Mặc dù tôi gặp khó khăn trong việc tìm lối ra, nhưng tôi đã hiểu một cách hợp lý về địa lý của nơi này sau khi đi bộ xung quanh trong 20 ngày.
Bây giờ tôi đang ở trong một căn phòng rộng rãi nơi chỉ có một vài con quái vật trú ngụ. Đây cũng là nơi mà tôi thường sử dụng làm căn cứ khi tôi muốn nghỉ ngơi. Tôi nhẹ nhàng đặt cô gái này xuống đất.
Tiếng hít thở nhịp nhàng cùng làn da trắng trẻo trên khuôn mặt. Có vài vết cắt và vết trầy xước ở đây và ở đó trên cơ thể cô ấy, nhưng nó có vẻ không quá nghiêm trọng.
Sẽ thật đáng sợ nếu một số con vi khuẩn xâm nhập vào vết thương, tôi không có bất kỳ chất khử trùng nào trên người nên tôi đã xé tay áo và quấn nó quanh vết thương để thay thế cho băng gạc.
Mặc dù nó khá tơi tả. Nhưng không tạo ra nhiều sự khác biệt lắm nên tất cả đều ổn.
Tôi cần phải làm cái gì đó để sớm có những bộ quần áo đẹp mới được......
Vì hơi tội nghiệp nếu để một con người bằng xương bằng thịt ngủ trực tiếp trên sàn đá, có lẽ ít nhất tôi cũng nên đặt đầu của cô gái lên đùi mình và đợi cô ấy thức dậy.
Trong khi sự chú ý của tôi đang bị phân tán ra môi trường xung quanh, nhưng tôi vẫn không quên chú ý đến việc liệu quái vật có đến gần hay không.
Nhưng thành thật mà nói, có một vấn đề lớn hơn nhiều so với quái vật.
Đó là sau khi cô gái này thức dậy, tôi nên làm thế nào để có thể tránh bị tấn công đây......?
...... Khoảng 4 tiếng trôi qua, không, có lẽ là 5 hoặc hơn.
Nhịp tim ngừng đập, không cảm giác đói, không buồn ngủ cũng chẳng mệt mỏi, đồng hồ sinh học của tôi hoàn toàn không hoạt động.
Thực tế là sau khi chết, nói cách khác kể từ ngày tôi bắt đầu lang thang quanh mê cung, ngày đêm đã trôi qua cũng thật mơ hồ. Ý tôi là, không một ai trong mê cung có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài.
Quay lại chủ đề, chà, một khoảng thời gian đã trôi qua, nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy cô gái này tỉnh dậy.
Nhưng cô gái này thỉnh thoảng ngọ nguậy trong khoảng thời gian ngắn, tôi đoán chắc là cô ấy đang gặp ác mộng.
Những giấc mơ thường xảy ra trong giai đoạn REM của giấc ngủ. Có vẻ như cô ấy sẽ sớm tỉnh dậy.
......Còn bây giờ thì, tôi nên làm gì đây?
Khi cô gái này tỉnh dậy thì ý thức của cô ấy trở nên tỉnh táo hơn, cô ấy sẽ tấn công tôi 9 trên 10 phần.
Như tôi mong đợi, cơ thể của undead không quá yếu đến nỗi nó sẽ tụt lại phía sau khi đấu tay không với cô gái này.
Để có được thông tin suôn sẻ hơn từ cô ấy, là điều quan trọng nhất.
Tôi muốn nói chuyện với cô ấy. Tôi chỉ là muốn giao tiếp trong hoà bình mà thôi.
Kể từ khi tôi đến thế giới này, số ngày trôi qua chắc chắn sẽ vượt hơn những gì tôi có thể đếm được trên bàn tay mình.
Dù sao, trong suốt thời gian ở nơi này, tôi chưa gặp một sinh vật nào mà tôi có thể giao tiếp bằng lời nói.
Một người thành thật như tôi mà lại bị bỏ rơi một mình trong mê cung lạnh lẽo này, nơi ngay cả ánh sáng cũng không thể lọt đến được.
Không thể tiếp tục chịu đựng được như vậy. Nhưng tôi vẫn tiếp tục tạo niềm vui cho mình để lừa dối bản thân, dù sao, tôi cũng đã đạt tới giới hạn của mình.
Do đó, tôi rất vui khi lần đầu tiên gặp được họ.
Không, có lẽ là vì tôi không thể chịu đựng được sự lạnh lẽo hơn là sự cô đơn.
Nhưng tôi vẫn rất hạnh phúc.
Do đó đối với tôi, là không nên giữ cô gái này lại bằng vũ lực.
Tuy nhiên, tôi không nghĩ cuộc trò chuyện sẽ không kết thúc nếu tôi chưa bị tấn công.
Cho dù tôi có suy nghĩ muốn lòi óc, tôi cũng không thể tìm ra giải pháp.
Vào lúc này, cuối cùng cô ấy cũng tỉnh dậy.
...... Ah, bạo lực thật bạo lực.
Khi cô gái tỉnh dậy, cô ấy ngơ ngác nhìn quanh căn phòng, sau đó khi mắt cô ấy chạm vào mắt tôi, cô ấy hét lên và đánh tôi.
Bằng cách nào đó tôi vẫn tránh cú đánh của cô ấy, người mà đang trong trạng thái hỗn loạn. Tôi đã cố gắng thuyết phục cô ấy rằng tôi không thù địch, nhưng đây là một trận chiến còn khó khăn hơn cả trận trước.
Dù có là gì đi chẳng nữa, những người đồng đội của cô gái này đã bị giết ngay trước mắt. Những cú đấm và cú đá của cô ấy trút xuống như mưa vào tôi trong hơn 30 phút.
Nhưng đúng như dự đoán, sau một khoảng thời gian cô ấy đã trở nên mệt mỏi hơn đáng kể, rồi lại trở nên yên lặng trong khi sự mệt mỏi ập đến.
Tôi giữ một khoảng cách nhỏ để không làm cô ấy sợ hãi, và cố gắng trò chuyện.
Kết quả khá tốt, cũng có thể nói là diễn ra suôn sẻ.
Cô ấy tự giới thiệu mình là Merlin. Theo cô ấy nói, thì mê cung này nằm ở một đất nước có tên là Shardia và thuộc thẩm quyền của bang hội nhà mạo hiểm của đất nước này.
Và có vẻ như các nhà mạo hiểm tân binh cần một năm để vượt qua được mê cung này, và hai người đã chết kia đi cùng cô ấy đều đến từ cùng một ngôi làng và họ đang cố gắng vượt qua mê cung này.
Từ nội dung của cuộc trò chuyện, có vẻ như "Mê cung bóng tối vĩnh cửu" này hoạt động giống như một bức tường ngăn cách với những nhà mạo hiểm.
Chính xác hơn, đây là nơi rất to lớn và lạnh lẽo, đối với con người khi bước vào phải có ý chí mạnh mẽ. Bởi vì ngay cả tôi, một người chết cũng có một ý chí mạnh mẽ.
Vì họ đã là các nhà mạo hiểm trong một năm nên đã có được một sự tự tin nhất định, họ nghĩ rằng đã đến lúc họ nên bước vào "Mê cung bóng tối vĩnh cửu" và có thể quay trở lại trong
sự đắc thắng.
Nhưng họ đã gặp một undead với sự thông minh kỳ lạ có thể nói chuyện...... Đây chẳng phải là tôi sao?
Vì vậy họ đã quyết định đuổi theo tôi. Sau khi lãng phí cả một ngày trời để đuổi theo tôi nhưng lại mất dấu, vì vậy họ quyết định ở lại qua đêm.
Và sau đó--họ, thật không may, khi lại bắt gặp con “Quái vật săn mồi”, cảnh tượng đó thật kinh khủng.
Khi tôi hỏi đó là con quái vật gì, Merlin chỉ nhớ rằng đó là một con quái vật rất lớn.
Cô ấy đã ngất đi vì cú sốc khi những người đồng đội của cô ấy bị giết trong tíc tắc.
“Quái vật săn mồi” đó có lẽ để cô ấy sống để trở thành mồi nhử. Những phần xương cốt đã bị bỏ lại với dấu vết bị ăn thịt. Con quái vật không săn nhiều hơn nhu cầu của nó. Có vẻ như hai người đã đủ để nó căng bụng.
Merlin đã bật khóc khi nói về điều này.
Bởi vì tôi đã nghe những gì tôi cần nghe, nên tôi sẽ để cô ấy khóc cho đến khi cô ấy thoả mãn.