Tôi lén lút đi dọc theo bức tường của mê cung, hy vọng đi theo đúng hướng mà các nhà mạo hiểm đã đi.
Tôi chưa biết liệu tất cả quái vật ở đây có trong "Mê cung bóng tối vĩnh cửu" về cơ bản có lạnh hay không, nhưng có vẻ cơ thể tôi dễ bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ vì một số lý do.
Trước khi gặp những nhà mạo hiểm ngày hôm qua, tôi cảm thấy khó chịu trên làn da của mình, nhưng bởi vì ảnh hưởng rất lớn từ cuộc gặp gỡ với nhà mạo hiểm cầm cây đuốc, nên tôi đã quên mất đi.
Có lẽ tất cả các giác quan của tôi đã được chuyển sang hình thức cảm nhận nhiệt độ. Sự lạnh lẽo xuyên thấu cả xương có vẻ là một tác dụng phụ, nhưng bây giờ, tôi lại rất biết ơn. Tôi biết. Tôi biết nơi ở của những nhà mạo hiểm kia. Có vẻ như bởi vì họ đã đuổi theo tôi khá lâu, nên đã quyết định ở lại qua đêm trong mê cung này.
Nếu tôi nhớ không nhầm, ở cuối lối đi này có một đại sảnh rộng mở. Nếu một ai đó tránh được ma thuật được thiết lập để bẫy ở đây, nơi này sẽ trở thành khu cắm trại hoàn hảo. Tuy là thế, nhưng tôi lại lạnh quá.
Đi theo các dấu vết, tôi đã đến gần nơi họ ở. Từ những gì tôi thấy ngày hôm qua, có vẻ họ không mang theo đủ nước và thức ăn. Họ chắc chắn là đang hướng về phía lối ra.
Nếu tôi có thể tìm lối ra, thì tôi cuối cùng cũng có thể rời khỏi mê cung này. Tôi muốn nhanh chóng ra ngoài và tắm nắng trên một bãi biển.
Với hy vọng bùng cháy, tôi cố kìm nén cảm xúc của mình khi muốn bỏ qua hạnh phúc và cố gắng lén lút đi dọc theo bức tường.
Theo thông tin trong não tôi, cô gái cầm cây cung là "Cung thủ" (Archer).
Tôi chỉ là một undead không có sự sống, nhưng sẽ thật rắc rối nếu họ nghe thấy âm thanh và chú ý đến tôi.
Chuyện này cần số phận của tôi quyết định, không ai là không bao giờ có thể quá cẩn thận.
Bởi vì sàn đá khuếch đại âm thanh, tôi cảm thấy thật may vì đã đi chân trần.
Khi thời gian trôi qua, tôi từ từ tiếp cận đến chỗ những nhà mạo hiểm.
Nhưng những nỗ lực của tôi đã kết thúc trong vô vọng.
...... Bởi vì khi tôi đến đại sảnh, thứ đọng lại nơi đây chỉ là một biển máu.
--Thật tồi tệ, đó là những gì tôi nghĩ.
Một cảnh tượng khủng khiếp xuất hiện trước mắt tôi.
Bằng cách nào đó tôi lại còn sống sót ở đây--Thật buồn cười khi những lời này đến từ một undead—nhưng đây là nơi nếu tôi bước sai một bước thì tôi sẽ nằm trong bụng của một con quái vật khác.
Lý do duy nhất tôi vẫn không bị thương là vì tôi là một undead không mệt mỏi, không cần thức ăn và nước uống để tồn tại.
Tôi nhìn vào khung cảnh đẫm máu nhiều lần, nhưng không có vấn đề gì.
Vấn đề là—dấu móng vuốt to và sắc nhọn kỳ quặc trên tường.
Chắc chắn, những nhà mạo hiểm ngày hôm qua đã bị xé xác ra thành từng mảnh.
Tôi không thể nhận ra ai là ai nữa. Trở thành một undead là một sự thất bại, tôi không có khứu giác, nhưng tôi lại có thể ngửi thấy mùi máu trong toàn bộ khu vực này.
Tôi đã từng nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp như vậy chỉ một lần trước đây.
Tôi đã từng thấy một đại sảnh tương tự như đại sảnh này, trong đại sảnh đó có một đàn Quỷ bậc thấp bị tàn sát theo cách tương tự.
Mặc dù chúng là bậc thấp, nhưng chúng vẫn là những con quỷ. Quái vật ở đây sẽ xem xét theo khả năng của chúng và xác định xem bạn là thợ săn hay là kẻ bị săn.
Có một con quái vật nào đó có thể dễ dàng săn lùng một đàn quỷ nằm trong mê cung này.
Máu chảy từ xương cốt vẫn còn ấm. Có lẽ nó vẫn còn ở gần đây.
Xin lỗi, nhưng tôi không muốn đối mặt với thứ này. Ngoài ra, những quái vật sẽ tập trung ở đây ngay lập tức vì mùi máu.
Tôi nghĩ rằng máu là thứ ấm áp đầu tiên mà tôi chạm vào. Trong khi nghĩ như vậy, tôi quay trở lại để thoát khỏi các kẻ săn mồi tầng cao của mê cung này.
Từ ba nhà mạo hiểm, giờ chỉ có cô gái "Cung thủ" (Archer) này là bị bỏ lại mà không có vết thương lớn.
Tôi nhận thấy rằng cô ấy vừa ngất đi.
Tôi bước đi một cách thận trọng trong lối đi trong khi bế một cô gái tóc nâu trên lưng.
Có vẻ như không có quái vật nào ở gần đây. Khi tôi đang tìm kiếm nguồn nhiệt, ngoài những quái vật chết như tôi, tôi có thể thấy những dấu hiệu của sự sống trong vùng lân cận.
Tất nhiên, tôi vẫn không thể phát hiện ra những con quái vật cùng loại, như “Lính Skeleton” (Skeleton) hay “Xác chết thối rửa” (Zombie), nhưng không có nơi nào để trốn tránh chúng được cả.
Nhân tiện, zombie là một loại ký sinh trùng xâm nhập vào xác chết, nó là một phiên bản fake của tôi.
Chỉ có một vài con trong mê cung này. Chúng thật trông kỳ quặc, chẳng phải cảnh tượng hay ho gì để xem.
Thôi được, chúng không phải là thứ gì đó quá quan trọng. Bây giờ, tôi phải rời đi càng nhanh càng tốt.
...... Tuy nhiên, tại sao chỉ có một người sống sót?
Còn hai người kia thì bị xé xác ra thành từng mảnh. Có phải là trí thông minh của con quái vật khá thấp không, hay là có một lí do nào khác nữa, tôi có thể nghĩ ra rất nhiều thứ, nhưng lại có quá ít thông tin.
Tôi thậm chí còn không biết hình dáng của con quái vật. Xem xét từ những dấu móng vuốt bức tường và vết thương của những nàh mạo hiểm, không nghi ngờ gì nữa, đó là một con quái vật có “Móng vuốt sắc bén”.
Không, nó cũng có thể gây ra bằng ma thuật thì sao? Dù bằng cách nào đi nữa, nhưng thật sự là rối rắm mà.
Cơ thể của undead chắc chắn phù hợp cho trận chiến, nhưng tôi không muốn bị thương. Hơn thế nữa, tôi cảm thấy bất lực nếu muốn chiến thắng con quái vật có thể tàn sát cả một đàn quỷ.
Trên hết, việc thu thập thông tin là được ưu tiên. Vì lý do duy nhất đó, mà tôi bế một cô gái mà mình không có nghĩa vụ phải giúp đỡ.
Có lẽ cô ấy sẽ có một số thông tin về con quái vật, nếu theo chiều hướng tốt đẹp hơn nữa, cô ấy cũng có thể biết lối ra ở đâu.
Vì có khả năng sẽ bị tấn công sau khi cô ấy tỉnh dậy, tôi đã để lại vũ khí của cô ấy trong đại sảnh. Tôi sẽ không thua trong một cuộc chiến tay đôi với một cô gái loài người.
Thành thật mà nói, mang theo vũ khí có thể là một điều tốt, nhưng tôi không thể sử dụng cây cung hay ma thuật, nhưng bằng cách nào đó tôi lại có thể sử dụng thanh kiếm từ chàng trai nhà mạo hiểm kia, nhưng nó đã bị gãy ở chuôi kiếm, khiến nó trở nên vô dụng.
Đặc biệt là quần áo còn thất vọng hơn hết thảy. Tôi muốn xếp chúng vào loại giẻ rách.
Mặc dù đôi giày ở trong tình trạng có thể đeo được, nhưng kích cỡ không vừa chút nào.
Dường như sẽ chẳng có gì thay đổi trong một thời gian. Thật đáng buồn.
Nhưng đòi hỏi quá nhiều là việc quá đáng, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chịu đựng.
Hiện tại, tôi quyết định trú ẩn trong một khu vực tương đối an toàn của mê cung này.
Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi tăng tốc độ đi bộ của mình và đi về phía một nơi có một vài con quái vật.
...... Oh.
Tôi nghĩ rằng cơ thể con người thật ấm áp.
Tôi khá vui khi đã cứu cô ấy.