Quý Hoài mê man ngủ rất lâu, trong lúc đó tỉnh dậy vài lần, chỉ mơ hồ thấy Tố Hoa và vài bóng người vội vã bên giường, có người đang gọi, cũng có người đang cho hắn uống thuốc, đau nhói và căng tức khiến hắn nhíu mày khó chịu, không lâu sau lại chìm vào bóng tối.
“…… Đã không sao rồi, theo lý thuyết thì……”
Tiếng nói xa lạ vang lên bên cạnh, Quý Hoài nhịn cơn đau đầu và buồn nôn, khó khăn mở mắt.
“Tỉnh rồi tỉnh rồi, công tử tỉnh rồi!” Có người nghẹn ngào nói.
Giọng nói này nghe có vẻ quen quen, Quý Hoài đảo mắt, liền bắt gặp khuôn mặt khóc lóc méo mó của tên tiểu tư A Liên, không khỏi bàng hoàng, “A Liên?”
“Vâng! Công tử, là ta là ta!” A Liên ôm lấy cánh tay hắn khóc nức nở, “Công tử cuối cùng cũng tỉnh rồi!”
Ký ức vốn đã chìm vào quên lãng đột nhiên ùa về, sắc mặt Quý Hoài đột nhiên thay đổi, muốn ngồi dậy, nhưng bị những người bên giường giữ chặt.
“Công tử không được động!”
“Tiểu vương gia!”
“Tiểu hoàng thúc!”
Quý Hoài nhìn lướt qua khuôn mặt của những người xung quanh, nhưng lại không thấy người hắn muốn gặp nhất.
“Trạm Hoa đâu?” Y nắm lấy người gần mình nhất, giọng nói có phần hoảng hốt, “Diệp Trạm Hoa đâu!?”
Người bị y nắm lấy là một công tử tuấn tú mặc trang phục lộng lẫy, trông có vẻ hơi lạ, vỗ nhẹ vào cánh tay y an ủi: “Tiểu hoàng thúc, người đừng vội.”
Quý Hoài ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn đối phương, “Ngươi là–“
“Đây là, là bệ hạ.” A Liên quỳ trên mặt đất, giọng nói có chút run rẩy.
Quý Hoài lúc này mới để ý thấy những người giữ chặt y sau khi đè y xuống đều ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, chỉ có người này ngồi bên giường, mới để hắn nắm được.
Triệu Kỳ nhìn y bằng ánh mắt hiền hòa.Lưng Quý Hoài lạnh toát, vừa định đứng dậy thì bị Triệu Kỳ giữ chặt vai, “Tiểu hoàng thúc, người bị thương, miễn lễ đi.”
“Bệ hạ, giữa chúng ta có lẽ có hiểu lầm.” Quý Hoài nhớ đến lời dặn trước đó của Trạm Hoa, giọng điệu kiên quyết nói: “Thảo dân không dám nhận tiếng hoàng thúc của người, ta không phải–“
“Được rồi.” Triệu Kỳ không để y nói tiếp, nhưng rõ ràng tâm trạng vẫn khá tốt, “Trẫm đã hạ chỉ phong người làm Đoan Khang vương, trẫm đã mất công cãi lý với đám người trong triều rất lâu, sao nào, người muốn trẫm thu hồi thánh chỉ sao?”
Quý Hoài ngạc nhiên nhìn hắn.
Dù có ngu ngốc như y cũng biết hoàng đế này thực sự có chút “hoang đường”.
Y không kịp suy nghĩ sâu xa về những vấn đề phức tạp đó, Triệu Kỳ đã vỗ vai hắn, vui vẻ nói: “Được, nếu tiểu hoàng thúc không có ý kiến, trẫm sẽ yên tâm.”
“Đúng rồi, trẫm cũng đã hiểu được một số chuyện ở thành Vãn Lai, cụ thể xử lý thế nào còn phải xem ý của tiểu hoàng thúc, nhưng những chuyện này không vội, bây giờ điều quan trọng nhất của tiểu hoàng thúc là phải dưỡng bệnh cho khỏe.” Triệu Kỳ đứng dậy nói: “Trẫm bận việc triều chính, đi trước, Lai Đức, chăm sóc hoàng thúc cho tốt.”
Hoạn quan bên cạnh cung kính vâng lời.
Chưa đợi Quý Hoài kịp phản ứng, Triệu Kỳ đã dẫn người rời đi.
Một cung nữ bên cạnh nhẹ nhàng đỡ y tựa vào gối, bị Lai Đức phất tay đuổi đi.
“Đoan Khang vương, lão nô là thái giám thân cận của bệ hạ, Lai Đức, vương gia có gì sai khiến cứ việc nói với lão nô.” Lai Đức trông ngoài ba mươi tuổi, mặt trắng không râu, tướng mạo thanh tú vô hại, nếu không mặc bộ quần áo này, rất khó phân biệt được hắn là hoạn quan.
Quý Hoài khách sáo nói: “Đa tạ Lai Đức công công.”
Y vừa mới tỉnh lại, thực sự không còn sức lực, uống một bát thuốc không lâu sau lại mơ màng ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này không được yên ổn.
*
Trạm Hoa kéo y chạy trong mộ đạo tối tăm gồ ghề, y loạng choạng theo sau Trạm Hoa, chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển của mình.
“Trạm Hoa…… Trạm Hoa!” Y muốn kéo Trạm Hoa dừng lại, nhưng chân tay hoàn toàn không nghe theo mình, chỉ có thể không ngừng gọi tên hắn.
Nhưng y chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng mơ hồ của Trạm Hoa, từ đầu đến cuối đối phương đều không có ý định dừng lại. không có chút sức lực nào, chỉ có thể không ngừng gọi tên hắn.
“Trạm Hoa! Trạm Hoa!” Y không ngừng gọi, những lối đi trong mộ ngày càng gần, không khí cũng càng loãng, khiến hắn không thở nổi, tứ chi như bị thứ gì đó trói chặt, không thể nhúc nhích.
Phía trước là vực sâu vạn trượng.
Trạm Hoa buông tay y, nhảy xuống.
Quý Hoài ngã mạnh xuống đất, đưa tay gào lên: “Trạm Hoa–“
*
Quý Hoài đột ngột mở mắt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Công tử? Công tử đừng dọa ta!” A Liên hoảng hốt nhìn y, giọng nói còn nghẹn ngào.
Quý Hoài thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào màn giường hồi lâu, mới khàn giọng nói: “Ta không sao.”
A Liên vội lau nước mắt, “Công tử, người chịu khổ rồi.”
Quý Hoài hoàn hồn, nhìn tiểu tư của mình, “Ta ngủ bao lâu rồi?”
“Ba canh giờ.” A Liên cầm khăn lau mồ hôi cho hắn.
“Trước khi ta tỉnh……” Quý Hoài không chắc lắm hỏi.
“Tôi nghe những người quyền quý trong cung nói, người ngủ ít nhất cũng phải có hai tháng rưỡi.” A Liên lo lắng nói: “Một tháng trước, tôi được bệ hạ phái người đón vào cung, bệ hạ nói vẫn là người bên cạnh công tử chăm sóc tốt hơn…… Lúc đó vào thành Vãn Lai, nghi trượng thật lớn, trực tiếp phong người làm vương gia, còn đưa tên người ra khỏi gia phả họ Quý, đưa vào tông miếu hoàng gia……”
“Dùng tên Quý Hoài?” Quý Hoài dường như nắm bắt được một tia sáng.
“Vâng.” A Liên ngơ ngác gật đầu, “Thánh chỉ ghi như vậy.”
Quý Hoài vốn đang thấp thỏm trong lòng cũng tạm thời yên tâm được một nửa.
“Vừa nãy công tử cứ gọi tên pháp sư Trạm Hoa–” A Liên lo lắng nói: “Pháp sư có xảy ra chuyện gì không?”
Quý Hoài nghe đến tên Trạm Hoa, trong lòng bỗng nhiên đánh cái thót, một lúc sau mới từ từ lắc đầu, “Ta cũng không rõ.”
Lúc đó tình hình nguy cấp, Trạm Hoa đánh y bất tỉnh trong mộ đạo, mang theo thánh chỉ rời đi, những người đó chắc chắn sẽ đi truy sát Trạm Hoa.
Người Võ lâm minh, người của hoàng đế, người của Bình Dương vương, còn có Quý Dư và Địa Ngục hải, đều sẽ không tha cho hắn.
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, mà khiến Triệu Kỳ phong hắn làm vương gia?
Đáng tiếc bây giờ bên cạnh y chỉ có một mình A Liên, Triệu Kỳ rõ ràng không định nói cho y biết sự thật, y thậm chí còn không có cách nào hỏi người khác.
Trạm Hoa đã làm gì, bây giờ ở đâu, rốt cuộc là sống hay chết…… y hoàn toàn không biết.
Quý Hoài nhắm mắt lại, trong đầu hỗn loạn như ma, A Liên nằm ở bên giường không biết ngủ lúc nào, tiếng thở nhẹ nhàng vang lên bên tai y, Quý Hoài đột nhiên mở mắt, “Trạm–“
Nửa khuôn mặt dữ tợn của Quyền Ninh trên ánh trăng trông đặc biệt đáng sợ.
Hắn nhếch miệng cười chế nhạo, “Ồ, để ngươi thất vọng rồi sao?”
Quý Hoài hạ giọng nói: “Đây là hoàng cung, ngươi cũng dám vào sao?”
“Trên đời này không có nơi nào ta không đến được.” Quyền Ninh chống cằm cười híp mắt nhìn hắn, “A Hoài đúng là có bản lĩnh, ngay cả hoàng đế cũng phải nhìn ngươi cao hơn một bậc, bất chấp quần thần phản đối mà phong ngươi làm vương gia.”
Giọng hắn chế nhạo, vừa như mỉa mai, vừa như kinh ngạc.
Quý Hoài không màng đến nhiều thứ như vậy, chỉ hỏi câu hỏi mà y muốn biết nhất, “Trạm Hoa ở đâu?” y muốn biết nhất, “Trạm Hoa ở đâu?”