Tôi chạy, chạy, và chạy.
Đây là lối đi bằng đá nhưng mà tôi lại không hề nhận ra, tôi cứ tiếp tục chạy mãi trong vô tận.
Đôi chân không giày, tiếng bước chân cứ tạo thành những âm thanh pateripateri.
Khá nhiều quần áo rách rưới ở đây. Chí ít, theo như ký ức của tôi, tôi nhớ mình không hề mặc những bộ quần áo như vậy.
Cho đến tận lúc trước, tôi đáng lẽ ra nên là một học sinh trung học bình thường.
Sau đó thì chuyện xảy ra như thế nào?
Tôi cũng không nhớ, thật ra tôi là tôi không thể nhớ được.
Điều duy nhất tôi nhớ bây giờ là, tôi “lạnh”.
Lạnh, lạnh một cách không thể chịu được.
Mọi thứ đều rất ổn, mọi thứ đều rất ổn miễn là tôi làm ấm cơ thể này.
Tôi cảm giác được một chút, tôi cứ tiếp tục đi mãi trên lối đi bằng đá mờ không có hồi kết.
--Tôi đã nghe thấy một âm thanh khác ngoài tiếng bước chân của tôi, tôi nghĩ nó phát ra sau khi tôi đi bộ được một tiếng.
Tôi rẽ vào nhiều lối, tôi chọn một ngã tư, tôi vẫn cứ tiếp tục đi bộ như thế. Đây là sự thay đổi đầu tiên kể từ khi tôi bắt đầu đi bộ.
Kotsuri. Đó chắc chắn là âm thanh mà tôi đã nghe thấy từ phía bên kia của bóng tối.
Ai đó ở đó. Hoặc một thứ gì đó.
Tôi đã nghĩ rằng mình nên chạy về hướng âm thanh này.
Những chuyển động của cơ thể trở nên lạnh và ngu si hơn so với khi tôi còn sống. Tuy vậy, tôi vẫn cứ chạy.
Sau đó tôi rẽ vào một lối đi khác.
Nó đã ở đây.
Chiều cao xấp xỉ 180cm, cao hơn tôi một chút?
Một thanh kiếm rỉ sét trong tay. Với vệt máu trông vẫn còn vô cùng sống động.
Gương mặt tôi vô thức giật giật. Thật vô lí, mặc dù tôi nghĩ mình là một xác chết.
Bởi vì nó chỉ là sự tồn tại mà tôi nghĩ nó chỉ có trong những trò chơi.
Những mảnh thịt của thân xác đã mất đi, chỉ để lại duy nhất những khúc xương, nhưng nó rõ ràng đang di chuyển.
Một con “Skeleton” đang nhìn chằm chằm vào tôi với hốc mắt đen kịt cùng trống rỗng.
Kakakaka, nó hất hàm dưới và cười.
Trong khi tôi nhìn vào bộ xương đang cười một cách vô hồn, đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ xuất hiện trong đầu tôi.
Thông tin về con skeleton trước mặt truyền vào đầu tôi một cách chóng mặt.
Cảm giác ấy biến mất chỉ trong và giây, tôi đã về skeleton này là tồn tại gì.
“Một tên lính skeleton thuộc tầng lớp thấp” (Skeleton nhỏ). Sức mạnh ma thuật nằm trong xương của một người đã chết, biến chúng thành những quái vật có khả năm di chuyển.
Gần như không có trí tuệ, chúng sẽ tấn công bất cứ thứ gì di chuyển bừa bãi. Có thể kiểm soát chúng bằng sức mạnh ma thuật.
…… Đây không phải là một chuyện đùa được. Với thông tin này, bằng cách nào đó tôi đã hiểu nơi này là loại gì rồi.
Rõ ràng, tại một thời điểm nào đó, tôi không nhận ra mình đã chết và bằng cách nào đó đã đến một thế giới khác.
Tạm thời, quăng nó sau đầu đi.
Còn bây giờ, hãy tránh thanh kiếm mà nó giơ lên.
Tôi ngay lập tức nhảy lùi lại, con Skeleton nhỏ vung thanh kiếm xuống với tất cả sức mạnh của nó.
Chuyển động thật ngu si. Còn chậm hơn cả tôi, một xác chết.
Cơ thể Skeleton lắc katakata, nó tiếp cận tôi trong khi giơ thanh kiếm lên để chém tôi một lần nữa.
Tuy nhiên, nó không thể chém tôi.
Khi thông tin về Skeleton truyền vào đầu tôi, tôi cũng phát hiện ra trạng thái cơ thể của mình ở một mức độ nào đó.
Có vẻ như tôi đã trở thành "Bất tử" (Undead).
Con người đáng lẽ phải chết, nhưng không phải vậy. Một con quái vật, giống như Skeleton.
Tôi may mắn là bất tử, nhưng khi bị chém, máu vẫn chảy và trên hết là cơ thể đã chết nên nó không thể hồi phục một cách tự nhiên.
Nói cách khác, tôi không cảm thấy đau khi bị chém, như mọi người đã đoán là zombie.
Mặc dù tôi đã hoàn toàn chết, nhưng tôi tuyệt đối không chịu bị chém.
Có rất nhiều thứ tôi muốn biết, nhưng đây không phải là thời điểm thích hợp cho điều đó.
Dù sao, nếu tôi không làm gì đó với con Skeleton này, cơ thể tôi sẽ bị tổn thương vĩnh viễn.
Sự lựa chọn là giữa đánh nhau và chạy trốn...
Đương nhiên, tôi đã bỏ chạy.
Sau tất cả, những con Skeleton đều rất chậm.
…… Nhưng, thật rắc rối.
Tôi, đã trốn thoát khỏi con Skeleton an toàn, ngồi vào một nơi thích hợp và suy nghĩ.
Rất có thể, đây là một thế giới khác, Vì lí do nào đó, tôi đã chết và trở thành một con quái vật.
Thành thật mà nói, thật sự khó hiểu. Có lẽ bởi vì tôi đã trở thành undead, tôi không quá hoảng loạn trong tình huống hiện tại, đó là lý do tôi không ngập ngừng.
Tại sao tôi lại có thể hiểu chi tiết về con Skeleton đó trong một khoảnh khắc chỉ bằng cách nhìn nó?
Ngay từ đầu, tại sao nó lại ở một nơi như vậy?
Mặc dù suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn có quá ít thông tin.
Quan trọng nhất bây giờ, thật là lạnh. Mặc dù tôi đã chạy và di chuyển rất nhiều, nhưng cơ thể vẫn không ấm lên một chút nào.
Tôi không cảm thấy đau, nhưng tại sao cái lạnh trong tôi lại rõ ràng như vậy?
Thật là một giới hạn tàn nhẫn, ước gì tôi có thể không cảm thấy lạnh.
Nhưng không thể giúp được gì dù tôi có than vãn đến mấy. Ngay từ đầu, không có ai để than vẫn cả.
Dù tôi có than vãn, tình hình vẫn sẽ không tốt hơn là mấy, nên tôi quyết định di chuyển bây giờ.
Tôi hoàn toàn mù tịt thông tin. Tôi không biết khu vực này rộng lớn như thế nào, có khả năng cần phải khám phá mọi ngóc ngách ở đây hay không.
Có thể có thứ giống như con Skeleton trước đó. Nếu tôi tìm thấy loài khác, tôi có thể nhận được nhiều thông tin hơn, tôi có thể hiểu thêm nhiều hơn.
Phương pháp làm ấm cơ thể của tôi--khoan đã, đây lại là chỗ nào nữa thế.