Cơn cảm lạnh của Quý Hoài kéo dài lê thê hai tháng, người cháu trai là hoàng đế ở xa ngàn dặm đứng ngồi không yên, định vượt ngàn dặm đến thăm bệnh, may mà được Lâm tướng đáng tin cậy ngăn lại.
Quý Hoài không dám ốm thêm nữa, đầu xuân, y thu dọn hành lý, chuẩn bị tiếp tục xuôi nam.
Chú mèo tam thể nhỏ đã lớn thành một chú mèo tam thể mập mạp, ngày nào cũng lười biếng nằm trong lòng Quý Hoài kêu gừ gừ.
Quý Hoài rất thích chú mèo tam thể này, mặc dù đây là lần đầu tiên y nuôi mèo, nhưng nuôi rất cẩn thận.
Đêm trước khi lên đường, y nằm mơ.
Chú mèo tam thể nhỏ của y vẫy đuôi đứng trước cửa sân, vừa đi vừa quay đầu nhìn y, y đi đến cửa sân, chú mèo mập mạp kêu meo meo hai tiếng, không ngoảnh lại mà đi ra phố.
“Trạm Hoa, Trạm Hoa về đây, ngươi đi đâu vậy?” Quý Hoài đứng ở cửa hét.
Bên ngoài toàn là mèo hoang hung hăng dữ tợn, chú mèo tam thể nhỏ của y ngay cả chăn cũng chỉ thích ngủ loại mềm mại, cá thịt phải gỡ sạch xương mới chịu ăn, một con mèo đi ra ngoài thì làm sao sống được.
Trong mơ, Quý Hoài lo lắng vô cùng, tỉnh dậy sau giấc mơ vẫn thấy mất mát, nỗi luyến tiếc và buồn bã đó vẫn còn đọng lại trong lòng mãi không tan, y theo thói quen sờ vào bên gối, sờ vào khoảng không.
Vì tìm mèo nên y phải hoãn lại mười ngày, cuối cùng y phát hiện ra xác của chú mèo tam thể nhỏ trong một con mương cách ba con phố.
“Ăn phải thuốc diệt chuột rồi, trước đó nhà họ Trần giết chuột, rải thuốc khắp nơi trong nhà và ngoài phố.”Hôm đó chắc do Quý Hoài say rượu, không đóng chặt cửa sổ, chú mèo tò mò, tự chạy ra ngoài.
Quý Hoài chôn chú mèo dưới gốc cây lê ngoài thành.
Y không mấy tin vào ma quỷ thần thánh, nhưng vẫn không nhịn được mà hy vọng chú mèo có thể đầu thai vào một gia đình tốt, đừng gặp phải người chủ không đáng tin cậy như y nữa.
Hoặc là cái tên y đặt cho chú mèo này không được may mắn lắm.
Có lẽ trong số mệnh của Quý Hoài thật sự không giữ được Trạm Hoa.
Y cưỡi ngựa men theo sông Vi Tuy đi về phía nam, chuẩn bị nghỉ ngơi hai ngày ở một tò thành nhỏ không xa thành Vãn Lai.
Trong thành gặp một đứa ăn xin, đói đến mức chỉ còn da bọc xương, y liền cho một ít bạc, để đứa bé ăn no bụng.
Ai ngờ đứa bé nhất quyết muốn báo ơn.
“Vậy thì giúp ta tìm một người đi.” Quý Hoài nói, “Một hòa thượng tên Trạm Hoa, ngươi giúp ta đi hỏi thăm xem.”
Đứa bé vui vẻ đồng ý.
Thực ra, Quý Hoài đã không còn hy vọng gì nữa.
Y đã lục soát tìm kiến ở thành Vãn Lai và các thành phố lân cận nhiều lần, lần nào cũng vô ích.
Đứa bé liếm kẹo hồ lô hỏi y Trạm Hoa bao nhiêu tuổi.
“Hai mươi mấy… bây giờ chắc phải ba mươi mấy rồi, hắn trông rất trẻ.” Quý Hoài không chắc chắn nói.
Y chỉ gặp Trạm Hoa khi y mới ngoài hai mươi, bây giờ gần như không còn nhớ rõ dáng vẻ của Trạm Hoa nữa.
Đây là một điều rất đáng buồn, thậm chí còn khiến Quý Hoài buồn hơn cả việc không tìm thấy Trạm Hoa.
Y không biết mình có thể chống đỡ một mình được bao lâu nữa.
Y tưởng mình đủ độ lượng, nhưng hóa ra là không cầm lên được, cũng không buông xuống được.
Đứa bé ríu rít bên tai y, “… Nhớ đến thành Vãn Lai tìm Quý Hoài.”
“Thành Vãn Lai.” Quý Hoài nói.
“Biết rồi!” Đứa bé vui vẻ rời đi.
Quý Hoài dựa vào bậc đá, bị nắng chiếu cho buồn ngủ, mí mắt rũ xuống nhìn dòng sông Vi Tuy xa xa.
Mùa xuân năm thứ mười một, y vẫn chưa tìm thấy Trạm Hoa.
Họ cũng quen nhau vào cuối mùa xuân năm đó.
Y tắm nắng một lúc, đứng dậy định đi tháo dây cương buộc trên cây liễu, quay người lại thì nhìn thấy ngôi đạo quán cổ kính đổ nát phía sau bậc thang.
Nghe đứa ăn xin nói chuyện hồi nãy mà y không để ý.
Quý Hoài ngẩn người nhìn đạo quán một lúc, từ trong tay áo lấy ra ba đồng tiền, đây là số tiền mà đứa bé nhất quyết trả lại cho y.
Y đi vào, bỏ tiền vào thùng công đức đổ nát.
Xin một điều ước có lẽ mãi mãi không thể thành hiện thực.
Y quay người rời đi, dắt ngựa chậm rãi đi về phía thành Vãn Lai. thùng công đức đổ nát.
Ước một điều ước có lẽ mãi mãi không thể thành hiện thực.
Y quay người rời đi, dắt ngựa chậm rãi đi về phía thành Vãn Lai.