Quyền Ninh im lặng.
Quý Hoài đột nhiên có linh cảm không lành, quả nhiên, ngay sau đó Quyền Ninh liền mở miệng, “Chết rồi.”
Trong lòng Quý Hoài bùng lên một sự bình tĩnh kỳ lạ, “Ở đâu? Chết như thế nào? Ngươi tận mắt nhìn thấy sao?”
“Lúc đó hắn chạy đến lối vào mà Tống Nam và bọn họ đi vào, người của Bình Dương vương, người của hoàng đế, Địa Ngục hải, Võ lâm minh đều muốn có thánh chỉ trong tay hắn.” Quyền Ninh dừng lại một chút rồi nói: “Hắn châm ngòi nổ thuốc mà Tống Nam và Triệu Việt để lại ở đó, sau đó chạy về mộ chính… Cả mộ thất dưới lòng đất đều sụp đổ, mặc dù ta đã tìm được ngươi trước, nhưng bị người của hoàng đế chặn lại, không còn cách nào khác đành phải ném ngươi cho hắn.”
Quý Hoài không để ý đến việc Quyền Ninh ném y cho hoàng đế, dù sao y và Quyền Ninh cũng không có nhiều tình cảm, y quan tâm đến những chuyện khác hơn, “Mộ thất sụp đổ, nói không chừng Trạm Hoa đã thoát ra ngoài.”
Quyền Ninh nhìn y với ánh mắt thương cảm, “Toàn bộ nghĩa trang và mộ đạo đều có người của hoàng đế canh giữ nghiêm ngặt, mộ thất lại ở dưới hồ, hơn nữa… ngươi cũng biết, mộ đạo này ở dưới hồ.”
“Vậy thì tiểu hoàng đế phải phái người lục soát cả tháng mới rút người về.” Quyền Ninh nói: “Ngươi cho rằng tại sao hắn lại dám phong ngươi làm vương gia?”
Quý Hoài cuối cùng cũng im lặng.
“Triệu Việt dẫn một số người của Thương Không môn chạy trốn trong lúc hỗn loạn, Tống Nam được cha hắn miễn cưỡng bảo vệ, xem ra hoàng đế thực sự không định giết ngươi.” Quyền Ninh lại ném cho hắn một chiếc răng sói, “Vài ngày nữa ta cũng định về Nam Cương lánh nạn tạm thời, có hoàng đế chống lưng, đám ô hợp của Võ lâm minh cũng không đáng sợ, A Hoài, tự ngươi bảo trọng.”
Quý Hoài trả lại răng sói cho hắn, “Quý mỗ không có chí hướng đó, Quyền công tử cứ giữ lấy đi.”
Quyền Ninh nắm chặt răng sói thở dài, “Nếu ngươi có ý, có thánh chỉ hay không cũng giống nhau thôi, người của Bình Dương vương còn nhiều hơn ngươi tưởng tượng.”
“Ngày nay thiên hạ thái bình, bệ hạ lại là một vị minh quân nhân đức, ta không muốn làm tội nhân thiên hạ.” Quý Hoài hỏi hắn: “Ngươi cho rằng ta có thể làm tốt hơn hắn không?”
Quyền Ninh thu lại răng sói, cười nói: “Ai mà nói chắc được.”
Sau đó liền lặng lẽ rời đi.
Quý Hoài ngồi trên giường ngẩn người hồi lâu, vô thức đưa tay sờ cổ tay mình.
Trống rỗng, không còn gì cả.
Tơ đoạn hồn của Trạm Hoa đã bị hắn mang đi, vết thương để lại trên đó cũng đã lành từ lâu, thái y trong cung y thuật cao minh, ngay cả sẹo cũng xóa sạch sẽ.
Trạm Hoa đột ngột xuất hiện trong cuộc sống của y, rồi lại đột ngột rời đi, ngay cả cơ hội để y nhìn vật nhớ người cũng không để lại choy.
Như thể cuộc sống của y chưa từng có người này xuất hiện.
Nhưng dù sao cũng đã khác rồi.
Vài tháng sau, y đứng trước cửa phủ Đoan Khang vương, cánh cổng và khuôn mặt xa lạ khiến y không biết phải làm sao.
“Vương gia, phủ đệ đã sửa sang xong, sau này đây chính là phủ đệ của người.” Lai Đức đứng bên cạnh cung kính nói: “Trong phủ có thái y do bệ hạ đặc biệt sắp xếp cho người, đầu bếp cũng là danh đầu bếp được tìm theo khẩu vị của người ở Vãn Lai, bệ hạ còn dặn, người có nhu cầu gì cứ việc dặn dò.”
Quý Hoài cười cười, khách sáo gật đầu với ông ta, “Làm phiền công công rồi, đa tạ bệ hạ hậu ái.”
“Một nhà không nói hai lời.” Lai Đức cười nói: “Bệ hạ nói.”
Lai Đức nhanh chóng dẫn người rời đi, Quý Hoài dẫn A Liên vào, A Liên kích động nói: “Vương gia! Nơi này thật lớn và oai nghiêm!”
Vài tháng nay, y đã quen với một số người trong cung, cũng học theo họ gọi hắn là vương gia.
Quý Hoài xắn tay áo chậm rãi đi theo sau y, đi qua hành lang quanh co, băng qua hậu hoa viên phong cảnh tươi đẹp, quay đầu nhìn ra một ao sen nhỏ nở rộ ngoài hành lang mà ngẩn người.
“Vương gia!” A Liên gọi hắn.Ao sen từ khi hoa nở đến khi hoa tàn, đã phủ lên kinh thành trận tuyết đầu tiên của mùa đông.
Quý Hoài dâng sớ lên Triệu Kỳ, đại ý là mình đức không xứng chức, muốn xin từ chức rời đi, bị Triệu Kỳ bác bỏ.
Thậm chí còn bất chấp gió tuyết đến tận nơi thăm y.
Quý Hoài chịu đựng ánh mắt muốn giết người của vị thượng thư tên Lâm Uyên kia, thở dài thườn thượt.
Lại một mùa xuân nữa, y dẫn A Liên đến thành Thạch Nguyên.
Tướng quân Tống Phàm nhiệt tình tiếp đón họ.
Quý Hoài lại ở lại thành Thạch Nguyên một năm, cách vài ngày lại đến nghĩa trang cũ dạo chơi, ngay cả Tống Nam cũng không thể nhìn nổi, khuyên y đừng đến nữa, kẻo hoàng đế nghi ngờ.
Y tìm Trạm Hoa chỉ muốn tìm người, nhưng người khác chưa chắc đã nghĩ như vậy.
Cuối năm y trở về kinh thành, Lâm Uyên nhìn y như muốn ăn tươi nuốt sống.
Triệu Kỳ vẫn cười ha hả đối xử với y như thường, Quý Hoài trong lòng cảm thấy áy náy, mơ mơ hồ hồ đồng ý với y sẽ vào triều.
Ngày đầu tiên vào triều liền gặp phải quần thần tâu xin Triệu Kỳ tuyển tú, trong triều rộng lớn chỉ có Quý Hoài và Lâm Uyên không quỳ, Quý Hoài là vì choáng váng không biết có nên quỳ không, còn Lâm Uyên thì mặt mày xanh mét.
Triệu Kỳ nhìn về phía Quý Hoài, chậm rãi hỏi: “Hoàng thúc thấy thế nào?”
Quý Hoài nhớ đến những lời đồn đại về Triệu Kỳ và Lâm Uyên trong triều, lại không nhịn được nghĩ đến Trạm Hoa, nếu những người này ép hắn cưới vợ, e rằng Trạm Hoa sẽ tức giận đến mức giết người.
“Bệ hạ, thần thấy bệ hạ còn trẻ, không cần lo lắng quá sớm.” Quý Hoài nói.
Triệu Kỳ trầm ngâm một lúc, vỗ tay cười nói: “Hoàng thúc nói có lý, huống chi bây giờ hoàng thúc vẫn chưa cưới vợ, trẫm làm sao có thể vượt qua được?”
Quý Hoài cuối cùng cũng biết được rằng vị hoàng đế Triệu Kỳ này cũng là một kẻ bụng dạ xấu xa.
Kể từ đó, các đại thần trong triều không ngừng thúc giục y cưới vợ sinh con, dường như chỉ cần đẩy ngã được hòn đá cản đường này, bọn họ sẽ có thể một lần nữa ép Triệu Kỳ thoái vị.
Ngược lại, Lâm Uyên lại đối xử với y tốt hơn rất nhiều, trên đường gặp mặt còn gật đầu với y, điều này khiến Quý Hoài được sủng mà sợ.
Kiên trì được nửa tháng, Quý Hoài cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, ngã bệnh một trận, nhân cơ hội lại trốn trong vương phủ nửa năm, sống chết không chịu vào triều nữa.
Người dân kinh thành đều cho rằng Đoan Khang vương bệnh nằm trên giường, thực ra Quý Hoài đã sớm thông báo với Triệu Kỳ, đi về phía nam, ngang qua Vãn Lai đến phương nam.
Lần này y đi một mình, ngay cả A Liên cũng không cho đi theo.
Y xách một vò rượu đục vén rèm vào khoang thuyền, người lái thuyền bên trong đang nướng cá, thấy hy đi vào liền cười nói: “Quý công tử, ngài trở lại rồi!”
“Bên ngoài đột nhiên đổ tuyết lớn, nhiều quán rượu đều đóng cửa.” Quý Hoài đưa vò rượu cho hắn, cúi người phủi tuyết trên áo.
Y ngồi xuống, người lái thuyền liền đưa lên một bát rượu nóng, “Công tử, thư đã gửi đi chưa?”
“Ừ, chỉ không biết có nhận được không.” Quý Hoài uống một ngụm rượu, nóng nóng cay nồng, suýt chút nữa làm y cay đến chảy nước mắt.
Rượu đục này thực sự kém chất lượng, không ngon lắm, bên ngoài trời tối dần, tuyết lạnh bay phất phới, tiếng gió hú như muốn lật tung tấm bạt che thuyền mỏng manh này, Quý Hoài đút tay vào ống tay áo, chăm chú nhìn ngọn lửa nhảy múa trên lò sưởi mà ngẩn người.
“Công tử một mình đến trấn nhỏ hẻo lánh này tìm người, có tìm được không?” Người lái thuyền hỏi.
“Không có.” Quý Hoài thở ra, cảm thấy chân tê cóng, vẻ mặt trống rỗng nói: “Ta không biết hắn ở đâu.”
Người lái thuyền thở dài, “Mặc dù bây giờ là thời điểm tốt, nhưng trời nam biển bắc, con người một khi đã lạc nhau, thì khó có thể gặp lại.”
Vị cay nồng của rượu pha lẫn vị đắng lan tỏa trên đầu lưỡi, Quý Hoài xoa xoa chiếc mũi đỏ ửng vì lạnh.
“Công tử đã tìm người bạn đó bao lâu rồi?”
“Hai năm rưỡi… Ba năm?” Quý Hoài có chút không nhớ rõ, mấy năm nay y sống trong mơ hồ, luôn có chút bàng hoàng.
“Hỡi ôi, công tử à, ta nói một câu mà ngài không thích nghe,” người lái thuyền uống một nửa bát rượu, “Con người lúc nào gặp nhau, lúc nào chia tay, đều là do ông trời sắp đặt, duyên phận đã hết, dù có lướt vai nhau đi qua cũng có thể không nhìn thấy, năm xưa ta từng chở một đôi uyên ương bỏ trốn…”
Người lái thuyền trên dòng sông này đã đưa đón nhiều năm, đã chứng kiến biết bao cuộc hợp tan vui buồn trên thế gian, những lời nói ra như thể được ủ từ rượu đục thô kệch, cay nồng mà thẳng thắn.
Quý Hoài cúi đầu nhìn bùn tuyết bên chân, chỉ cảm thấy lửa và rượu đều cay đến mức không chịu nổi, lẩm bẩm nói: “Nhưng nếu không tìm được hắn để hỏi cho ra lẽ, thì luôn cảm thấy không cam lòng.”
Hắn không muốn nghĩ đến kết quả, bởi vì tất cả mọi người đều nói với hắn rằng Trạm Hoa đã chết.
Triệu Kỳ phái ám vệ đi khắp nơi cũng không có tin tức, Tùng Ánh Thu y tìm riêng cũng đã cho y câu trả lời phủ định, y thậm chí còn phái người đến Địa Ngục hải thăm dò tin tức, kết quả nhận được cũng y như vậy.
Trạm Hoa đã chết.
Y sẽ không bao giờ gặp lại Trạm Hoa nữa.
Nhưng làm sao có thể như vậy? Trạm Hoa sao có thể chết dễ dàng như vậy?
Y dựa vào khoang thuyền lạnh lẽo, đắp chiếc chăn hơi tanh mùi cá, say sưa nhìn ngọn lò đang dần tắt ngấm, những tia lửa lẻ loi chớp tắt giãy giụa một hồi lâu, cuối cùng cũng chìm vào im lặng.
Không tìm được rồi. Quý Hoài nghĩ, hốc mắt cay cay.
Thời gian luôn trôi qua rất nhanh, đặc biệt là khi y rong ruổi khắp nơi.
Mùa hè, sa mạc ở phía bắc nóng nực và khô hạn, như thể trong hơi thở cũng mang theo hạt cát, Quý Hoài sờ râu của mình, ngáp lười biếng.
“Cái gì—— hòa thượng——” Người đối diện hét lớn.
“Hòa thượng! Áo trắng—— rất đẹp trai!” Quý Hoài hít một hơi thật sâu, nói lớn.
“Không thấy!” Ông chủ xua tay, “Không thể đi về phía bắc nữa! Bên kia đang đánh nhau!”
“Được rồi, cảm ơn!” Quý Hoài giọng nói hơi khàn, trèo lên lạc đà rồi tiếp tục đi về phía trước.
Tiếng chuông lạc đà vang lên từng hồi, y dừng lại ở trong thành, đưa thư cho tiểu nhị của dịch trạm, “Gửi đến thành Vãn Lai. Trên giấy có địa chỉ.”
“Ai nhận?” Người hầu hỏi mà không ngẩng đầu lên.
“Trạm Hoa, Diệp Trạm Hoa.” Quý Hoài vừa nói vừa cắn chiếc bánh khô trong miệng.
“Thành Vãn Lai ở phía đông nam, có lẽ phải nửa năm nữa mới gửi đến.” Người hầu nói.
“Không sao.” Quý Hoài xoa sạch cát trên mặt, đặt tiền bạc lên bàn, “Sớm muộn gì hắn cũng sẽ nhận được.”
Năm thứ bảy, Triệu Kỳ kinh ngạc nhìn Quý Hoài phong trần mệt mỏi trở về hoàng cung, nhận lấy nửa sọt trái cây mà y nói là đặc sản Nam Cương.
“Ban đầu là hai sọt.” Quý Hoài cầm lên cắn một miếng, ngồi trên bậc thềm nói, “Hỏng mất nửa sọt, trên đường ta không nhịn được nên đã ăn mất một ít.”
Triệu Kỳ ngồi xổm trên bậc thềm bóc vỏ, cảm thấy y có lẽ đã ăn không chỉ một ít.
Bên cạnh, Lai Đức vội vàng muốn thử độc cho hắn, nhưng động tác không theo kịp chủ tử, Triệu Kỳ đưa cho hắn một quả nhỏ, “Đừng có lúc nào cũng muốn giành đồ ăn với trẫm.”
“….” Lai Đức mệt mỏi nhận lấy, cắn một miếng, thấy khó chịu, quay người đâm nát quả táo.
“Tiểu hoàng thúc đã vất vả nhiều rồi.” Triệu Kỳ nhìn khuôn mặt đen sạm vì nắng của y mà khe khẽ nói.
“Không bằng bệ hạ phong độ.” Quý Hoài nhận lấy chiếc khăn mà Lai Đức đưa, lau miệng.
Triệu Kỳ thở dài, “Người đã tìm thấy hắn chưa?”
Vài năm trước, thành Thạch Nguyên xảy ra động đất, nước hồ tràn vào làm sập mộ, không tìm thấy tung tích gì nữa, lúc đó Quý Hoài ở lại thành Thạch Nguyên ba ngày, chỉ nói rằng Trạm Hoa không ở trong đó, rồi quay đầu bỏ đi.
Dù ban đầu còn nghi ngờ, nhưng nhiều năm trôi qua, đừng nói là hắn, ngay cả Lâm Uyên cũng cảm thấy Quý Hoài thật sự phát điên rồi, đi khắp nơi tìm một người đã chết.
“Vẫn chưa.” Quý Hoài quay đầu nhìn hắn cười, khuôn mặt chỉ thấy toàn răng trắng, “Bệ hạ, thần cảm thấy duyên phận của chúng ta vẫn chưa hết.”
Triệu Kỳ làm hoàng đế nhiều năm như vậy, tự nhận mình cũng đã sắt đá, nhưng thấy anh ta cười như vậy, lại hiếm hoi cảm thấy tiếc nuối.
“Trẫm sẽ điều thêm người giúp người tìm kiếm.”
“Đa tạ bệ hạ đã quan tâm.” Quý Hoài lắc đầu, “Hay là thần tự tìm đi, rồi sẽ tìm được thôi.”
Lại qua hai năm, Quý Hoài gần như đã đi khắp địa giới nước Triệu, thậm chí còn dẫn theo ám vệ bên cạnh đi dẹp loạn cướp vài lần, điều tra một số quan tham, nhưng vẫn không có tin tức gì về Trạm Hoa.
Bây giờ y đã khác xa với Quý Hoài năm xưa, đừng nói là chịu đựng gió sương, y cưỡi ngựa đi mấy ngày mấy đêm cũng là chuyện thường, còn học được cách ném phi tiêu trăm phát trăm trúng cùng đám ám vệ, nếu Trạm Hoa mà nhìn thấy y bây giờ, có lẽ sẽ không dám nhận ra.
Cuối năm thứ mười, y quyết định trở về thành Vãn Lai xem thử.
“Vương gia, chúng ta không thể đi.” Đầu lĩnh ám vệ lo lắng nói, “Lỡ như….”
“Không có lỡ như gì cả, ta chỉ về quê cũ xem thôi.” Quý Hoài phẩy tay, “Các ngươi về kinh thành đón tết, đừng làm phiền ta nữa.”
“Nhưng mà….” Một người khác chen vào nói.
“Không có nhưng mà.” Quý Hoài không kiên nhẫn trèo lên ngựa, “Ai dám theo ta thì ta sẽ đuổi về phủ Đô úy.”
Một đám người lập tức ngậm miệng.
Quý Hoài vốn định đến thành Vãn Lai đón giao thừa, nhưng có lẽ đúng như lời của đám quạ đen kia, chưa đến thành Vãn Lai, y bị cảm lạnh, đành phải ở gần đó dưỡng bệnh.
Vào đêm giao thừa, bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, náo nhiệt vô cùng, y xách bình rượu leo lên mái nhà ngắm pháo hoa, khắp nơi đều là tiếng cười nói vui vẻ.
Ngôi nhà nhỏ y thuê lạnh lẽo vắng vẻ, ngoài y ra chỉ còn một chú mèo tam thể nhỏ nhặt được bên đường.
Chú mèo con được y nhét vào lòng cũng không kêu, chỉ thò ra một cái đầu nhỏ lông xù, cùng y ngắm hoa, thỉnh thoảng bị dọa cho giật mình.
Quý Hoài uống một ngụm rượu, đưa tay chọc chọc tai nó, “Trạm Hoa, ngươi chỉ có chút gan như vậy thôi sao?”
Chú mèo vung một móng vuốt vào mu bàn tay y.
Quý Hoài vui vẻ cười thành tiếng.
“Giao thừa vui vẻ, Trạm Hoa.”