“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA, xóc quá, xóc quá! Sẽ rớt mất, sẽ rớt mất, sẽ rớt mất!”
“U! U! U! Sẽ rớt mất! Sẽ rớt mất! Sẽ rớt mất!”
“Rớt xuống chẳng phải sẽ chết đuối hay sao, người ta muốn dù, không, phao cứu hộ ở đâu! Cho em cái áo cứu sinh!”
“Oa ha ha ha! Làm sao vậy Battler? Em đang bắt chước diễn trò đó hả? Oa ha ha ha!”
“Jessica, còn có Maria. Không được bắt nạt Battler như vậy. Nếu em sợ thì lên boong tàu làm gì? Chờ trong khoang thuyền không phải tốt hơn sao?”
“Hừ hừ! Em sẽ nói ‘No, thank you’ anh trai! Thời điểm phát sinh tai nạn thì người chết đều ở trong khoang tàu, còn người trên boong tàu sẽ có cơ may sống, cho nên em mới đứng đây! Thế nhưng rung lắc quá đi! Sẽ rớt mất! AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!”
“Rung lắc quá đi! Sẽ rơi mất! U! U! U!”
“Maria, không được như vậy! Có điều, Battler thật đúng là sợ lên thuyền, ngồi máy bay nhỉ… Để cô nhờ thuyền trưởng giảm tốc độ xuống nhé.”
“AAAAAAA, cảm ơn cô Rosa! An toàn trên biển cần đặt lên hàng đầu, nên dùng tín hiệu để thông báo giảm tốc nữa ạ!”
“Hừ hừ! Không được đâu Rosa. Đàn ông con trai cần phải trui rèn mới được. Batter nói xem có đúng không? Chút chuyện nhỏ như vậy thì cháu phải dễ dàng xử lý được chứ, không thì làm sao cùng bác đi lữ hành Ai Cập được?”
“AAAAAA, bác Eva chơi xấu! AAAAAAAA nhất định sẽ rớt mất! Phao cứu sinh-------! Dù ---------! AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA! Không, không được! Mình phải lật ngược tình thế! Ý đồ của đối thủ là gì? Là muốn mình cảm thấy sợ hãi? Thật quá ngây thơ, còn lâu mình mới sợ a a a a a a! Không được rồi, sẽ rớt mất aaaaaaaaaaaaaaaaaa!”
… Hỗn loạn chỉ dừng lại khi cô Rosa đề nghị thuyền trưởng giảm tốc độ đến mức tôi có thể chịu được…
“…Hà… A a, tốc độ như vậy còn chấp nhận được… Mình cứ tưởng ngỏm đến nơi rồi…”
….Vừa rồi rõ ràng là chuyện lạ… Thuyền nhảy trên mặt biển! Không phải trượt, mà là nhảy! Đây đâu phải ngồi thuyền, rõ là ngồi trên lưng phi ngư mới đúng…
Tôi mệt nhoài tựa trên lan can, gương mặt tiều tụy nhìn Jessica cười giễu.
“Tuy thua về sức mạnh hơn chị thắng em ở chỗ quan trọng rồi nhé. Vui thật đó, bất quá, không nghĩ tới, hahahahaha!”
“Chết tiệt… Cứ cười đi, một ngày nào đó em sẽ tìm ra nhược điểm của chị, hành hạ bộ ngực của chị…!”
“A ha ha ha, chờ ngày đó hẵng nói, a ha ha!”
“U! Batter, tê liệt!”
“Ài, Batter, tê liệt rồi… Anh không muốn chơi với biển, anh muốn chết trên đất liền…”
Khi được Maria vuốt lưng an ủi, tôi nhẹ nhàng xoa đầu em để đáp lại… Dù gương mặt không thể hiện rõ, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự quan tâm của em.
“Battler, thuyền trưởng mời chúng ta một ít đồ uống để xin lỗi, em có muốn thử một chút không. Sẽ dễ chịu hơn đấy.”
Anh George và bà Kumasawa đưa mỗi người một bình giữ nhiệt, lạnh đến mức có thể thấy giọt nước chảy xuống thân bình.
Nhìn bà Kumasawa cười trộm, không khó đoán ra rằng mọi người trong khoang thuyền đang cười nhạo chuyện của tôi.
Chết tiệt, thật xấu hổ mà. Cả đời này tôi không muốn gặp…
Nếu không tìm ra cái để nói thì mọi người sẽ tiếp tục trêu đùa tôi mất, cho nên tôi quyết định nói chủ đề đơn giản nhất.
“…Jessica, bác Krauss và bác Natsuhi vẫn khỏe chứ?”
“Cha với mẹ chị? Đáng tiếc, họ còn thừa sức lắm, mở miệng ra là bắt chị phải học hết thứ này đến thứ nọ, phiền chết đi được. Dượng Hideyoshi hay chú Rudolf chẳng bao giờ nói mấy lời như thế. Thật ghen tị.”
“Ha ha, em sai rồi. Khi sắp thi đại học anh cũng bị nói ra nói vào cả ngày đó. Lúc đó anh cũng rất bực mình, nhưng bây giờ nghĩ lại thì phải cảm tạ cha anh.”
“Ai, anh George quả là trưởng thành… Nhân tiện để em nói bí quyết cho, đó là khen hay chê cũng mặc kệ, biết sao? Họ nói thì kệ họ, chẳng đời nào em ngoan ngoãn làm theo đâu. Ha ha ha!”
“Cậu chủ Battler vẫn không về nhà sao?”
“…Ổn mà, thỉnh thoảng cháu cũng về một chuyến, dù sao cháu vẫn để đồ đạc cá nhân ở nhà.”
“…U? Battler có hai nhà?”
Maria có vẻ hơi buồn bực.
“Vì cái gì? Vì sao nhà lại có hai? U? U?”
Maria không hiểu chuyện, chỉ đơn thuần hỏi ra. Song mọi người đều câm như hến mà liếc tôi.
“Maria! Nhìn xem, sắp đến bến tàu kìa…! Nhìn, chỗ đó đó! Em thấy không?”
Cũng may mà Jessica nguyện ý giải vây… Đúng vậy, mặc dù tôi không muốn nhắc đến, nhưng bị xem như đề tài cấm kỵ thật khiến người ta không thoải mái… Kỳ thật tôi cũng không quá nhạy cảm với chuyện đó như vậy.
Tôi là người nhà Ushiromiya. Song suốt 6 năm qua tôi đã sống với ông bà ngoại và mang họ mẹ.
Sau này ông bà lần lượt qua đời, không còn cách nào khác, tôi đành phải trở về sống với ông già chết tiệt. Như đã nói, tôi không phải trẻ con rời nhà trốn đi, mà do lão ép đi.
… Chuyện dì Kyrie, tôi không bận tâm lắm. Dù sao, người có thể kiểm soát ông già chặt chẽ đến thế cũng không đơn giản chút nào…
… Chỉ là việc ông già phản bội mẹ… Quả thật làm tôi khó chấp nhận.
“Khục, sắp tới rồi nhỉ.”
Anh George hắng giọng nói hàm hồ.
“…Thất lễ, cũng tại bà già này lắm mồm khiến cậu chủ mất hứng…”
“Hắc hắc! Cháu không để ý đâu. Có gì mất hứng chứ. Bà Kumasawa đừng tự trách.”
Bà Kumosawa áy náy nói. Tôi không muốn để mọi người bận lòng, nên lập tức nói mấy câu đùa giỡn qua loa. Nói xong, tôi đứng lên, nhấp một hớp trong bình đựng nước rồi bước đến bên cạnh Jessica và Maria, nhìn hòn đảo phía xa.
Bóng dáng hòn đảo bắt đầu hiện ra.
Hòn đảo mang tên Rokkenjima.
Một hòn đảo rộng tới 10 km, thuộc quần đảo Izu.
Có câu ‘Izu thất đảo’ khiến mọi người thường nghĩ lầm Izu chỉ có 7 hòn đảo. Sai rồi, thực tế số lượng đảo có rất nhiều.
Đảo Rokkenjima không xếp vào Izu thất đảo. Mà dù có được xếp vào cũng hiếm người biết sự tồn tại của nó.
Nguyên nhân là bởi chỉ có người ở gia tộc Ushiromiya mới được quyền đến hòn đảo này. Nói cách khác, trên đảo cấm người ngoài và khách du lịch. Bởi vậy mà sách hướng dẫn du lịch không đề cập tới tên hòn đảo này là đương nhiên.
Cũng khó trách. Bởi cả hòn đảo Rokkenjima là đất tư nhân của gia tộc Ushiromiya. Cho nên trên đảo chỉ có người nhà hoặc có quan hệ với gia tộc Ushiromiya mới được qua lại. Ngoại trừ bến tàu và ngôi nhà chính, hòn đảo được bao trùm bởi rừng rậm chưa được khai phá.
Thật lãng phí, sao không xây hẳn một sân Golf nhỉ? Có điều chung quanh đảo đều là bãi biển tư nhân đã là rất xa xỉ.
Bây giờ mới đề cập đến cái này có hơi muộn, nhưng nói thẳng ra thì… Sao nhỉ? Gia tộc Ushiromiya vô cùng giàu có.
Gia đình chính sở hữu tài sản khổng lồ, cộng thêm đời thứ hai vô cùng phát đạt, chi thứ nào cũng có sự nghiệp thành công.
Cuộc sống bình thường ở gia đình nhà ngoại suốt 6 năm đã khiến tôi quên sach chuyện này… Có điều nhớ lại thì nhà ông già vô cùng xa hoa, toát lên hơi thở của kẻ có tiền.
Bất kể là anh George, Jessica, Maria hay chính tôi cũng không có gì khác nhau, đều là kẻ ngậm khóa vàng lớn lên, là thiếu gia tiểu thư chính hiệu.
Đương nhiên, bản thân chúng tôi lại không xem là đúng. Tôi không hề có suy nghĩ như một kẻ giàu có, đừng nói người nghiêm khắc với bản thân như anh George sẽ có ý nghĩ ngây thơ kiểu đó.
Jessica thì thường xuyên phàn nàn nói chị đây không cần tiền, chỉ muốn dọn đến ở thành phố lớn. Maria thì còn quá nhỏ để có khái niệm về tiền bạc.
… Nghe rất ngứa tai nhỉ. Trong mắt những người phải lao đao kiếm sống thì chúng tôi đúng là không biết tốt xấu. Họ đâu có biết nỗi khổ của người trong cuộc như chúng tôi mà đố kỵ chứ.
Dù làm ra thành tựu đến đâu cũng chẳng bao giờ được khen ngợi, nói ra câu nào cũng bị châm chọc câu ấy, ‘đúng là suy nghĩ của kẻ có tiền’, nghe mà khó chịu… Khi tôi mải chìm đắm trong sầu não, Maria chợt nhướn người ra ngoài hàng rào hô vang.
“…U…Không thấy.”
“Maria, sao vậy? Em làm rớt thứ gì à?”
“U! Ah! Tìm không thấy, tìm không thấy! U! U! U! U!”
Nếu Maria nói tìm không thấy, hẳn tôi sẽ nghĩ em vừa làm mất thứ gì đó, nhưng em chỉ vào biển và hét tìm không thấy.
“Sao vậy? Em không thấy cái gì? Để anh giúp em tìm nhé, em muốn tìm gì nào…?”
Anh George muốn giúp đỡ lộ ra vẻ buồn bực.
Nếu mất cái gì thì phải chỉ lên boong tàu chứ, đằng này Maria lại hướng ra biển.
Có lẽ dưới biển có cái gì đó chăng, nhưng Maria một mực nói tìm không thấy… Thế này…
Nhưng có lẽ bởi tôi vẫn nhớ về nơi này của 6 năm trước, nên có thể nhìn ra chỗ khác biệt nhanh hơn so người anh hàng năm tới đây.
“…Lạ thật. Em nhớ trên gờ đá kia có một cổng Torii mà?... Đúng rồi, chắc chắn là có. Mỗi lần tới hòn đảo, đập vào mắt đầu tiên luôn là cổng Torii nên em nhớ rất rõ.”
“Vậy sao? Battler giỏi ghê, 6 năm không quay lại vẫn còn nhớ rõ ràng như vậy.”
Jessica dứt lời, anh George nói.
“Đúng là có!... Anh nhớ ra rồi, trên gờ đá chỗ đó có cổng Torii và một ngôi đền nhỏ. Nghe mọi người nhắc đến anh mới nhớ… Đúng là tìm không thấy, anh nhớ năm ngoái vẫn còn mà.”
“Tìm không thấy, tìm không thấy! U! U! U!”
“Em nghĩ có lẽ là do bị sóng biển cuốn đi chăng? Dù sao gờ đá cũng nhỏ như vậy, bị thời gian phong hóa cũng dễ bị sụp.”
“Em cũng cảm thấy như vậy. Có điều, nghe nói trước mùa hè vẫn còn mà.”
Jessica nói xong, bà Kumasawa tiếp lời.
“Tôi nghe nói hôm đó trời giáng xuống tia sét rất lớn, đánh nát cả ngôi đền… Ngư dân xung quanh đây đều nói đền trấn tà bị sét đánh nát nhất định là điềm xấu… Trời đất không dung, trời đất không dung…”
Bà Kumasawa cười đùa đáp, còn xua tay không ngừng.
Nhưng Maria lại tưởng thật. Chỉ thấy em ngưng trọng nhìn chằm chằm vào bia đá của ngôi đền.
“…Điềm, xấu…U!”
Maria không nói thêm gì nữa. Jessica liền nói:
“Bà Kumasawa chớ nói nữa đi. Maria vẫn còn nhỏ, không hiểu được trò đùa đâu.”
“Đừng lo nhé Maria, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Anh George đặt tay lên vai Maria để xoa dịu em, nhưng biểu lộ của Maria vẫn vô cùng nghiêm trọng.
“…Điềm xấu…điềm xấu.”
Maria giống như bị thôi miên, liên tục lặp đi lặp lại câu nói này. Có vẻ Maria trước kia hay có thói quen nhại lại câu. Nhưng nghe em nói đi nói lại hai chữ ‘điềm xấu’ dễ làm người ta bất an.
“Này, này, bé Maria. Em cứ nhắc đi nhắc lại như thế, cẩn thận sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra thật đấy.”
Tôi vỗ vỗ một bên vai của Maria, kết quả em giật nảy mình, còn quay nhìn tôi chằm chằm rồi nói.
“U!... Điềm xấu, sẽ đến.”
“Sao cơ? Cái gì sẽ đến, đến chỗ nào ta?”
Tôi muốn em thư giãn, cho nên cố ý dùng ngữ điệu ngả ngớn để trả lời.
…Maria đưa tay lên… chỉ hướng bầu trời.
Tôi ngẩng đầu, bầu trời vẫn nhiều mây như vậy, âm u hơn buổi sáng rất nhiều.
Đúng rồi, trước đó đã có cảnh báo bão sắp áp sát… Như vậy chúng tôi sẽ phải ở trên đảo đến khi bão tan. Nếu không thì thứ hai sẽ không kịp quay trở lại trường mất; đương nhiên nếu muốn trốn học thì lấy cớ do bão là hợp lý nhất.
“…U…”
Có lẽ do cảm nhận được sự chẳng lành từ bầu trời âm u mà Maria mới phát ra âm thanh ấy.
Cũng có thể bởi em còn là một cô bé.
Những bé gái tầm tuổi Maria thích nhất là so xem ai có linh cảm mạnh hơn hay ai có mắt quỷ… Thực tế thì đó chỉ là biểu hiện trẻ con.
“Đừng lo, Maria. Hôm nay trời sẽ xấu đi, nhưng đến ngày mai bầu trời trong xanh sẽ quay trở lại thôi.”
“U, bầu trời trong xanh… U…”
“Đúng đó, đến ngày mai trời sẽ đẹp trở lại, phải hết mưa thì mây mới tan được.”
“U, hạ hết mưa… mây tan được…U.”
“Bão đang đến gần, song sẽ tan nhanh thôi! Maria không phải sợ đâu.”
“…U, u! U u u! U u u!”
Maria lại u u không ngừng… giống như một đứa trẻ giận dỗi vì bị hiểu sai lời.
Em ấy cố gắng đến thế là để cảnh báo chúng tôi về điều gì đây? Chúng tôi không hiểu, nhưng vẫn thoáng bất an…
… Nghe nói con người sinh ra đã có khả năng linh cảm, nhưng dần yếu đi theo tuổi tác…
Nếu đúng như thế, người nhỏ tuổi nhất là Maria hẳn sẽ có năng lực mà chúng tôi đã đánh mất khi lớn lên chăng… Là bởi vậy nên bản năng đang cảnh báo cho em ấy?
Lúc này bà Kumasawa chậm rãi mở miệng:
“…Nghe nói…trước kia ở đảo Rokkenjima…”
“Bà Kumasawa, thôi đi.”
Bà Kumasawa vừa nhắc tới, Jessica lập tức xen ngang.
Hiếm khi mới nhìn thấy Jessica lập tức chen ngang khi người khác nói như thế. Tính tò mò làm tôi rất muốn giục bà nói tiếp, song với vẻ mặt của Jessica lúc đó, tôi dám cá nội dung câu chuyện chắc chắn sẽ làm Maria càng cảm thấy bất an hơn.
Nếu tiếp tục gượng ép, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.
“… Ha ha, thứ lỗi… Bà già này không thể chịu nổi gió ở chỗ này, nên xin phép…”
Đối với người thích ngồi lê đôi mách mà nói, không được mở miệng chẳng khác nào mất hứng.
Hẳn bà Kumasawa phát hiện mình đã nói quá nhiều nên mới quay trở lại trong khoang thuyền đi.
Bà vừa đi, dượng Hideyoshi liền chạy tới.
Sự xuất hiện của dượng Hideyoshi làm bầu không khí nặng nề biến mất nhanh chóng. Phải nói là bởi dượng hoàn toàn không nhận ra nên mới thoải mái như vậy.
“A, sắp đến nơi rồi! Aha ha, chờ một chút là tới! Tốc độ hôm nay quá chậm nên mới mất thời gian như vậy. Không biết là do ai nữa! Oa ha ha ha!”
“Oa, dượng Hideyoshi tha cháu đi mà… A ha ha!”
Thấy tôi gượng cười, Jessica lập tức lấn tới.
“Ha hả, xin dượng răn dạy em ấy nhiều vào. Đúng là, đều do lỗi của Battler nên mới lâu như thế.”
“…U.”
Có lẽ bởi nghĩ không có ai chịu nghe mình, Maria cúi đầu giận dỗi.
Anh George quỳ xuống đối diện, nhẹ nhàng nói với em:
“Maria, đừng sợ. Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau. Cùng nhau thì sẽ chẳng có gì đáng sợ nữa, nào, em nói thử xem.”
“…U… luôn ở bên nhau, chẳng có gì đáng sợ nữa.”
“Ừm, cùng nhau thì cái gì cũng không đáng sợ.”
“…U,”
“Không sai, anh George nói đúng đó. Chỉ cần chúng ta ở bên nhau, bất kể lúc nào, bất kể nơi đâu cũng không cần phải sợ hãi, Jessica cũng nghĩ vậy, phải không?”
“Ừm, đúng thế, anh George nói thật đó, Maria.”
“…U, anh George nói thật.”
“Ừm, anh sẽ không nói dối. Cho nên em hãy tin tưởng anh, chỉ cần mọi người ở bên nhau sẽ không có gì phải sợ cả.”
“…U, anh George sẽ không nói dối. Em tin tưởng. Cùng mọi người bên nhau sẽ không có gì phải sợ nữa… U, không sợ!”
Maria nhào vào ngực anh Gerge, bám chặt lấy anh.
Anh nhẹ nhàng xoa đầu em trước khi buông tay. Giờ đây vẻ mặt của em ấy đã bình thường trở lại, so với lúc nãy thì cứ như hai người khác nhau.
“U, cùng mọi người bên nhau, nên không có gì phải sợ, u u!”
“Ừm, đúng thế… Maria hết sợ rồi nhỉ? Em rất kiên cường, rất mạnh mẽ!”
“…U! Maria rất mạnh mẽ!”
“Hả? Xảy ra chuyện gì vậy? Maria, cháu bị say sóng sao? Hả?”
Dượng Hideyoshi hỏi, Jessica đáp:
“Aha ha, đại khái là vậy ạ. Chúng ta sắp đến nơi rồi đó ạ.”
Bến tàu hiện ra trước mắt.