Đã một tuần trôi qua rồi.
Trong thời gian này, bằng cách nào đó mà tôi đã hiểu được thế giới này.
Đây là một hầm ngục được gọi là “Mê cung bóng tối vĩnh cửu.”
Mặc dù tôi không thể hiểu nó quá rõ ràng bởi vì tôi chưa đến được lối vào, có vẻ như là những con quái vật bất tử như tôi và những con quái vật u ám khác như skeleton đều tập trung tại vị trí này với bóng tối tràn ngập mọi nơi một cách tự nguyện.
Tôi đã gặp một số con quái vật như “Linh hồn trong quá khứ” (Ghost), “Quái vật ăn xác thối” (Dust Worm) và “Quỷ bậc thấp” (Leser Evil).
Dù sao đi nữa, tôi vẫn có hơi muốn gặp một số loài khác như “Quỷ đêm” (Succubus). Thật đúng là bản chất của đàn ông cô đơn. Có vẻ như đàn ông vẫn là sinh vật ngu ngốc ngay cả khi chết.
Dù có như vậy, nếu tôi thật sự gặp con quái vậy này, thì tôi vẫn sẽ quay đầu và bỏ chạy, vì tôi không muốn chạm trán với kẻ thù mạnh.
Bởi vì chúng có khả năng sử dụng một loại gian lận giống như ma thuật, vì vậy xin hãy tha thứ cho tôi vì đã bỏ chạy.
Cũng trong một tuần này, điều quan trong nhất trong danh sách của tôi là đảm bảo sự ấm áp cho cơ thể. Nhưng điều này không diễn ra như tôi mong muốn.
Ý của tôi là, không nói về những thứ như mặt trời hay lửa. Vì những con quái vật cơ bản đều sợ lửa, không có cách này để làm tôi ấm lên.
Nhân tiện, thức ăn là không cần thiết. Vì đó là điều tự nhiên từ lúc tôi chết.
Cũng có khả năng là tôi đã vô thức ăn ám khí của hầm ngục hoặc một thứ gì đó chăng.
Ah, tôi đã quên một thứ gì đó quan trọng rồi.
Tốt hơn là nói rằng tôi không quên, nhưng đúng hơn là tôi không nhận ra.
Tên -- Tên của tôi là gì?
Vị vua nổi tiếng của các phát minh, Edison, đã quá mải mê suy nghĩ, đến nỗi ông hoàn toàn quên đi tất cả những thứ khác.
Theo truyền thuyết, khi ông ở văn phòng Chính phủ xử lí các thủ tục, ông đã được nhân viên hỏi về tên của mình, nhưng lúc đó ông lại mải mê suy nghĩ những thứ khác, và trả lời "Tôi không biết".
Ah thì, hãy đặt vấn đề này sang một bên. Tôi nên tự hỏi rằng tên tôi là gì?
Nhận ra chỉ mới trôi qua một tuần. Mặc dù không có ai hỏi, nhưng tôi vẫn trông giống một tên ngốc.
Dù sao, tôi không thể nhớ được tất cả. Ngay cả chữ cái đầu tiên tôi cũng không thể.
Tôi bật cười. Không, đây không phải là vấn đề có thể cười được.
Tự quên tên của chính mình, đây không phải là một triệu chứng của bệnh Alzheimer khởi phát ở độ tuổi trẻ hay sao?
Không biết tên của chính mình là cảm giác thực sự tồi tệ.
Tuy nhiên, chúng chẳng có ý nghĩa gì trong tôi, khi chúng chẳng vượt qua được sự trống rỗng này…
Tôi đã gặp mắc kẹt ở vấn đề này khoảng hai tiếng rồi, tôi quyết định tạm thời quăng nó ra sau đầu trước.
Không phải là tôi không lo lắng về cái tên này bởi vì tôi có thể nghĩ về nó bất cứ lúc nào.