Suy cho cùng cơ thể tôi có thể bị đóng băng.
Tường, trần và sàn được làm từ đá, không có chút ánh sáng nào. Nhiệt độ dưới mức đóng băng.
Là một undead, tôi không có bất kỳ giác quan nào, chỉ có cảm giác lạnh giá là được cảm nhận một cách triệt để.
Bởi vì tôi không thể tạo ra bất kỳ sự ấm áp nào, sự lạnh giá tiếp tục tăng lên. Khi tôi hít thở không khí lạnh và sau đó thở ra, sự lạnh giá này vẫn như vậy.
Tôi cần một ngọn lửa, chỉ một ngọn lửa mà thôi. Hôm qua, tôi bắt gặp một con thằn lằn da đen to lớn “Thằn lằn đen lớn” (Black Salamander), tôi đã nghĩ nó sẽ thở ra lửa, nhưng nó lại phun ra không khí lạnh.
Thật sự là muốn giết chết tôi mà. Không, tôi đã chết rồi.
Tôi vội vàng chạy trốn, suy cho cùng tôi vẫn sẽ đánh nhau nó. Tôi đã quyết định như vậy.
Bây giờ, nhiệt. Tôi cần nhiệt.
Tôi hầu như cảm thấy không có lửa trong mê cung này.
Do đó, tôi đã tìm kiếm lối ra trong vài ngày qua, nhưng tôi không thể tìm thấy nó vì một số lý do.
Đây có phải là ức hiếp không? Ức hiếp tên tội nghiệp đang tìm kiếm sự ấm áp này?
Sensei! Có một kẻ bắt nạt trong lớp! Tôi thấy mọi người đều nên hoà thuận với nhau!
Tôi hét lên như thế, nhưng nó cũng thật vô ích.
Sẽ không có ai giúp tôi, ngay từ đầu không có ai có thể hiểu được lời nói của tôi, nó chỉ khiến tôi bước về phía trước.
Sàn lạnh quá~ Ít nhất mình muốn có đôi giày ~ Tôi than vãn trong tâm trí mình trong khi lảo đảo về phía trước.
Ngày thứ 20. Nói cách khác, kể từ khi tôi đến thế giới này, Tôi đã gặp một con người.
Có 3 người. 1 chàng trai và hai cô gái.
Tất cả đều khoảng 17 tuổi…. Trẻ hơn tôi một chút.
Chàng trai đang dẫn đầu ở phía trước với một cây đuốc ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của tôi.
Dĩ nhiên, hắn đã rất ngạc nhiên. Bởi vì tôi cũng rất ngạc nhiên.
Hắn cầm một thanh kiếm trên tay, 2 cô gái phía sau cầm một cây quyền trượng và một cây cung tương ứng, đây có phải là những "Nhà mạo hiểm" mà tôi tự hỏi không?
Mê cung này bị thống trị bởi những con quái vật. Sẽ không có gì nếu chúng là những thứ từ RPG
và có các khái niệm khác như bang hội hay nhà mạo hiểm.
Chàng trai đang nói chuyện với những người bên cạnh hắn.
Tôi hiểu rồi, mặc dù đây là một thế giới khác nhưng họ vẫn giao tiếp bằng cách nói chuyện, tôi hiểu điều đó. Tuy nhiên, tôi vẫn không hiểu tại sao thông tin về những người lại truyền vào tôi khi tôi nhìn thấy họ, nhưng điều đó không quan trọng.
Cây đuốc! Đó là một cây đuốc kìa sensei.
Những người này đã mang đến cho tôi ngọn lửa mà tôi đã khao khát từ rất lâu rồi! Tôi đang cần sự ấm áp!
Thật là may mắn, thật là một vận may. Sau 20 ngày đau khổ, cuối cùng tôi cũng đã được đền đáp.
May mắn thay, có vẻ như những người này đã không nhận ra rằng tôi là undead.
Họ không thể nhìn thấy lớp da trắng bệch như tờ giấy và không có máu lưu thông của tôi. Không giống như tôi là undead, họ không thể có tầm nhìn tốt trong bóng tối. Trong bóng tối như này, một cây đuốc là không đủ.
Bởi vì tôi không bị bất kỳ chấn thương nào, cơ thể tôi trông vẫn còn đẹp. Tuy nhiên, quần áo thì lại rách tơi tả.
Do đó, tôi đã tiếp cận những người hoàn toàn bất cẩn này và nói.
Này, đưa tôi cây đuốc!
Ah...... Tôi đã nghĩ mình sẽ chết ngày hôm qua. Mặc dù tôi đã chết rồi.
Nếu tôi phải tóm tắt thì, khi tôi kêu đưa ngọn đuốc ngày hôm qua với khuôn mặt tươi cười, Cô gái với cây quyền trượng trong số ba người nhận ra rằng tôi là undead.
Có vẻ như cô gái này không phải là “Phù thuỷ” (Magician), nhưng lại là “Tu sĩ Shinto” (Sister). Tôi đã hiểu sau khi thông tin truyền trực tiếp vào trong đầu tôi.
Khoảnh khắc mà cây quyền trượng sẽ chỉ về phía tôi, có lẽ tôi sẽ bị biến thành tro tàn. Tôi đã có một dự đoán kiểu vậy.
Dĩ nhiên, nếu tôi xem xét thông tin thu thập được cho đến nay, chống lại sự tồn tại thuộc về bóng tối thì sự thanh tẩy của Linh mục Shinto là phù hợp.
Dĩ nhiên rồi, tôi lại chạy trốn với tốc độ tối đa.
Khi nơi này có sự sống, có hy vọng, mặc dù tôi đã chết.
Do đó, việc đạt được sự ấm áp lại thất bại một lần nữa.
Tuy nhiên, những nhà mạo hiểm này, tôi chỉ là một undead nhỏ nhoi nhưng họ vẫn đuổi theo một cách cố chấp.
Tôi than phiền, đây là sự phân biệt chủng tộc. Những người này, chỉ bởi vì tôi là người chết nhưng lại không có chút nhân quyền nào!
...... Chà, nếu tôi ở trong tình huống ngược lại , tôi cũng vẫn sẽ làm điều như vậy, một xác chết biết đi là một mô tả hoàn hảo về một con quái vật.
Kể cả khi tôi nói xấu họ, điều đó không thể được giúp được gì cả. Tuy nhiên, nếu tôi gặp lại bọn họ, tôi vẫn sẽ chuồn thôi.
Mặc dù nếu có một ai đó chết đi và ai đó có thể đau buồn, nhưng tiếc thay là tâm trí của tôi rất lạnh lẽo. Không còn suy nghĩ được gì nữa.
Đây là điều không thể tránh khỏi sao? Đúng là không thể tránh khỏi thật. Nếu tôi có thể hồi sinh, tôi muốn quay lại thế giới ban đầu của mình, nhưng nó vốn là điều không thể trong điều kiện hiện tại.
Tôi cần nó hơn bất cứ thứ gì, lửa.
Tôi cần tìm kiếm lại bọn họ. Tôi sẽ chộp lấy cây đuốc nếu tôi có cơ hội.
Hay tình cờ hơn, những người đó có thể biết được lối ra là ở đâu thì sao.
Bởi vì những điều này, tôi đang tìm kiếm những nhà mạo hiểm gặp ngày hôm qua.
...... Tuy nhiên, sẽ thật tuyệt nếu họ vẫn còn ở trong khu vực này.