Umineko no Naku Koro ni

đảo rokkenjima (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sat 4th October 1986

Thứ Bảy, ngày mùng 4 tháng 10 năm 1986

Đảo Rokkenjima.

Chiếc thuyền bỗng đung đưa như để báo hiệu nó đã tới bến.

Những người thuyền viên nhảy lên bến để thả neo.

Tại đó, một người đàn ông mặc áo vest đuôi tôm đợi sẵn, mỉm cười chào đón chúng tôi.

…Tôi không nhận ra người này. Dù trên áo ông ta không có biểu tượng chim ưng vàng một cánh, nhưng không khó để nhận ra đây cũng là một gia nhân của gia tộc Ushiromiya.

“Đại tiểu thư, hoan nghênh tiểu thư trở về. Tôi thật sự lo lắng vì mọi người đến muộn.”

Jessica, người được gọi là đại tiểu thư cười đáp:

“Um, cảm ơn sự quan tâm của ông! Cũng tại có một tên ngốc cứ kêu ‘sợ lắm, sợ lắm’ nên thuyền mới đi chậm đến thế. Thật phiền!”

“Chị, chị bớt lải nhải đi… chờ có ngày chúng ta đổi chỗ thì cho nhau thì biết… hừ hừ!”

Cứ tiếp tục như vậy thì sẽ đến tai tất cả mọi người mất, chắc chắc tối nay họ sẽ tập trung trêu chọc tôi cho mà xem.

Bởi 6 năm vắng mặt nên tôi đã dễ trở thành đầu câu chuyện rồi, còn thêm chuyện cười này nữa thì…! Chết tiệt, vì cái gì mà gia tộc Ushiromiya lại chọn sống trên một hòn đảo hoang chứ!

Trong lúc tôi mải suy nghĩ, thuyền đã được buộc chặt vào bến. Qua một tấm gỗ làm cầu, mọi người và ông già lần lượt bước lên bờ.

“Đường xá xa xôi làm các vị vất vả rồi. Phu nhân, xin để tôi đỡ ngài.”

Người đàn ông mặc áo đuôi tôm đưa tay về phía bác Eva. Thấy vậy, bác cười nói.

“Cảm ơn. Đã lâu không gặp Gōda. Ông vẫn khỏe chứ?”

“Tạ ơn sự quan tâm của ngài, thưa phu nhân. Tôi vẫn khỏe mạnh ạ.”

ThìrangườinàytênlàGōda, tôi nghĩ. Dì Kyrie đứng gần đó liền giải thích.

“Đây là lần đầu tiên Battler gặp ông Gōda đúng không? Nếu tôi nhớ không nhầm thì 6 năm trước ông còn chưa làm việc ở đây nhỉ?”

“Vâng. Vậy nên tôi rất muốn được chính thức giới thiệu mình với cậu chủ, thưa bà. Lần đầu gặp mặt, thưa cậu chủ Battler.”

“…Mặc dù cháu rất tự tin với chiều cao của mình, song vóc dáng của ông cũng thật không kém… Đúng vậy, đây là lần đầu chúng ta gặp mặt. Nếu cháu gặp ai to lớn như thế thì đã không quên được rồi…! Chào ông, cháu là Battler.”

“Hân hạnh được gặp ngài. Tôi là Gōda. Tôi bắt đầu phục vụ cho gia tộc Ushiromiya từ 2 năm trước. Xin được chỉ giáo nhiều hơn. Nếu có vấn đề gì mời ngài cứ phân phó tự nhiên ạ.”

“Ông Gōda, lâu rồi không gặp.”

“Cậu chủ George, đã lâu không gặp. Xin để tôi đỡ ngài.”

“Ah, ông quả là không thay đổi. Cách ứng xử với khách nhân đúng là chuyên nghiệp… Nếu tương lai ông muốn đổi việc thì cứ nói với tôi một tiếng. Tôi sẽ lập tức thuê ông ngay!”

“Hân hạnh, thưa ngài Hideyoshi. Xin để tôi đỡ ngài.”

Gōda vừa đỡ từng người xuống thuyền, vừa chào hỏi.

Ngôn ngữ và động tác của ông ta rất trơn tru, nên dùng từ nào nhỉ, chuyên nghiệp chăng. Dù dáng người thô kệch song cử động lại rất tao nhã. Ban đầu, vẻ ngoài to lớn hung hãn đó khiến tôi nghĩ đó là một con người dữ tợn, nhưng cách ông tỏ ra lễ phép hoàn toàn trái ngược hẳn tưởng tượng của tôi.

Tuy nói rằng mình mới bắt đầu được 2 năm, nhưng tôi tin chắc rằng trước đó ông ta cũng từng làm những công việc tương tự.

Chờ tới khi mọi người đều xuống thuyền, neo được nhấc lên, thuyền bắt đầu rời bến để quay về đảo chính. Khi thuyền trưởng vẫy tay chào tạm biệt, Maria cũng vẫy tay đáp lại.

“…Hừm ~ em cứ cảm thấy là lạ, ra là bởi thiếu tiếng mòng biển kêu.”

Nghe tôi thì thầm, Jessica liền hỏi:

“Mòng biển? Ý em là 1 loại hải âu à?”

Tôi vẫn nhớ mỗi lần bước lên đảo, âm thanh meo meo náo nhiệt của loài mòng biển lại vang lên như để nghênh đón chúng tôi. Cũng bởi vậy mà cứ nghe thấy tiếng mòng biển kêu ở những nơi khác, tôi lại tưởng rằng đã đến lúc họp gia đình.

Nghe nói ngoại trừ một khoảng diện tích nhỏ được cải tạo để xây dựng dinh thự của gia tộc Ushiromiya, phần còn lại trên đảo Rokkenjima vẫn giữ được vẻ hoang sơ khiến nó trở thành thiên đường của các loài chim.

Thậm chí còn có nguyên một vách đá là lãnh địa của lũ mòng biển, nên trên đảo lúc nào cũng tràn ngập tiếng mòng biển kêu.

Không nghe được tiếng kêu của chúng làm tôi có chút cảm giác mất mát.

“Battler, cháu sao vậy?”

“Dạ, cô Rosa… Không có gì đâu, chẳng qua là do cháu không nghe thấy tiếng mòng biển kêu nên cảm thấy hơi kỳ lạ thôi.”

“À, nghe cháu nói mới nhớ, đúng là không thấy nhỉ. Bình thường chúng náo nhiệt vậy mà, hôm nay lại không có lấy một tiếng.”

“…U? Tại sao lại không thấy mòng biển?”

“Hmm ~ có lẽ là do lũ mòng biển này tụ tập ở chỗ khác chăng? Maria cũng muốn ngắm mòng biển hử?”

“U, muốn nhìn?”

“Sao lại không thấy con nào nhỉ? Hay là bị Jessica vặt lông nướng thịt hết rồi?”

“…U?”

“Em…em đừng có nói linh tinh! Maria sẽ hiểu lầm đấy!”

“U u u! Chị Jessica vặt lông nướng thịt lũ mòng biển! U!”

“Không hề! Làm sao chị có thể làm chuyện đó chứ?”

“Đúng rồi, đúng rồi! Cũng tại Jessica nướng thịt cả rồi! Cả da, cả thịt, cả gan và phao câu nữa!”

“Cả da, cả thịt! Cả gan và phao câu! U u u! A ha ha ha ha ha! Oa oa oa!”

Thấy tôi đùa giỡn Jessica, Maria liền học theo. Ah, xem ra nhóc này cũng thú vị phết! Tốt lắm, từ hôm nay trở đi, em ấy sẽ trở thành người hầu số 1 của tôi! Một chút tình cảm có vẻ cũng đủ làm em ấy cao hứng cả ngày. Chỉ cần tôi cười với em một tiếng, em lập tức cười lại ngay. Thấy vậy, anh George đứng cạnh nói mấy câu.

“Không phải vậy đâu, Maria. Nghe nói các loài chim có thể cảm nhận được sự thay đổi của thời tiết. Bởi tối nay trời sẽ xấu đi nên bọn chúng mới về tổ cả rồi.”

“…U? Không phải là bị vặt lông nướng thịt sao? Không phải bị chị Jessica vặt lông nướng thịt sao?”

“Không phải, không phải! Không đời nào chị làm mấy trò như thế! Batter, đừng đùa nữa. Lập tức thừa nhận là em đã đùa đi!”

“Batter, Maria là đứa bé ngoan. Chuyện đùa giỡn cũng bị em ấy coi là thật đấy. Tốt nhất em nên biết điểm dừng chứ!”

… Dù giọng mắng mỏ của anh George rất nhẹ nhàng, song nội dung lại vô cùng nặng nề.

… Dẫu cao hơn anh, nhưng anh trai rốt cuộc cũng là anh trai, làm tôi chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu xin lỗi.

“Ờ, ài, xin lỗi nhé… Maria, ban nãy là anh đùa đó. Hôm nay không thấy chắc là do lũ mòng biển trốn hết vào tổ rồi.”

“Batter nói dối? Anh Georgeo nói thật?”

Ánh mắt ngây thơ của em ấy dường như đang trách móc tôi đã đùa giỡn với lòng tin của em vậy… Xem ra tôi quả thật đã có chút quá trớn.

“Đúng, không sai. Anh George nói thật đấy. Bởi thời tiết không tốt nên chúng mới quay về tổ sớm hơn mọi ngày. Cô Rosa cũng thấy vậy nhỉ?!”

“Ừ, đợi ngày mai thời tiết đẹp hơn, chắc chắn chúng sẽ quay trở lại kêu meo meo cho chúng ta nghe.”

“U. Em sẽ chờ chúng quay trở lại khi trời đẹp hơn. Đợi ngày mai, thời tiết đẹp hơn.”

Nói đi nói lại, anh George quả là biết chiếu cố trẻ em… Dù là thằng nhóc quậy phá như tôi vào 6 năm trước cũng được anh quan tâm hết mực… Anh, nói không chừng anh mà đi làm bảo mẫu trông trẻ thì hợp lắm đấy.

“George biết chăm sóc trẻ em như vậy, nếu đi làm bảo mẫu cũng không sai đâu?”

“A, a. Quả là phù hợp. Cháu cũng cảm thấy tính anh George hợp với nghề này hơn là vị trí giám đốc đối ngoại nhiều.”

“Này này, bảo mẫu là một công việc rất khó khăn đấy. Chỉ thích trẻ em thôi chưa chắc đã làm được đâu.”

“George thật khiêm tốn mà. Có điều Batter biết không? Cháu cũng biết dỗ trẻ con lắm đấy. Như ban nãy Maria đã rất vui đó. Nếu được thì sau này hãy chơi với Maria nhiều hơn nhé, chỉ cần nhớ là đừng đùa quá trớn thôi. Hì hì.”

Cô Rosa mỉm cười nháy mắt với tôi.

Nhìn cô cao hứng khi thấy Maria vui vẻ đến vậy làm tôi cảm thấy cô quả là một người mẹ tốt.

“Này ~ Rosa, còn mấy đứa nữa, đứng tại đó làm gì vậy? Đi thôi.”

Cô Rosa đáp: “Dạ, chúng em tới ngay.”

Cũng đúng, dù mải nói chuyện phiếm thì cũng nên cất hành lý đã, rồi chuyện trò sau cũng không muộn.

"Như vậy xin để tôi dẫn các vị tới khách quán. Mời đi lối này.”

Truyện Chữ Hay