Editor: Hồng Trúc
Tất cả đều do cô tự lừa mình dối người!
Từ trước tới giờ, cô vốn đã không bỏ được!
Nỗi nhớ nhung luôn ầm ầm kéo đến vào những đêm khuya vắng người, khiến cho mỗi một nơi dưới đáy lòng đều đau nhói, để cho cô không có chỗ nào trốn thoát.
Cái loại cảm xúc đối với anh, đã sớm trở thành một thói quen, cũng đã mọc rể, không thể nhổ được!
Khóe mắt Đường Dĩ Phi có hơi ướt át, nhưng lại quật cường ngẩng cao đầu lên, cố gắng kiềm lòng không cho những giọt nước mắt rơi xuống.
"Như vậy còn anh?" Giọng cô nhàn nhạt như đang cố tình vặn hỏi lại anh!
Trong nháy mắt, Long Thiếu Tôn lại cả kinh không biết trả lời thế nào!
Như vậy còn anh?
Anh quên em dễ dàng như vậy sao?
Anh cùng với người khác vứt bỏ em thoải mái như vậy sao?
Đáy mắt Long Thiếu Tôn tràn đầy vẻ hoảng sợ, nỗi khổ riêng đó của anh khiến người khác không đành lòng.
"Anh chưa từng..."
Cốc cốc__
Ngay lúc anh vừa định nói cho cô biết hết tất cả, bên ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa, giọng điệu Long Thiếu Tôn trầm xuống: "Vào đi."
Người đến chính là La Sâm.
Lần này, trong tay La Sâm không còn là một cái túi nữa, mà là một đống bao lớn nhỏ, liếc mắt nhìn sang có ít nhất chắc khoảng phần.
"Tôi nói tôi không ăn, xin anh để cho tôi trở về." Đường Dĩ Phi vừa thấy thế liền đau đầu.
Điện thoại di động của cô rơi ở công ty, đầu giường cũng không có điện thoại cố định, coi như cô muốn liên lạc với Đường Tuân Hựu cũng không có cách nào.
Còn đợi người nhà chủ động đến đây thì càng không thể!
Bởi vì Long Thiếu Tôn đã sắp xếp xong xuôi, lúc này cả gia đình đều nghĩ là cô đi công tác ở thành phố A!
Tại sao chỉ mới năm năm ngắn ngủi, Long Thiếu Tôn đã trở nên khó hiểu đến như vậy?!
Trước đây, anh không phải như thế...
Long Thiếu Tôn nhận lấy chén cháo từ tay La Sâm, khuyên bảo nhẹ nhàng, chẳng qua là Đường Dĩ Phi lại rất ngang bướng, không chịu mở miệng.
"Nghe lời được không?" Người đàn ông gần như không chút tôn nghiêm chút nào, ngay cả La Sâm đứng bên cạnh cũng nhịn không nổi.
Từ khi nào thiếu gia lại ăn nói khép nép với một cô gái như vậy?
"Quản lí Đường! Cô đói thì ăn đi, BOSS còn rất nhiều việc phải xử lí!"
Không có thời gian ở chỗ này cùng cô dây dưa!
"La Sâm!" Long Thiếu Tôn không vui, hai mắt gần như đóng băng, u ám đảo qua anh, "Đi ra ngoài, đóng cửa lại."
"BOSS... Anh..."
"Đi ra ngoài!"
"Vâng!"
Đường Dĩ Phi lạnh lùng nhìn hai người vì cô mà trở mặt, chính là vì cô không muốn ăn đồ của anh.
"Em muốn như thế nào thì mới chịu ăn?" Long Thiếu Tôn cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, bỗng nặng nề đem chén cháo để ở tủ đầu giường.
Lực mạnh đến mức cả cái tủ đều run lên, ngay cả giường bệnh bên cạnh cũng muốn run theo!
Đây rốt cuộc còn là một người đàn ông nguy hiểm, vui giận bất thường!
Đường Dĩ Phi nghe nói như thế, chợt nâng mí mắt lên, khóe miệng cong lên một nụ cười quỷ dị: "Muốn tôi ăn cũng được, trừ phi anh đồng ý cho tôi trở về."
Trở về?
Cô còn muốn trở về?!
Tại sao cô phải bài xích anh như vậy?
"Em nói cho anh biết, rốt cuộc tại sao em lại trở nên như vậy?! Long Thiếu Tôn tức giận nhìn cô chằm chằm, giống như không còn cách nào chịu được sự lạnh lùng của cô.
"Học trưởng Long," Đường Dĩ Phi bỗng nhiên dừng lại, "Anh quan tâm tôi như vậy, không sợ học tỷ Thẩm biết được trong lòng khó chịu sao?"
"Em..."
Long Thiếu Tôn cứng đờ, nhất thời không có lời nào để nói.
Làm sao cô biết được chuyện của Tâm Vũ?
Đường Dĩ Phi lạnh lùng nhìn anh, tự bưng chén cháo trên tủ lên, ung dung húp.
Nhìn xem, chỉ cần vừa nhắc tới học tỷ Thẩm, anh cũng không còn dây dưa nữa!