Umineko no Naku Koro ni

đảo rokkenjima (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Gōda cúi đầu nói rồi bắt đầu bước lên phía trước dẫn đường, còn bà Kumasawa thì cuối cùng.

Trong rừng dần hiện ra một lối dốc thoải nhỏ quanh co.

Mặc dù biết rằng độ dốc khiến con đường này phải làm vòng vèo như vậy, song tôi vẫn muốn leo thẳng lên hơn.

…. Người xây con đường dốc lên khúc khủy thế này chắc chắn là muốn kéo thêm khoảng cách tới đích đi…

Đi một lát, một cầu thang bằng đá hoa cương từ từ hiện lên ở phía trước… A, đoạn này thì tôi nhớ rồi. Chỉ cần leo hết đoạn cầu thang này… sẽ xuất hiện một tòa dinh thự vô cùng xinh đẹp.

Dinh thự đã rất lộng lẫy… nhưng vẻ đẹp của vườn hồng phía trước dinh thự càng làm người ta say mê.

“A ~ a ! Năm nào cũng thế, quả là mỹ lệ… A, từ cảnh đẹp nhất, hẳn là để mô tả về khung cảnh này rồi…”

Vừa bước hết thềm đá, quang cảnh của một vườn hồng nở rộ hiện ra trước tầm mắt khiến chúng tôi không thể không thốt lên những lời thán phục.

“Hình như năm nay hoa không nở hết nhỉ? Hay là do ảnh hưởng từ thời tiết mùa hè?”

Bác Eva vừa ngắm hoa vừa hỏi, Gōda liền trả lời:

“Tôi cũng nghĩ vậy. So với năm trước thì năm nay quả thật không bằng. Thật làm người ta tiếc nuối.”

Dù nói không bằng, nhưng hoa hồng của vườn hoa này vẫn cực kỳ xinh đẹp. Tôi vẫn nhớ lời chào đón của những bông hồng tuyệt vời ấy cho tới 6 năm trước.

… Dù ai đến với đảo Rokkenjima cũng sẽ được chào đón bởi quanh cảnh của vườn hồng rộng lớn. Ngay cả những người họ hàng thường đến đảo hàng năm cũng không khỏi tán thưởng. Mà trong trí nhớ của tôi, vườn hoa này so với 6 năm trước càng rực rỡ hơn.

“Dù đã ngắm nhiều lần nhưng em vẫn cảm thấy vườn hồng này thật đẹp. Nếu nhà mình cũng có một vườn hồng như thế thì thật tốt biết bao.”

Nghe dì Kyrie nói vậy, ông già đáp:

“Em đừng đùa, thời gian đâu mà quán xuyến cả vườn hồng lớn như vậy chứ? Hoa hồng thường hay gặp phải sâu bệnh, chăm sóc không thôi cũng mệt lắm đấy.”

“Cũng phải, em nghe nói chị Kyrie phải vất vả lắm mới đuổi lũ sâu bọ làm hại ‘hoa hồng’ đi được đấy.”

“A? Rosa, có chuyện đó à? Sao anh không biết?”

“Đúng thế. Tính tình của người đó chẳng khác nào một bông hoa mời gọi ong bướm cả. Phải gọi là hoa ăn thịt mới đúng nhỉ?”

“…A, a, định châm chọc anh chứ gì? Không chấp nhận được. Rosa, tha cho anh đi mà. Sau khi đã rửa tay gác kiếm, không đời nào anh làm mấy chuyện đó đâu.”

“Ai biết được? Chẳng phải anh Rudolf phong lưu thành tiếng đấy sao.”

“Không cần lo lắng đâu, Rosa. Nếu bông hồng này quá bốc mùi thì chị sẽ dùng đao cắt ngay.”

“A … a … a. Thật đáng sợ.”

“Ài, đường tình duyên của những người đẹp trai thật phong phú. Nếu có kiếp sau anh sẽ ước mình được đẹp trai như chú vậy.”

“Anh Hideyoshi, em nào có cái duyên tốt ấy… Kyrie cũng đừng dọa anh nữa, em làm ‘bông hoa’ của anh rúm lại rồi này.”

Trong lúc ông già lảm nhảm mấy đề tài nhàm chán ấy, anh George lại đang cúi đầu cười với Maria.

“Nào, Maria nhìn xem. Chỗ này hoa hồng nở rất đẹp đấy.”

“…Hoa hồng rất đẹp….U!”

“Uhm ~ ân. Em nghiên mất rồi. Thơm quá đi.”

Thấy tôi làm ra vẻ ngửi hoa, Jessica liền nói:

“Này, đừng đùa! Nếu để Maria học theo em là không được đâu.”

… Tôi đang định phản bác, đã thấy Maria làm theo dáng vẻ của mình. Anh George đứng cạnh cười không ngừng.

“Cẩn thận nhé, Maria. Bị hoa hồng đâm vào tay sẽ rất đau đấy.”

“….U?... Anh George, bông hoa này thật lạ. U.”

“Lạ sao?”

Nghe được câu hỏi của Jessica, Maria liền chỉ vào một đóa hồng. Tôi nhanh chóng nhận ra vẻ kỳ lạ đó, bởi trong cả một khóm hồng nở rộ, chỉ mình bông này đã héo khô.

Cũng rất dễ hiểu.

Trong một khóm, không phải bông hồng nào cũng nở đồng đều như nhau, lý do chỉ đơn giản như vậy thôi.

Dường như sự xuất hiện của một bông hoa úa tàn giữa rừng hoa nở rộ đã làm Maria chú ý…Tôi nghĩ hẳn là do tình cảnh ấy đã khiến em ấy cảm nhận được cảm giác của sự cô độc.

“Có phải đóa hồng ủ rũ này làm em cảm thấy nó thật đáng thương phải không nhỉ…?”

“…U. Bởi tất cả mọi người đều xinh đẹp, nhưng nó lại không được như vậy. Thật đáng thương.”

“Có điều thời gian nở rồi héo của mỗi bông hoa lại không giống nhau. Chị nghĩ hẳn là do nó nở quá sớm, nên mới héo nhanh đến thế.”

Jessica vừa nói xong, tôi liền tiếp lời an ủi Maria.

“Đúng rồi, anh nghĩ là do nó sớm nở nên bây giờ mới muốn nghỉ ngơi sớm thôi. Em đừng lo nha.”

“…U.”

Xem ra Maria còn rất ngây thơ, nên em ấy mới lo lắng cho một bông hoa chớm tàn đến vậy. Nếu thế thì dù có thuyết phục được lý trí, cũng không thể xoa dịu được cảm giác cô đơn của tinh thần.

“Xem nào. Nếu vậy thì từ giờ đến khi chúng ta về, Maria sẽ có trách nhiệm chăm sóc cho đóa hoa này nhé?”

“U?”

Anh George lấy ra một giấy gói kẹo từ trong túi áo rồi gấp gọn lại và buộc lên thân đóa hồng để đánh dấu.

“A, a, cách buộc dễ thương quá đi.”

“Như vậy em sẽ dễ dàng nhận ra đóa hồng này. Nhớ phải tưới nước cho nó hàng ngày nhé, anh nghĩ nó sẽ rất vui vẻ cho xem.”

“…U! Em sẽ tưới, tưới nước!”

“Cũng chẳng mấy khi có dịp như thế. Em hãy đặt tên cho đóa hồng đi. Anh nghĩ điều đó sẽ làm nó càng vui hơn, biết đâu còn có thể trở thành bạn thân của Maria đấy.”

“Tên…? Tên… U… U…”

Maria đưa tay ôm ngực, trên mặt chỉ còn vẻ suy nghĩ nghiêm túc. Xem ra cảm xúc buồn bã trong em đã biến mất rồi. Cách ứng biến của anh George thật đúng là không thể chê vào đâu được.

“Từ trước đến giờ anh George vẫn luôn dịu dàng như thế. Em phải phục anh đó.”

“Đúng thế, đây chính là cái gọi là nhân phẩm đấy. Tối nay em đang định thỉnh giáo anh ấy vài điều, chị Jessica đi cùng luôn nhé.”

Lúc này dượng Hideyoshi và bác Eva cũng đang trò chuyện.

“Vườn hoa này đã có từ lúc em còn bé sao?”

“Vâng. Có điều sau khi em lấy anh thì nó mới được mở rộng thêm. Thực ra vườn hoa trước đây đẹp hơn bây giờ nhiều, cũng tại anh cả không chịu cho người chăm sóc…”

“Eva, em nên suy nghĩ tích cực chút! Có câu đừng tiếc nuối quá khứ mà nên trân trọng hiện tại, như thế mọi sự mới tốt.”

“Em không có ý đó! Chỉ là giá như anh có thể nhìn thấy vườn hoa trước đây thì tốt biết mấy.”

“Các vị hài lòng chứ ạ? Nếu được, tôi xin phép dẫn các vị đến phòng khách.”

Có vẻ Goda đang muốn kết thúc công việc sớm, nhưng suy nghĩ của mọi người đều bị vườn hồng thu hút.

Không ai đáp lời.

Dù sao cũng không phải tuân thủ thời gian như đoàn du lịch. Hơn nữa với những người thuộc đời cha chú mà nói, hẳn sẽ không muốn bị ai thúc giục khi đang ngắm nhìn vườn hoa nhà mình đi.

Thấy vậy, ông Goda liền mỉm cười đứng sang một bên chờ mọi người quyết định….

“Ồ…! Chờ đã! Kanon, phải không! Đã lâu không gặp, dạo này cháu thế nào?!”

Dượng Hideyoshi bỗng nói lớn tiếng. Nơi dượng hướng đến là một cậu bé. So với khổ người cao lớn của Goda, vóc dáng thấp bé của cậu thật khó nhận thấy.

Cậu bé đang đẩy xe ba bánh, chất đầy các công cụ làm vườn. Nhận thấy có người gọi, cậu thả tay cầm và xoay người hành lễ.

“… Chúc các vị buổi trưa tốt lành.”

… Trông cậu còn ít tuổi hơn tôi, cơ thể cũng quá nhỏ, có vẻ chưa tới tuổi vị thành niên. Cách ăn mặc và cử chỉ đều hét lên thân phận gia nhân của cậu.

Tuy vậy, trên y phục của cậu lại có hình chim ưng vàng một cánh. Điều đó chứng tỏ cậu là một người hầu tài năng và chỉ phục vụ cho trưởng gia tộc Ushiromiya.

Có vẻ tính cách cậu vốn rất lạnh lùng, nên giọng nói đáp lại sự nhiệt tình của dượng Hideyoshi cũng vô cùng đơn điệu.

Nhận thấy sự chú ý của chúng tôi bị thu hút bởi cậu bé, ông Goda liền tới gần và giới thiệu cậu.

“Thiếu gia Battler, xin để tôi giới thiệu. Đây là một trong những người hầu của gia tộc Ushiromiya… Kanon, chào hỏi quý khách đi.”

“… Lần đầu gặp mặt, tôi là người hầu… Kanon.”

Ấn tượng đầu tiên của tôi đã đúng. Cậu bé rất lạnh lùng lại ít nói. So với người hầu đầy kinh nghiệm như Goda thì tuổi tác và sự thiếu thành phục của cậu bé đều lộ rõ. Mặc dù ông Goda đã thì thầm nhắc nhở cậu giới thiệu thêm, nhưng Kanon chỉ cúi đầu im lặng.

“Kanon, nói thêm gì đó đi chứ…?”

“…Không…Bởi….chúng tôi là… đồ vật.”

Thái độ của cậu... Nói thế nào nhỉ? Không phải cậu ghét chúng tôi nên không muốn nói chuyện, mà giống như không biết nói thế nào, nên quyết định im lặng thì hơn.

“Ai, ạch… Kanon tuy khá là trầm mặc lại ít nói, nhưng bản tính rất tốt, em đừng hiểu lầm nhé! Đúng rồi, Kanon đã phục vụ gia tộc 3 năm, nhiều hơn ông Goda 1 năm nhỉ?”

Tôi còn chưa nói gì, Jessica đã vội vàng giải vây.

…Thì ra là vậy, do tính cách lạnh nhạt nên hay bị hiểu lầm sao.

“Uh, huh, tên tôi là Battler, năm nay 18 tuổi, có gì hãy giúp đỡ nhau nhé! Còn cậu?”

“…”

Trong lúc cậu bé tỏ vẻ suy nghĩ có nên hay không trả lời thì Jessica đã cướp lời.

“À…à…Hình như là nhỏ hơn chúng ta 2 tuổi… Nên hẳn là 16, đúng không?”

“….Vâng.”

Xem ra chỉ cần không phải nói thì cậu sẽ không nói một lời. Không muốn nói ra tuổi là bởi sợ bị xem thường sao. Nghĩ lại thì lúc tôi ở tầm tuổi cậu cũng không thích bị người khác hỏi tuổi… Cũng đúng, 16 tuổi vẫn còn trẻ con lắm.

“Hì hì, có vẻ chúng ta có duyên đấy! Cậu đừng gò bò như thế, cứ gọi tôi là Battler nhé! Còn tôi sẽ gọi cậu là Kanon.”

“…Cảm ơn ý tốt của ngài… Thưa thiếu gia Battler.”

Jessica bỗng tỏ vẻ luống cuống như thể sợ Kanon làm tôi không vui vậy.

Có điều Jessica là con gái, làm sao hiểu được cái gọi là tình cảm giữa con trai với nhau. Dù gì tôi cũng xem như “tiền bối” trong môn trưởng thành học, nên có thể thông cảm với cậu.

“Kanon. Thái độ của cháu như vậy không được đâu. Mỉm cười cũng là nghĩa vụ của người hầu đấy.”

Ông Goda vừa dứt lời, Kanon liền nặng nề đáp.

“…Xin lỗi. Tôi sẽ cố gắng.”

“Ha ha ha… Ông Goda, Kanon bình thường rất tốt mà, không phải sao?”

Bà Kumasawa vội vã hòa giải. Thái độ lạnh lùng đâu phải chuyện sửa được ngay. Mặt ông Goda vẫn đeo nụ cười cân nhắc trong khi thở dài không nói.

“…Thứ lỗi…tôi vẫn còn việc phải làm.”

Không ai nói gì khiến Kanon có vẻ khó chịu. Cậu khom lưng cúi chào rồi xoay người đẩy xe. Không ngờ xe đẩy lật ngào làm đống đồ trên xe rơi vãi xuống đất. Có vẻ là bánh xe đã vấp phải tảng đá nên mới bị đổ như vậy.

"Cháu đang làm cái gì vậy... Nào, thu gọn lại ngay...!"

Ông Goda thì thào thúc giục, giọng điệu dường như đang nhấn mạnh việc người hầu phạm sai lầm trước mặt khách quý là một điều nhục nhã.

Đương nhiên, Kanon cũng biết điều đó. Cậu im lặng chất đồ lên xe đẩy. Mấy cái xẻng làm vườn không nặng, nhưng để nâng được túi phân bón nặng trịch khá là vất vả.

"Cậu có làm được không? Bước đi lảo đà lảo đảo rồi, đây, để tớ giúp."

"Đại tiểu thư, quần áo của ngài sẽ bị bẩn mất, xin cứ để tôi."

Ông Goda dùng tư thế chuẩn mực để cầm lại cái xẻng trong tay Jessica, sau lưng ông là Kanon đang cố gắng ôm lấy túi phân bón.

"... A..., quần áo bị bẩn? Thì sao chứ. Quần áo của tôi cũng không đắt tiền như thế. À này, tôi ghét mấy kẻ thấy đĩa ăn bị rơi lại phải nhờ người khác nhặt giúp lắm."

Ánh mắt Kanon thoáng qua vẻ khiếp sợ khi quay lại nhìn tôi, hiển nhiên cậu không đoán được rằng sẽ có người giúp đỡ mình.

"... Thiếu, thiếu gia Battler... Không cần đâu ạ... Tôi có thể làm được."

"Cứ tự nhiên đi! Nhìn tôi như vậy thôi chứ khỏe lắm đấy, hắc hắc."

Xem ra Kanon vẫn chưa đến tuổi dậy thì, thể trạng còn gầy yếu, phải nâng từng ấy thứ sẽ rất quá sức, thế nên ngay cả anh George cũng xắn tay áo vào hỗ trợ.

"Thật nặng, khó trách Kanon phải cố gắng như vậy. Đừng nghĩ nhiều."

"Hơn nữa đây là cơ hội để tôi thể hiện. Này, Jessica, tính lúc trên thuyền thì xem như huề nhé?"

"Hừ! Em thích thể hiện lắm mà. Mới làm được chút việc đã muốn tính huề. Nào có chuyện dễ dàng như vậy! Ahaha, Kanon, tí nữa mình sẽ kể cho cậu biết chuyện cười của Battler."

"Té ngã, té ngã! U u u!"

Chúng tôi vừa trêu đùa nhau, vừa chất lại đồ lên xe đẩy.

"... Để các vị chê cười, xin bỏ quá cho."

Chờ Kanon cúi người xin lỗi xong, ông Goda liền tiếp lời:

"Tốt lắm, ở đây xong việc của cháu rồi. Đi nhanh."

Có lẽ ông Goda nghĩ để khách nhân gặp cảnh này thật đáng xấu hổ, nên thúc giục Kanon rời đi.

"Ông Goda cũng đừng quát mắng cậu ấy chứ..., chỉ là chút hỗ trợ thôi, cần gì phải?"

"Phu nhân Eva... xin lỗi vì sơ sót này, phi thường xin lỗi ngài."

Nụ cười trên mặt Goda không hề thay đổi khi làm động tác cúi đầu xin lỗi.

Ngay cả dượng Hideyoshi dượng và ông già tôi cũng bắt đầu nói tốt cho Kanon.

"Thực ra thì Kanon cũng có rất nhiều ưu điểm..., chỉ là tuổi quá trẻ nên còn nhiều cái chưa hiểu. Thật đáng tiếc."

"Kanon đang ở tuổi nhạy cảm, đừng nên trách mắng nhiều quá. Người hầu ít nói mới tốt, phải không bà Kumasawa?"

"Ha ha ha ha, cậu ba cứ nói quá! Nào có người hầu nào ít nói như tôi chứ?"

Lời trợn mắt nói mò ấy khiến mọi người đều lộ ra nụ cười bất đắc dĩ. Có điều bà ấy cố tình nói vậy là để hòa hoãn bầu không khí thôi.

Hẳn bà Kumasawa thường đóng vai nhân vật hòa giả đi. Chỉ cần bà cười một chút, bầu không khí cứng nhắc liền trở thành thoải mái.

Lúc này dì Kyrie đột nhiên đổi chủ đề, hỏi ông Goda:

"Tôi muốn đi cất hành lý trước, ông Goda, phòng của chúng ta được sắp xếp ở đâu nhỉ?"

"Phòng giống như năm trước ạ. Đây, xin hãy để tôi dẫn đường, mời ngài."

Ông Goda chỉ hướng về tòa nhà khách trang nhã phía trước, đây chính là nơi chúng tôi sẽ nghỉ qua đêm.

"..."

Kanon đứng nguyên tại chỗ, quan sát từng người bước vào nhà khách.

Đôi mắt cậu liếc nhìn túi phân nặng nề trên xe đẩy.

Trong đầu cậu hiện lên hình ảnh lúc xe đẩy bị lật. Dáng vẻ cao lớn cùng cách Battler dễ dàng vác những túi nặng trịch mà cậu không thể nhấc lên. Chẳng ai biết được ý tốt của Battler đã khiến cậu xúc động đến mức nào.

Có điều, dáng vẻ im lặng của cậu luôn tỏa ra khí chất làm người khác tránh xa.

… Tiếng thì thầm bỗng toát ra từ miệng cậu, nhỏ đến mức chính cậu cũng không thể nghe thấy.

“… Ta…”

Kanon cúi đầu, cắn nhẹ môi….

Truyện Chữ Hay