Sân bay Nii-jima
“Đáng lẽ em phải lên thuyền mới đúng… Thuyền…”
Khi đặt chân xuống sân bay đảo Nii-jima, tôi đã thốt lên những lời ấy. Maria lập tức bắt chước bộ dáng của tôi trên máy bay.
“Sẽ rớt mất! Sẽ rớt mất! U! U! U! U!”
“Maria, con không được bất lịch sự như thế!... Có điều, cô cũng bất ngờ lắm. Lúc đầu cô còn tưởng Battler không sợ trời không sợ đất cơ.”
Cô Rosa vừa răn dạy Maria xong, ông già tiếp lời.
“Anh cũng không hiểu tại sao thằng nhóc này từ nhỏ đã sợ lên thuyền với máy bay, mở mồm ra là máy bay sắp rơi, thuyền sắp đắm, thật chẳng ra sao."
“…Ba lại lải nhải rồi, bộ ba không thấy nó rung dữ đội như thế nào sao…? Do đây là lần đầu tiên con ngồi trên máy bay cỡ nhỏ nên mới cảm thấy có chút khó chịu thôi..."
“Cháu náo đến thế mà vẫn bảo chỉ có chút? Ái chà chà, bác bỗng dưng muốn du lịch với Battler quá. Chắc sẽ vui lắm. Cháu có muốn sang Ai Cập chơi cùng bác không? Chỉ cần ngồi 14 tiếng trên máy bay thôi?”
“Aha ha ha! Chủ ý hay đấy! Đi với bác Eva để rèn luyện một lần đi Battler. Có điều, chuyện này đúng là buồn cười mà, ahahaha!"
“Oa ha ha, đừng như vậy. Dù sao mỗi người ai cũng có sở đoản riêng, cười như vậy thật bất lịch sự. Oa ha ha ha…”
“Cha đang bất lịch sự đấy. Maria cũng vậy, không nên cười.”
“Không nên cười? U!”
Chết tiệt, chết tiệt! Bộ sợ đi máy bay là tội ác tày trời sao? Rõ ràng là mấy người đang xem tôi như thằng ngốc thì có… Hứ!
Chúng tôi lần lượt xuống máy bay rồi bắt taxi tới bến cảng.
Tại đây, chúng tôi sẽ lên thuyền đi tới hòn đảo gần đó. Khoảng cách cũng không xa, chỉ cách 30 phút đi thuyền.
Khi bước đến bến tàu nơi thuyền đi đảo bỏ neo, thấp thoáng có bóng người vẫy tay với chúng tôi.
“Anh George! Đã lâu không gặp!”
Người vừa chạy đến chào đón chúng tôi là một cô gái tầm tuổi tôi. Này này, tôi không nhớ là mình còn người chị em họ nào có thân hình bốc lửa đến thế.
“Chào Jessica, một năm mới gặp! Em lại cao lên rồi nhỉ?”
“Hì hì, đừng nói nữa đi. Năm nào cũng nghe anh nói vậy em cũng thấy ngại đó.”
“…Nè, anh? Anh đùa em phải không? Con bé này là Jessica thật á?”
“Người lắm lời như thế… Anh George, tên cao kều này là… Battler?”
Chúng tôi đối mắt, dò xét đối phương. Tuy không nhớ nổi hình dáng của chị, nhưng giọng nói đanh đá này đúng là ấn tượng khó phai.
“Này, Jessica! Chị làm cái quái gì thế! Hù nhau hả? Còn mặc đồ con gái nữa! Cái gì đây, ngực? Ra là ngực bà chị cũng phát triển được à?! Haha, để em vò thử nào!”
"Vớ vẩn. Chị đây chính là thiếu nữ 18 hoa nhường nguyệt thẹn! Chuyện có tóc dài hay vóc dáng lồi lõm là đương nhiên! Muốn mò ngực chị sao, mơ đi! Mà này Battler, chị mới là người phải thắc mắc đấy. Em làm thế quái nào mà cao được như con khỉ vậy! Có mạnh lên chút nào không?”
“Giỡn hoài. Hãy xem thành quả rèn luyện của em đây!”
“Nói nhiều! Hãy xem sức mạnh tuyệt đối của chị đây!”
Con bé hung dữ này là Ushiromiya Jessica.
… Đều là người được sinh ra dưới vì sao bất hạnh, nên tên chị kỳ quặc chẳng kém gì tôi.
Viết là ‘朱志香’ nhưng lại đọc là ‘Jessica’.
Jessica là con của anh trai cha tôi, người con cả nhà Ushiromiya, nên nói thế nào thì chị cũng là con gái rượu của nhà chính. Trên người chị mang theo sắc vàng của chim ưng vàng một cánh.
Tôi và Jessica bằng tuổi, khác phái, đâm ra cũng dễ khắc khẩu với nhau. Mỗi lần họp gia đình là mỗi lần chúng tôi lại cãi nhau ầm ĩ.
Jessica phát triển rất nhanh, cho nên sức khỏe và cơ thể trước đây của tôi không thể nào bằng nổi.
Khi đánh nhau giả như thế này, Jessica luôn chiếm thế thượng phong.
Vì thế, dẫu có cao hơn, tôi vẫn có suy nghĩ mình không đánh lại chị ấy.
“…A, á! Em làm gì vậy, đừng có dùng hết sức chứ…! Đau, đau, đau!”
“Hừ, em đâu có đánh hết sức? Rõ ràng là Jessica yếu đi thì có!”
“Nhiều, nhiều chuyện, con gái như chị làm sao đủ sức so với con trai!”
“Nói cũng phải! Dù sao em chỉ phát triển cơ bắp trên cánh tay, còn chị thì chỉ lớn được bộ ngực ~ Nếu đổi cơ lấy ngực thì có vẻ vẫn lời đấy nhỉ?”
“Hừ, đừng mơ là chị hạ mình tới mức cho nhóc mò ngực! Em thì sao? “Bé Battler” đáng yêu của em có dài được như chiều cao không?”
“Ngu ngốc, dừng tay, đừng có sờ lung tung. Đồ dâm tặc. Chị muốn hại em không gả được à! A, a, a! Đừng có sờ hông em!”
“Em…em đừng có nói mấy lời gây hiểu lầm như thế!”
Nói thật, trông Jessica càng lớn càng nữ tính như thế làm tôi không thể không nói mấy lời vớ vẩn để che giấu sự kinh ngạc… Cái này cũng không thể trách được, bất kỳ ai từng thấy bộ dáng đầu gấu của chị vào 6 năm trước cũng sẽ giật mình cho xem. Có khi chính chị cũng không tin được nữa là.
Hẳn chị không nghĩ sẽ thua tôi đủ đường từ khí lực đến 'phía dưới' như vậy rồi. Tôi dám chắc chị cũng vô cùng ngạc nhiên về cái thằng tôi đã trở thanh sau 6 năm... Đã 6 năm rồi sao, một lần nữa tôi lại có cảm giác được sức nặng của thời gian.
“Đúng vậy… Thua rồi, xem ra cuối cùng chị vẫn không thể thắng được em.”
Jessica xoa đầu. Anh George vội dùng giọng an ủi nói:
“Không đâu. Battler còn có nhược điểm đấy. Bé Maria biết phải không?”
“U! Sẽ rớt mất! Sẽ rớt mất!”
“Đừng, đừng có nói linh tinh. Bé Maria ~ chúng ta giữ bí mật được không?”
“Sẽ rớt mất? Mọi người đang nói gì vậy?”
“Hắc hắc! Thật không khéo, chị đã mất cơ hội tìm ra nhược điểm của em rồi. Dù sao chuyến bay ác mộng đã kết thúc. Giờ chỉ việc chờ trên thuyền là ổn. Thật không ngờ có ngày em sẽ nhớ thương cái thuyền rách kia đấy! Aha ha ha."
"Hả? Anh George, đầu thằng nhóc này vẫn bình thường đấy chứ?"
“Em sẽ biết ngay thôi.”
Lúc ấy tôi đã không hiểu được ẩn ý trong nụ cười xấu xa của anh.
“A…. Cậu chủ Battler đã lớn thế này rồi sao!”
Lần này là ai vậy? Một bà già mặc tạp dề nhà bếp… Ah, tôi nhớ ra rồi, thật hoài niệm.
“Battler có nhớ ai đây không? Là bà giúp việc Kumasawa đó.”
“Làm sao em có thể quên được bà Kumasawa! Dù sao 6 năm qua bà cũng có thay đổi đâu ~ Em thấy bà còn trẻ hơn trước nữa cơ ~?”
“Ha ha ha! Đúng là da bà dạo này càng ngày càng mịn màng đó! Cháu xem, bộ ngực của bà cũng lớn không kém… Có muốn sờ thử không?”
“Cháu đùa thôi! Cháu chỉ sờ ngực thiếu nữ tươi trẻ thôi!”
“Hồi trẻ bà cũng rất tươi non mà. Nào nào, cậu chủ nhất định phải xoa thử nhé!”
“Á, á. Tha cho cháu đi! Cháu muốn cô gái trẻ tuổi, gái trẻ cơ! Không phải bà Kumasawa!”
Tôi vừa trêu chọc Jessica mà đã bị đùa giỡn lại rồi. Lúc này tôi mới nhớ bà Kumasawa vốn rất thích trêu đùa người khác.
“Chào bà Kumasawa. Đừng chơi quá trớn nhé. Bà cũng có tuổi rồi thì không nên giỡn người như thế chứ.”
Ông già vừa dứt lời, bà Kumasawa cười đáp:
“Trên đời đâu có thuốc phản lão hoàn đồng nào tốt hơn việc trêu đùa người trẻ tuổi đây, haha!”
“Hôm nay mặt trời lặn đằng Đông sao? Bà Kumasawa lại tới đón chúng ta thế này quả là chuyện hiếm có. Bình thường bà hay bảo đau lưng không đi lại được mà. Hì hì.”
“Ha ha ha. Tiểu thư Eva chẳng thay đổi chút nào. Tôi lên đảo mua đồ, nên tiện thể tới tiếp đón các vị luôn. Có điều, nếu người tiếp đón các vị là một bà già ốm yếu thì đúng là không vừa mắt thật. Ha ha ha…!”
Bác Eva châm chọc nói liền bị bà Kumasawa đáp trả ngay. Đúng là gừng càng già càng cay, người tám lạng kẻ nửa cân.
Như thế nào nhỉ? Nói khó nghe thì tuổi bà Kumasawa không phù hợp để làm người giúp việc nữa.
Dù bà bình thường hay tỏ ra hăng hái, nhưng thân thể đã sớm không chịu đựng nổi, động chút là đau đầu, đau lưng. Bước đi như vậy đã là cố hết sức… Năm nay bà bao nhiêu tuổi? Có lẽ đã qua 80 cũng nên. Tuổi cao mà còn hoạt bát đến thế thật làm người ta khâm phục.
“Xem ra bà vẫn khỏe nhỉ. Đúng rồi. Tặng bà. Đây là trà mà cháu đã nói lần trước. Chờ muộn muộn hãy uống nhé.”
Cô Rosa rút từ trong hành lý ra một gói quà nhỏ.
Chuyện từ năm ngoái mà cô nhớ rõ, còn mua được… Cô Rosa chính là một người như vậy, không bao giờ quên lời hứa hẹn.
Thấy cô vẫn nhớ lời hẹn từ một năm trước, còn tặng đồ làm bà Kumasawa cảm động không thôi.
Người phụ nữ cùng nói chuyện với mọi người tên đầy đủ là Kumasawa Chiyo, cũng là người giúp việc lâu năm ở gia tộc Ushiromiya.
Bởi vì tuổi đã cao, không thể làm việc nặng nên bà thường xuống bếp. Từ quét dọn đến giặt quần áo, dù có một mình bà cũng có thể giải quyết đâu ra đấy. Một người hầu không gì không làm được. Có điều khuyết điểm duy nhất của bà chính là chây lười, nếu gặp phải việc nặng hoặc chuyện phiền phức thì kiểu gì cũng sẽ bảo tuổi cao dễ bệnh để trốn việc cho xem.
… Nói lười chảy thây cũng không đúng lắm, vì bà Kumasawa rất biết chừng mực.
Tính chây lười ở người hầu thì gặp chủ nào cũng không thể chấp nhận. Song ngay cả người chủ khó tính đến đâu cũng không ghét nổi bà.
Nhất định là bởi tính cách vui vẻ hòa đồng của bà rồi.
“Ai nha, bà có tinh thần như vậy là tốt! À, lưng bà đỡ đau hơn chưa?”
“Thuốc thang vào cũng không khỏi nổi. Xem như là bác sĩ hết cách rồi. Ha ha.”
Trong lúc dượng Hideyoshi và bà Kumasawa nói chuyện, ông già bắt chuyện với Jessica:
“Jessica càng lớn càng xinh ra đấy. May mà cháu giống với chị dâu Natsuhi.”
“Hừ, vậy ạ…? Cháu lại chẳng thấy giống chỗ nào… Đúng hơn là cháu không muốn lớn lên giống mấy người chẳng có gì đáng để tôn kính ấy hết.”
“Không được nói như vậy nhé. Hì, có điều câu ‘không muốn giống cha mẹ mình’ có vẻ thành câu cửa miệng của gia tộc chúng ta thì phải!”
Nghe được sự châm chọc trong giọng của Kyrie, tôi nhanh chóng phản ứng lại.
“Đây, con là một!”
“Nói bậy bạ. Ba mới là người không muốn con lớn lên giống mình đây, nhìn cái mũi giống như thế đã làm ba thấy ghét!”
“Ba nói cái quái gì cơ? Không phải ba rất giống ông nội à?”
Theo lời Kyrie thì bộ dạng ông già rất giống ông nội Kinzo.
“Này này, nào có…? Ba giống bố chỗ nào?”
“Tính ngạo mạn với phách lối giống vô cùng, cả nhà chỉ có em với anh cả mới có tính đấy thôi. Rosa, chị nói đúng hay không?”
Hai người phụ nữ nhà Ushiromiya là bác Eva và cô Rosa lập tức hùa vào.
“Đúng đó. Chỉ có anh Krauss và anh Rudolf giống ba đến từng li, giống đến mức làm người ta không thể tin được.”
“Này này, có phải do em đâu. Tại sao em phải gánh chịu lời móc mỉa của hai chị em vậy? Anh rể Hideyoshi, mau cứu em với.”
“Có sao đâu nhỉ. Nhìn Rudolf được chị em quan tâm khiến anh phải ghen tị đó. Oa ha ha ha!”
“Ha ha ha, cậu ba luôn được chị em phụ nữ chào đón nhỉ. Cậu làm người ta phải hâm mộ lắm đấy. Nào, nào. Mời mọi người lên thuyền. Bé Maria, tới đây, chúng ta cùng ngồi thuyền nhé.”
Bà Kumasawa nói với những người đang mải cãi nhau như vậy.
Maria vội vàng như thể muốn lên thuyền ngay lập tức.
“Rồi. Lần này không thành vấn đề. Dù sao em cũng đã trải qua sóng gió. Ngồi cái thuyền nát kia không thể làm em sợ đâu. Chỉ sợ động cơ hư rớt khiến chúng ta phải phiêu lưu giữa biển thôi.”
Nghe tôi nói kiểu này, anh George đáp:
“Đúng rồi, Battler… anh quên không nói với em. Thuyền đánh cá trước đây đã cũ quá, nên giờ đổi sang thuyền mới rồi.”
“Hả?... Như vậy mình sẽ tới nơi nhanh hơn? Tuyệt vời. Tốt hơn so với máy bay, cũng giảm tỉ lệ thuyền đắm. Quá tốt.”
“Ồ! Battler sẽ không lại kêu sẽ rớt, sẽ rớt mất nữa chứ?”
“Là do ngồi máy bay đó chứ, em không sợ!”
Nghe câu trả lời của tôi, Jessica và anh George nói.
“Em thấy bảo thuyền trưởng thường khoe khoang mình đã sửa chữa, thêm bốn chân vịt và động cơ đẩy cho chiếc thuyền, giúp nó có khả năng tăng tốc đến 40 hải lý một giờ nhỉ. Nghe ông ấy nói suốt làm em nhớ rõ luôn.”
“Anh cũng nhớ vậy. Nghe nói ông ấy từng là tay đua thuyền ở nước ngoài, từng bị thua một chiếc thuyền đánh cá có khả năng chạy 30 hải lý một giờ, đâm ra ông ấy rất ham mê cải tạo tốc độ thuyền.”
“Sau bao cố gắng, cuối cùng ông ấy cũng cho ra đời chiếc thuyền ca nô siêu tốc đó. Nhất định Battler sẽ thích mê cho xem.”
Ca nô siêu… siêu tốc? Lúc đầu tôi còn tưởng chiếc thuyền mới chỉ tốt hơn chiếc thuyền nát cũ thôi, cho nên mới thoải mái như vậy… Tại sao càng nghe lại càng cảm thấy không ổn nhỉ?.... Sẽ không phải là…
“Này, Battler, hay là em chèo thuyền du lịch sẽ tốt hơn đấy?”
“Battler, đừng tới gần lan can, sẽ rớt đó.”
“Đáng chết… Mọi người cười trộm vì lý do này phải không!”
Do sở thích cá nhân mà chiếc thuyền thường đã biến thành ca nô siêu tốc, hoàn toàn vượt xa thuyền đánh cá cũ kĩ 6 năm trước.
Tốc độ vô cùng nhanh, đồng thời cả con thuyền cũng rung lắc dữ dội, bọt nước bắn lên tung tóe.