Thành Vãn Lai phồn hoa hơn mười năm trước không biết bao nhiêu lần.
Quý Hoài dắt ngựa dừng trước cửa Quý phủ.
Năm đó sau khi xảy ra chuyện loạn nghĩa trang ở thành Thạch Nguyên, Quý Du không biết tung tích, sau đó Triệu Kỳ dùng tên của Quý Hoài phong cho người họ Quý làm Đoan Khang Vương, không ít lần ban ân huệ cho họ Quý, ít ra đại ca của y là Quý Diên thăng tiến như diều gặp gió trên triều đình, hai đứa sinh đôi Quý Quyên và Quý Liêm làm hoàng thương, tuy bây giờ không bằng chi họ ở kinh thành nhưng cũng không kém cạnh là bao.
Ai cũng biết rằng đằng sau họ Quý có Đoan Khang Vương chống lưng, mà đằng sau Đoan Khang Vương chính là hoàng đế.
Nhưng mười mấy năm nay, Quý Hoài chưa từng về Quý phủ.
Theo ý định ban đầu của Triệu Kỳ, vốn là muốn thay y trừ khử tận gốc họ Quý, nhưng y lớn lên ở đây từ nhỏ, mà đây vốn là nhà của Trạm Hoa.
Cho dù Trạm Hoa không quan tâm, y cũng quan tâm.
Người mà y gọi là mẹ hơn hai mươi năm, là mẹ ruột của Trạm Hoa, người mà y gọi là đại ca hơn hai mươi năm, là ca ca ruột của Trạm Hoa.
Có lẽ họ là những người duy nhất trên đời này có thể giúp Quý Hoài tìm được tung tích của Trạm Hoa.
Quý Hoài do dự một hồi, từ trong lòng lấy ra dngươi thiếp đưa cho người gác cổng.
Người gác cổng vẫn là người mười mấy năm trước, nhưng có vẻ không nhận ra y, có lẽ cho rằng y là một người họ hàng xa xôi nào đó đến xin xỏ, thái độ rất lạnh nhạt.
Quý Hoài cũng không để ý, ngồi trên bậc thang nhìn những người qua lại trên phố.
“Thất công tử!?” Người gác cổng đột nhiên quay lại, ngờ vực nhìn y.
Quý Hoài cười ngại ngùng, không phủ nhận.
“Thất công tử! Thật sự là ngài!” Người gác cổng đột nhiên nước mắt lưng tròng, muốn tiến lên nhận nhưng không dám nhận.Quý Hoài đột nhiên cảm thấy mình có hơi đường đột, lúc này y còn mặc bộ áo choàng màu xám hơi cũ nát đó, mười mấy ngày không cạo râu, cả người lôi thôi lếch thếch, y nên sửa sang một chút rồi mới đến thăm.
“Thôi, thôi vậy.” Quý Hoài cười nói: “Để hôm khác ta đến sau, đừng đi báo trước.”
“Thất công tử!” Người gác cổng kéo y không chịu buông tay, mắt đỏ hoe nói: “Ngài về nhà cần gì phải báo trước, vào đi!”
Người gác cổng này dáng người cao to, Quý Hoài nhất thời không thoát ra được, mơ mơ hồ hồ đi theo.
“Thất công tử về rồi! Mau đi báo đại phu nhân và tứ thiếu gia, ngũ thiếu gia!” Người gác cổng kéo dài giọng hét, kích động đến mức giọng nói run rẩy.
Quý Hoài đột nhiên muốn quay người bỏ chạy.
Nhưng y vẫn đi đến tiền sảnh.
Nơi này đối với y vừa quen vừa lạ, lần đầu tiên y gặp Trạm Hoa trong ký ức của mình là ở đây, y thậm chí còn có thể nhớ lại cảnh đẹp rực rỡ bên ngoài cửa sổ lúc đó.
Quý đại phu nhân già đi rất nhiều, khiến Quý Hoài gần như không nhận ra, nhưng đối với bà ta thì Quý Hoài cũng vậy, vẻ kinh ngạc trên mặt bà ta mãi không tan.
Ngược lại Quý Quyên và Quý Liêm đối với y khách sáo hơn nhiều, cung kính gọi một tiếng vương gia rồi hành lễ với y, Quý Hoài đỡ Quý đại phu nhân khi bà định quỳ.
Bao nhiêu năm trôi qua, những oán hận và phẫn nộ bất bình trong lòng Quý Hoài năm xưa đã sớm biến mất, khi biết được sự thật, ngược lại y lại sinh ra nhiều áy náy.
Đặt mình vào địa vị của người khác, y đã chiếm đoạt thân phận của Trạm Hoa, lấy mạng của Trạm Hoa, đối với một đứa trẻ như vậy, Quý đại phu nhân làm sao có thể bình tĩnh mà chung sống.
Bây giờ hoàng quyền ở trên, bà ta vì họ Quý và những người khác mà phải cúi đầu chịu đựng, Quý Hoài đương nhiên hiểu, cho nên chưa bao giờ xuất hiện trước mặt họ.
Bây giờ gặp lại, xa lạ mà buồn bã.
“Ta…” Quý Hoài như ngồi trên đống lửa, lấy một miếng ngọc bội trong tay ra đặt lên bàn, “Đây là ngọc bội của họ Quý, năm đó đi vội quá, hôm nay vừa hay có thời gian—”
Quý Hoài vừa nói vừa bực bội, cảm thấy lý do mình bịa ra thật là thảm hại.
Quý đại phu nhân cầm miếng ngọc bội trong tay, xem xét kỹ một lúc mới nói: “Miếng ngọc bội này là do Quý Du năm xưa tự tay khắc cho A Hoài, từ khi sinh ra đã luôn mang bên người.”
Có một khoảnh khắc, Quý Hoài thậm chí muốn giật ngay miếng ngọc bội đó về – trước đó y không biết đây là miếng ngọc bội mà Trạm Hoa đeo khi còn nhỏ.
Nhưng Quý đại phu nhân ôm miếng ngọc bội khóc mãi không ngừng, y lại không đành lòng.
Quý Hoài ngồi không yên, đang định đứng dậy cáo từ thì nghe Quý đại phu nhân lẩm bẩm: “… Sao lại gầy đi nhiều thế này? Làm vương gia không tốt sao?”
Quý Hoài ngẩn người một lúc, mới ngẩng đầu lên nhìn bà ta với vẻ kinh ngạc.
“Vương gia thứ tội. Mẹ ta hai năm nay có chút hồ đồ, nhiều chuyện trước đây không còn nhớ rõ nữa.” Quý Quyên vội vàng giải thích, sợ Quý Hoài trách tội.
Lòng Quý Hoài trăm mối ngổn ngang, nhưng trên mặt vẫn cười nói: “Làm vương gia rất tốt, chỉ cần ăn chơi hưởng lạc là được.”
Quý đại phu nhân ôm miếng ngọc bội, chậm rãi gật đầu, “Tốt, tốt, vậy là tốt rồi.”
Quý Hoài đứng dậy, cuống cuồng cáo từ ra khỏi phủ họ Quý.
Y không dám hy vọng đối phương thực sự coi mình như con ruột, càng hy vọng người đến hôm nay là Trạm Hoa, nhưng vẫn không thể tránh khỏi nghĩ rằng, đối với Quý đại phu nhân mà nói, bà ta cũng từng coi y như con trai mình.
Mùa xuân ở thành Vãn Lai, liễu bay phất phơ, không cẩn thận hít vào suýt chút nữa bị sặc nước mắt.
Quý Hoài mua một căn nhà nhỏ ở phía nam thành Vãn Lai, chỉ có một cái sân không lớn, trong sân có một cái giếng, bên cạnh giếng y dựng một giàn nho, dưới giàn nho đặt một cái bàn đá và hai cái ghế đá, lúc rảnh rỗi y tự chơi cờ một mình.
Hầu hết thời gian y đều rất rảnh rỗi, trên tường đôi khi có một con mèo mập màu cam đến, thò đầu thò cổ nhìn vào bể cá của y, nó luôn khiến Quý Hoài nhớ đến con mèo tam thể nhỏ đó, mặc dù hai con mèo hoàn toàn không giống nhau.
Thường thì một người và một con mèo nhìn nhau một lúc, y dọa con mèo nhỏ chạy mất.
Quý Hoài định nghỉ ngơi ở Vãn Lai một thời gian.
Mỗi ngày y đều đúng giờ tưới nước cho cây nho, hy vọng đến mùa thu có thể ăn được những quả nho ngọt.
Đến lúc chuẩn bị nấu cơm, y mới phát hiện trong nhà không có gạo, chỉ còn cách đi đến cửa hàng bán gạo.
Vào lúc hoàng hôn, những đám mây đỏ rực trên bầu trời nối tiếp nhau, người trên phố đông đúc, ồn ào náo nhiệt, y xắn tay áo chậm rãi tìm cửa hàng bán gạo, gặp một quầy bán mũ rơm, liền ngồi xổm xuống hỏi giá.
Cuối cùng chọn một chiếc nhìn sạch sẽ đẹp mắt đội lên đầu, đưa tiền đồng xong, y mới thong thả đứng dậy.
Chiếc tay áo trắng như tuyết quét qua chiếc áo choàng xám xịt của y trong ánh mắt còn sót lại, một chiếc áo có thể nhìn thấy những quả cầu nhỏ cuộn tròn trên đó.
Quý Hoài đi về phía trước vài bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn lại.
Một bóng lưng trắng mờ thoáng qua trong đám đông, Quý Hoài đẩy đám đông chen chúc ra để đuổi theo.
Y cảm thấy một nửa trái tim mình đang đập dữ dội, toàn thân như muốn bốc cháy, nhưng một nửa còn lại lại bình tĩnh và kiềm chế đến mức đáng sợ, đã sớm biết rằng kết quả có lẽ lại nhận nhầm người.
Y đã quên mất lời ai nói lúc này lại vang lên bên tai:
‘… Người này gặp người kia lúc nào, chia tay lúc nào, đều do ông trời sắp đặt, duyên phận đã hết, dù có lướt vai nhau đi qua cũng có thể không nhìn thấy…’
Nhưng Quý Hoài vẫn đưa tay ra, nắm lấy cổ tay gầy guộc lạnh ngắt của người đó.
Đối phương quay đầu lại.