Editor: Hồng Trúc
Ngữ khí của Long Thiếu Tôn lạnh lẽo, trong nháy mắt gương mặt đó tràn đầy khí thế áp bức.
Đường Dĩ Phi cả kinh, nhếch miệng, ánh mắt rơi vào mu bàn tay của anh, cuối cùng không dám nói gì thêm.
Lúc này, Âu Dương đã gọi y tá vào dọn dẹp, mu bàn tay của Long Thiếu Tôn đúng là bị phỏng, thậm chí đã đỏ lên rất nhiều.
"Đại thiếu, có muốn..."
"Không cần!"
Người đàn ông chỉ đứng dậy đi vào phòng trong rửa sơ qua, cũng không thôi bôi thuốc hay làm kiểm tra gì.
"BOSS, tay của anh nếu không xử lí sẽ bị sưng mủ..." La Thụy cũng lộ vẻ lo lắng, khóe mắt oán hận trừng mắt nhìn Đường Dĩ Phi.
Cô gái này đúng là người vô tâm!
Trước đây hại đại thiếu thê thảm như vậy còn chưa đủ, bây giờ vẫn còn muốn làm tổn thương anh!
"Đi ra ngoài!" Long Thiếu Tôn liếc nhìn anh, người sau muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể buồn bực cắn môi kéo Âu Dương cùng đi ra ngoài.
Lần này, trong phòng chỉ còn lại hai người anh và cô!
Mới vừa rồi không gian còn rất thoải mái đột nhiên trở nên ứ đọng, khắp nơi đều phảng phất hương chanh nhàn nhạt trên người anh.
A, thì ra là có một số thứ không thay đổi, ví dụ như sở thích của anh.
Anh vẫn còn thích loại sữa tắm này.
Nhưng chẳng qua là, sở thích của cô đã thay đổi.
Trải qua năm năm, lại một lần nữa được ngửi mùi thơm như vậy, tim cô sẽ không còn đập nhanh nữa, sẽ không còn căng thẳng, chỉ cảm thấy bực mình! Khiến người khác hít thở không thông!
Cô chỉ muốn cách xa người này, càng xa càng tốt!
"Anh không cần phải như vậy, trong cuộc đời này người mà tôi không muốn gặp lại nhất chính là anh!"
Đường Dĩ Phi cắn môi dưới, cảm giác như dưới đáy lòng có gì đó đang vỡ thành từng mảnh.
Cô che giấu tình cảm nhiều năm như thế, yêu anh như vậy, hận anh như vậy, hôm nay số phận lại một lần nữa trói buộc họ ở cùng một chỗ, nhưng cô đã không còn là cô của trước đây, mà anh cũng đã không còn là học trưởng ôn hòa như ngọc nữa.
Bây giờ còn muốn cô phải làm gì nữa?
Cô có thể làm gì đây?
Điều duy nhất mà bây giờ cô có thể làm, chính là quản lí trái tim của mình.
Bởi vì, nếu như không có gì chạm vào nó, thì nó sẽ không đau đớn.
Đôi mắt người đàn ông tối sầm lại, phút chốc lại không để ý khẽ cong môi, nụ cười cách nhau năm năm nhưng vẫn làm điên đảo lòng người như vậy!
Từ sau khi gặp lại đây là lần đầu tiên Đường Dĩ Phi thấy anh cười, chẳng qua là không nghĩ tới dưới tình huống như thế này.
"Anh cười cái gì?" Đường Dĩ Phi nhướn mày, thấy anh vẫn còn đang cười.
"Ha ha..." Lúc này đôi mắt đen như đang ngưng tụ một tia sáng chói mắt, mà bên tai trái chiếc khuyên tai Lam Bảo Thạch theo bả vai anh lay động lấp lánh rực rỡ cực kì.
"Không cho phép anh cười!"
Đường Dĩ Phi bị nụ cười của anh làm cho khó hiểu, bỗng nhiên tức giận gầm nhẹ.
Cô không muốn phải nhìn thấy nụ cười dối trá này!
Năm năm trước cũng chính vì nụ cười này, mà suýt chút nữa cô đã mất mạng!
"Học muội, em cũng thật là si tình." Ngữ khí người đàn ông chắc chắn, ánh mắt càng sáng rỡ.
Cái gì?
Si tình?
Chuyện này với si tình thì có quan hệ gì?
"Nếu không phải em không quên được anh, sao vừa mới gặp lại anh thì đã bài xích như vậy?"
Khóe môi Long Thiếu Tôn cũng từ từ thu lại, chẳng qua là đuôi lông mày vẫn còn cười loạn.
Một khuôn mặt hoàn hảo không còn lạnh lùng nữa, ngược lại còn linh động hơn.
Giống như, đây mới là con người thật của anh!
Nhưng rốt cuộc, người nào mới thật sự là Long Thiếu Tôn?
Đường Dĩ Phi bị anh làm cho nghẹn họng không còn lời nào để nói, chỉ có thể cúi đầu, né tránh ánh mắt của anh.
Cô đúng là si tình, năm đó gặp anh không bao lâu liền đem lòng yêu anh, cho dù là khoảnh khắc anh đẩy cô xuống vách đá, cô vẫn tự bào chữa cho anh.
Ngay lúc này mới phát hiện, quên cái gì? Buông bỏ cái gì?