ này chỗ kia cũng đã được Thời Chung dỗ ngủ. Lúc này đêm đã về khuya, phòng bệnh yên ắng đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của Tầm Tầm. Thời Chung vén chăn cho cậu bé xong, quay lại thấy Nhậm Tư Đồ đang đắp áo khoác của anh mà ngủ trên sofa thì không khỏi lặng lẽ mỉm cười.
Thời Chung nhón chân nhẹ nhàng đến bên cạnh sofa, vốn định đánh thức cô dậy nhưng khi vừa cúi người xuống chuẩn bị vỗ vào vai cô thì anh lại đổi ý. Một tay anh luồn qua nách Nhậm Tư Đồ, tay kia đặt dưới đầu gối, nháy mắt đã bế cô lên trong khi cô vẫn đang chìm trong giấc mộng.
Nhậm Tư Đồ vốn ngủ không sâu giấc nên cơ thể vừa rời khỏi sofa, cô đã tỉnh lại ngay. Trong đôi mắt mơ màng lóe lên sự sợ hãi nhưng cùng lúc đó, cô nhìn rõ gương mặt đang tươi cười của Thời Chung, mới không hét toáng lên, chỉ giận dỗi mà lườm anh. “Anh đừng có hễ chút là lại dọa em như thế có được không?”
Thời Chung quay đầu nhìn Tầm Tầm vẫn đang ngủ ngon lành trên giường bệnh, sau đó nhìn Nhậm Tư Đồ rồi nhướng mày lên, có lẽ là ra hiệu cho cô đừng lên tiếng. Nhậm Tư Đồ đành im lặng, ôm lấy cổ Thời Chung, để anh ôm mình ra khỏi phòng.
Ra tới hành lang, cuối cùng cũng có thể thoải mái nói chuyện. Thời Chung đặt Nhậm Tư Đồ lên chiếc sofa bên ngoài hành lang. Làn gió đêm mang theo chút se lạnh, Nhậm Tư Đồ kéo chiếc áo khoác của Thời Chung trên người mình để che kín hơn, ngửa đầu nhìn anh. “Mai anh được nghỉ à?”
Thời Chung lắc đầu, sau đó khom người ngồi xuống vị trí bên cạnh cô.
Nhậm Tư Đồ lập tức đẩy anh vài cái. “Vậy anh mau về nhà ngủ một giấc đi, một mình em ở đây với Tầm Tầm là được rồi.”
Thời Chung không đứng dậy ra về như cô bảo mà ngước mắt lên nhìn ngó xung quanh, chân mày khẽ cau lại với vẻ không vui. “Tôn Dao đâu rồi? Thằng bé xảy ra chuyện mà cô ấy cũng không giúp em chăm sóc nó, trái lại còn biến mất tăm.”
Nhậm Tư Đồ không khỏi nhìn quanh quẩn trên hành lang một vòng, đúng là không thấy bóng dáng của Tôn Dao đâu. Cô đoán có lẽ Tôn Dao đã đi tìm Từ Kính Nam để thương lượng nhưng lại không biết giải thích thế nào với Thời Chung về chuyện giữa Tôn Dao và Từ Kính Nam nên chỉ có thể nói: “Cậu ấy có chuyện quan trọng hơn cần phải làm. Anh đừng quên em cũng là bác sĩ, một mình em vẫn có thể lo liệu được mà, anh không phải lo đâu. Mau về ngủ đi, ngoan nào…”
Nhậm Tư Đồ lôi cả cách dỗ dành con nít ra để đối phó với Thời Chung. Cô vừa nói vừa đưa tay xoa đầu anh. Vẻ mặt của Thời Chung trở nên dịu lại một cách rất tự nhiên, như thể trời đang âm u bỗng chuyển nắng. Anh hết biết nói gì với cô, chỉ đưa tay kéo bàn tay đang đặt ở trên đầu mình xuống, vân vê đùa nghịch những ngón tay của cô.
Còn bàn tay kia của Thời Chung thì lại ôm choàng lấy vai Nhậm Tư Đồ, thuận thế kéo về phía mình, để cô gối đầu lên bờ vai anh.
Xem ra anh không có ý định để cô ở lại đây một mình.
“Anh nên về ngủ một chút đi, em không cần anh ở đây với em đâu mà.”
Nhậm Tư Đồ vẫn chưa chịu thôi, cô ngước mắt lên nhìn anh, lặp lại lần nữa. Thời Chung bèn đưa tay lên che mắt cô lại, khiến cô phải nhắm mắt. “Chẳng phải em vẫn nói anh luôn tràn trề sức lực sao? Anh không buồn ngủ thật mà, giờ mà có về nhà thì cũng không ngủ được. Cho nên bây giờ anh ngồi ở đây không phải là thức chung với em mà là muốn em thức với anh, nói chuyện với anh.”
Nhậm Tư Đồ không cãi lại được anh, lại bị anh buộc phải nhắm mắt lại, dựa vào vai anh, cho nên càng buồn ngủ. Càng buồn ngủ thì càng không quản được cái miệng của mình, vì thế mà đã thổ lộ với anh nỗi lo lắng đang kìm nén trong lòng. “Thứ Sáu tuần sau áo cưới sẽ được gửi về nước, thứ Bảy đi thử áo, Chủ nhật chụp ảnh cưới. Đừng nói là anh sẽ bận đến nỗi vắng mặt trong mấy ngày đó luôn nhé?”
Thời Chung không trả lời, vẻ mặt hết sức bối rối.