Editor: Hồng Trúc
Sớm biết như vậy, mình đã nói ra sớm một chút, đỡ phải để dạ dày chịu đói oan ức.
Thấy cô bắt đầu ăn, Long Thiếu Tôn cuối cùng cũng thả lỏng tâm trạng, bỗng nhiên đứng lên đi lại cánh cửa.
Bàn tay thon dài chốt cửa lại, người đàn ông thờ ơ mở miệng, giải thích: "Anh cùng với Tâm Vũ không phải như em nghĩ."
Dứt lời, anh liền xoải bước ra ngoài.
Để lại sau lưng một Đường Dĩ Phi kinh ngạc nhìn cháo trong chén, nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống chén.
Tâm Vũ, Tâm Vũ, anh gọi thân mật như vậy, còn không phải là tôi muốn như vậy sao?
"Quản lí Đường, cô có thể xuất viện."
Khoảng chừng hơn một tiếng sau, Đường Dĩ Phi từ từ khôi phục sức lực, vừa định bước xuống giường trốn đi, bỗng nhiên La Thụy mặt lạnh đi vào thông báo.
Thật đúng là cám ơn trời đất!
"Tốt quá, cảm ơn."
Bất quá chỉ là phát sốt mà thôi, có cần thiết phải làm quá lên như vậy không?
Động tác Đường Dĩ Phi hơi chậm lại, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc cô vén chăn lên xuống giường tốc độ.
"Cái này là quần áo của cô."
La Thụy đưa cho cô một cái túi, Đường Dĩ Phi ngạc nhiên, đưa tay cầm.
"Lần này làm phiền anh thống kê toàn bộ chi phí cho tôi biết, tôi sẽ đem tiền trả lại cho tổng giám đốc."
Nhìn bộ đầm hiệu Hermes trong tay, Đường Dĩ Phi khẽ cong chân mày.
"Tổng giám đốc nói không cần, quản lí Đường, có đôi lời La Thụy không biết có nên nói hay không." La Thụy lạnh lùng, bộ dạng đó đâu giống như đang hỏi ý kiến của cô?
"Trợ lí La có gì không ngại nói thẳng." Đường Dĩ Phi đang định cầm túi đồ đi vào phòng trong, liền dừng lại.
"La Thụy biết quản lí Đường và BOSS từng là người yêu, nhưng chuyện này đã qua lâu rồi, mấy năm nay cô chưa bao giờ tìm kiếm BOSS, bây giờ gặp lại như vậy, cô cũng không nên dây dưa không rõ! Anh ấy là một người cao quý như vậy, sao có thể ăn nói nhỏ nhẹ dụ một người ăn cháo như vậy?!"
Mấy năm nay tôi chưa từng tìm kiếm anh ấy?
Anh ấy đẩy tôi xuống vách núi rồi cùng hoa khôi của trường đi Vancouver, bảo tôi đi tìm anh ta?
Đi xem bọn họ ân ái triền miên như thế nào sao?
Thật là nực cười!
Huống chi, bây giờ cô có chỗ nào là cùng anh ta dây dưa không rõ? Rõ ràng là Long Thiếu Tôn!
"Tôi không hi vọng sẽ nhìn thấy chuện như hôm nay một lần nào nữa!"
Lời nói của người đàn ông không chừa một lối thoát,.
Đường Dĩ Phi giật giật môi, cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Cứ theo lời anh ta, anh ta thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế đó.
Những chuyện này, những con người này, sau này sẽ không có quan hệ gì với cô.
Còn về việc bị phỏng, đó là do Long Thiếu Tôn tự chuốc lấy!
La Thụy thấy cô vào phòng trong mà không để ý đến mình, trong lòng càng thêm buồn bực.
Tại sao thiếu gia lại coi trọng một cô gái không tim không phổi như vậy chứ?
Năm năm trước vì cô mà...
La Thụy lắc đầu, cuối cùng trong lòng rên lạnh một tiếng, đi ra ngoài.
Đợi đến lúc Đường Dĩ Phi thay xong quần áo từ trong phòng bệnh bước ra, bác sĩ Âu Dương đã đứng trước cửa cung kính chờ đợi.
"Tiểu thư Đường, cô có muốn tôi xem vết thương cũ lại một chút không?"
Ngón tay Âu Dương thanh tú đẩy mắt kính lên trên sống mũi, một đôi mắt nhìn qua rất nhã nhặn, thực ra lại nguy hiểm vô cùng.
Mới vừa rồi lúc kiểm tra cho cô phát hiện cánh tay của cô từng làm phẩu thuật, tuy là bình phục tốt, nhưng khớp xương ngay đường may vẫn còn tồn tại nguy hiểm.
"Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, đều đã qua lâu rồi, hy vọng bác sĩ Âu Dương đừng nhắc lại." Đường Dĩ Phi giương khóe miệng, trong mắt ẩn chứa những ý nghĩ sâu xa khiến người khác không phân định được.
"Đã như vậy tôi cũng không hỏi thăm gì nhiều, tránh làm khó cho cô."