Tôi đưa Merlin đi cùng và đi bộ qua mê cung.
Sau nhiều lần khóc, cô ấy bình tĩnh lại hơn một chút và đối xử với tôi một cách nhẹ nhàng hơn.
Sau khi nói về bản thân mình một chút, tôi đã xin lỗi cô ấy vì đã gây bất ngờ khi tôi và bọn họ gặp nhau lúc đầu.
Ngoài ra, nếu tôi không gặp họ, thì có lẽ 3 người có thể không ở lại qua đêm trong mê cung này, họ có thể trở về.
Tuy nhiên, cô ấy đã nói với tôi bằng một trái tim dũng cảm "Kể từ khi tôi trở thành một nhà mạo hiểm, tôi đã biết những điều đó có thể xảy ra bất cứ lúc nào", cô ấy không trách tôi.
Thay vào đó, tôi, người bị truy đuổi quanh mê cung này chỉ vì tôi đang tìm kiếm sự ấm áp, lại phải xin lỗi.
Tuy nhiên, sau tất cả, tâm trí của tôi vẫn chưa ổn định lắm. Do đó, tôi đã đề nghị đi cùng Merlin, người đang không có vũ khí để tìm lối thoát.
Mặc dù tôi nói vậy, nhưng bởi vì tôi không biết lối ra ở đâu, nên tôi đã nhường lại sự chỉ đạo cho cô ấy.
Vì thế, nên hai người đã đi dạo xung quanh.
Merlin đã hồi phục được một chút sau cú sốc khi mất đi những người đồng đội của mình và trò chuyện với tôi trong khi đi bộ.
Hai người đó là bạn thuở nhỏ của cô ấy, có vẻ như ba người họ luôn ở bên nhau từ khi họ còn nhỏ.
Từ những ký ức tuổi thơ của cô ấy đến những sự kiện gần đây, cô ấy còn kể về nhiều thứ khác nữa.
Mặc dù giao tiếp rất dễ chịu với tôi, nhưng tôi cũng cảm thấy thật đáng thương cho cô ấy.
Tuy vậy, nếu cô ấy có thể cảm thấy tốt hơn một chút bằng cách nói chuyện, tôi sẽ cho cô ấy mượn một tai để lắng nghe.
Cô ấy nói cho tôi biết “lối ra rất gần rồi” ngay sau đó.
Chân tôi đột nhiên chững lại một nhịp và tôi nhìn lại phía sau.
...... Đây là.
Nó ở đó. Ở phía bên kia của bóng tối.
Một sự tồn tại với khí tức mạnh mẽ. Nó đang ở quanh quẩn góc đó.
Khoảnh khắc tôi cảm nhận được "Sự tồn tại" này, Sự lạnh lẽo mà tôi cảm thấy tăng lên rất nhiều lần.
Nó đã ở rất gần chúng tôi rồi. Merlin vẫn còn chưa nhận ra, đến
mức tôi muốn chạy trốn theo phản xạ.
Là một undead tôi hiểu được sức mạnh của sinh vật sống ở một mức độ nào đó.
Nhiều khả năng, hoặc có lẽ là không・・Không thể thắng. Trốn thoát cũng gần như là không thể.
Nó có lẽ đã nhận ra sự chú ý của tôi. Nhưng vẫn chậm rãi, tiến lại gần hơn.
Có một sự khác biệt rất lớn trong sự xuất hiện giữa nó và những con quái vật khác mà tôi đã gặp từ trước cho tới nay.
Con quái vật này chắc chắn là "Quái vật săn mồi". Không đời nào nó là thứ gì khác.
Tôi nhanh chóng suy nghĩ về việc quay lại và tìm cách để đẩy lùi nó.
Tuy nhiên, dù có suy nghĩ thế nào thì kết quả luôn giống nhau.
"Không thể". Không thể thành công trong việc trốn thoát. Khí tức xuất hiện của nó ngày một dày đặc và khiến nó rõ ràng hơn.
Nếu trong trường hợp này, điều tôi có thể làm bây giờ là.
Tôi buộc phải ép Merlin một mình đi về phía lối ra và tự mình chặn lối đi.
...... Bất kể Merlin có nói gì đi chăng nữa, tôi vẫn cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm một phần về cái chết của đồng đội cô ấy.
Do đó, điều tối thiểu tôi có thể làm là giúp cô ấy trốn thoát an toàn.
Đó là điều duy nhất mà tôi hiện tại có thể làm.
Khí tức của Merlin dần yếu đi đằng sau tôi và sau đó hoàn toàn biến mất.
Cô ấy đã rời khỏi mê cung một cách an toàn.
Từ đó, có một chút giả thuyết phiền toái xuất hiện trong đầu tôi, nhưng bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ về nó.
...... Bởi vì tôi chắc chắn sẽ chết lần thứ hai.
"Quái vật săn mồi" đang từ từ đến với những bước chân chậm rãi.
Có lẽ trong 30 giây nữa, nó sẽ để lộ vẻ ngoài của nó.
Và sau đó--nó đã xuất hiện.
...... Kết thúc rồi.
Khi nghĩ rằng cuộc đời của mình đến đây là kết thúc, tôi lại nhớ về nữ tu sĩ kia.
Chiều cao khoảng 1 mét, một cơ thể nhỏ bé bất ngờ.
Tay chân mảnh mai, nhưng tôi biết rằng chúng dẻo dai như cái roi.
Toàn bộ cơ thể được bao phủ trong một lớp vảy trắng, móng vuốt sắc nhọn có thể dễ dàng chặt thanh sắt trong một cú đánh.
Thông tin về "Quái vật săn mồi" này chảy vào đàu tôi khi tôi có thể nhìn thấy hình dáng của nó.
Quá nhiều thông tin ùa vào đầu đến nỗi kèm theo một cơn đau đầu dữ dỗi.
Một con quái vật chủ yếu sinh sống ở vùng lạnh giá, và thích thịt chết hơn tất cả.
Trong vô số sinh vật, nó là loại đứng đầu chuỗi thức ăn, sự khác biệt về địa vị là rất lớn giữa nó và tôi.
Nó thuộc "Lớp Rồng"--"Rồng ăn xác chết" (Hannibal).
Cho tôi nghỉ ngơi chút đi.
Nước dãi chảy đầy từ miệng, con ngươi đỏ ngầu của con rồng nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi không cảm thấy nhẹ nhõm hơn vì kích thước nó hơi nhỏ. Nhưng sức mạnh bất thường của nó đang ảnh hưởng đến tôi một cách rõ ràng.
Nếu tôi nhìn thấy vẻ ngoài của "Quái vật săn mồi" này mà không biết rõ sức mạnh của nó, tôi sẽ đánh giá thấp nó.
Nhưng trên thực tế, tình huống này vượt xa sức tưởng tượng.
Bỏ qua việc đánh bại nó, tôi biết rằng ngay cả việc bỏ chạy cũng là điều không thể, nhưng nó cũng chỉ là một hy vọng nhỏ mà thôi.
Tôi đã không từ bỏ hy vọng cho đến khi tôi nhìn thấy vẻ ngoài của nó.
Tất cả sự hy vọng đã tan thành mây khói.
“Rồng ăn xác chết" (Hannibal), sự tồn tại của nó là như vậy.
Chắc là có tên nào đó đang nhìn tôi và lẩm bẩm trong niềm vui như thể hắn đã tìm thấy trò chơi hay nhất vậy.
Nó có vẻ sẽ không để tôi trốn thoát.
Điều đó chỉ là bản năng. Nó được gọi là Hanibal thì thích "Thịt chết" là điều hiển nhiên.
Sau khi giết con mồi, nó sẽ để lại thịt trong vài ngày rồi mới thưởng thức nó.
Nhưng nó sẽ không bao giờ ăn "Thịt thối rữa". Do chúng sống ở vùng lạnh giá nên thịt sẽ không bị thối rữa do cái lạnh mang lại.
Và cơ thể tôi đã di chuyển quanh mê cung trong 20 ngày sau khi chết.
Đối với nó, sẽ không có bữa ăn nào ngon hơn tôi cả.
Hanibal nhảy vồ đến tôi với một lực mạnh khủng khiếp, tôi nhảy sang một bên và trốn tránh.
Một vết cào lớn được để lại ở nơi tôi đã đứng trước đó.
Trước khi tôi né, Hanibal lại vung cánh tay dẻo dai như cái roi vào tôi.
..... Thật tồi tệ. Tôi không thể né được cú đánh như thế này.
Nhưng, tôi đã kiếm đủ thời gian cho Merlin chạy thoát.
Với một con quái vật có sức mạnh áp đảo tôi, tôi đã từ bỏ mọi hy vọng.
Dù sao thì tôi cũng đã chết một lần. Nếu kiếp thứ hai này có thể cứu tôi một mạng trước khi nó biến mất, thì có lẽ còn có ý nghĩa.
Nếu đó là trường hợp--
--Ah, thật vô ích.
Nếu nó giống undead hay thứ gì đó khác.
Nhưng tôi vẫn chưa muốn chết.
Tôi còn muốn sống nhiều hơn cơ mà, nếu có thể.
Thậm chí ngay cả lúc chết, tôi cũng không ngầu một chút nào cả.