Có ba điều mà tôi không thể hiểu.
Điều đầu tiên, là tôi đã chết như thế nào?
Tôi biết rằng tôi là một người đã chết. Gương mặt của tôi phản chiếu trên vũng nước trông thật thiếu sức sống, còn lạnh như băng khi chạm vào.
Đúng vậy, tôi là một xác chết. Nhưng khi nào, tại sao hoặc tôi đã chết ở đâu?
Trong đầu tôi bây giờ chỉ là một màn sương mù, tôi không thể nhớ bất cứ thứ gì.
Điều thứ hai, là nơi tôi đang ở.
Bức tường, sàn nhà, trần nhà, tất cả chúng đã tạo thành một lối đi bằng đá.
Cho dù là tôi có đi đâu, khung cảnh giống nhau đều tuân theo ở khắp mọi nơi, nơi đây chắc chắn được gọi là “Mê cung”.
….. Không. Chúng còn hơn thế nữa.
Tại sao tôi lại chết, tại sao tôi không thể nhớ bất cứ thứ gì, những câu hỏi như này thật tầm thường.
Điều quan trọng nhất là, tại sao.
Tại sao.
Tại sao – một người chết như tôi, lại có thể di chuyển xung quanh?
Với một trái tim không đập, một bộ não lạnh lẽo, câu trả lời ấy chưa bao giờ xuất hiện.