Túng Túng

chương 128

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dưới cái nhìn chằm chằm không thể tin nổi của Cung Nhất, thanh trường kiếm chém sắt như chém bùn được rút ra nguyên vẹn từ bụng người trước mặt.

Phía trên không hề dính chút máu nào. Cung Thất vẫn bình yên vô sự, đứng vững trước mặt gã.

“Sao có thể…”

Tay Cung Nhất hơi run, tận mắt chứng kiến cảnh này vẫn không nhịn được lùi lại một bước. Cho dù đã nghe Lý quản gia kể, biết Cung Thất thật sự đã từ cõi chết trở về… Nhưng khi chính mắt nhìn thấy chuyện này, vẫn khiến da đầu gã tê dại.

Thậm chí gã không thể chú ý đến bất cứ điều gì khác, vô thức siết chặt thanh kiếm của mình, ánh mắt tràn đầy cảnh giác.

“Ngươi…”

Vẻ mặt Cung Thất trông còn mờ mịt hơn cả gã.

Cậu nhìn chăm chú vào thanh kiếm vừa rút ra từ cơ thể mình, vuốt mũi kiếm sắc bén mà rùng mình, rồi lại chạm vào cơ thể mình.

Chỗ đó không có gì cả, thậm chí cậu còn không hề cảm thấy rằng mình vừa mới chết một lần.

Rốt cuộc cậu cũng nhận ra có gì đó sai sai.

Rõ ràng không phải người bình thường. Cậu chậm rãi nói: [?]

không trả lời.

Giọng Đỗ Vân Đình hơi run run, nói: [, tôi chết rồi thật sao?]

Rốt cuộc nói: [… Tôi không thể trả lời được.]

Đỗ Vân Đình đứng yên, nhẹ giọng nói khẽ: [Đây là bug mà cậu nói?]

Hệ thống vẫn không trả lời. Những vấn đề liên quan tới bug, trực tiếp liên quan đến các hoạt động hàng ngày của toàn bộ hệ thống nhiệm vụ, nó không có quyền này.

Chỉ là bây giờ im lặng cũng tương đương với đồng ý.

Đỗ Vân Đình lại nói tiếp, cậu chỉ là không nghĩ ra, sao cậu lại chết được?

Rõ ràng cậu là một người rất quý mạng sống, rất nghiêm túc muốn sống chung với Cố tiên sinh tới già trong từng thế giới…

Cậu ngơ ngác đứng trên mái nhà, gió thổi rối tung mái tóc và góc áo cậu. Phía dưới có người gọi cậu: “Cung Thất.”

Đỗ Vân Đình cúi đầu xuống, nhìn thấy Tướng quân. Dường như hắn vừa nhận được tin đã vội vàng chạy từ sân trước chạy tới, hai mắt tối như mực, không nhìn ra rốt cuộc ẩn chứa cảm xúc gì.

Đỗ Vân Đình đứng ngây ra thì thào: “Tướng quân.”

“Cung Thất.”

Tướng quân bước lại gần cậu, vươn tay ra. Giọng hắn dịu dàng mang cảm xúc dỗ dành, nói: “Xuống đây.”

Đỗ Vân Đình ném thanh kiếm trong tay, nhìn cánh tay hắn.

“Xuống đây,” Cố Lê nói kiên định, “Ta đỡ em.”

“…”

Đỗ Vân Đình chợt nhớ tới ngày đầu tiên đến đây. Lúc đó vội vàng ngã nhào vào ngực Cố tiên sinh, khuôn mặt Tướng quân lạnh như băng, cứ như muốn ném cậu xuống ngay lập tức.

Vậy mà hôm nay, lại là nam nhân đứng dưới hiên, dịu dàng gọi cậu muốn cậu nhảy xuống lồng ngực mình.

Trái tim cậu chua xót nhũn ra. Cậu nói: “Em chết rồi.”

Nói rất khẽ như đang nói với mình, ngoài cậu và hệ thống ra, không một ai nghe thấy. Sau đó, đột nhiên Đỗ Vân Đình mở hai chân ra nhảy xuống phía dưới!

Ám vệ hoảng sợ trợn to mắt, vô thức muốn vươn tay kéo lại… Nhưng bóng người kia nhẹ nhàng rơi xuống, góc áo bị gió hất lên, cuối cùng vững vàng rơi vào vòng tay Cố Lê. Tướng quân ôm cậu, xoay tròn tiếp đất, đỡ lấy cậu trong lòng.

Sắc mặt mấy người Cung Nhất tái nhợt, Tướng quânngẩng đầu lên nhìn thoáng qua bọn họ.

Cái nhìn kia như lưỡi dao sắc bén, lập tức đâm xuyên bọn họ, mùi máu tanh và sát khí phả thẳng vào mặt họ, cả người không thể khống chế nổi run lên. Mấy người Cung Nhất đã từng chứng kiến bản lĩnh của nam nhân, chỉ là lúc đó đa số đều ở trên chiến trường, đối diện là người Hồ ăn lông ở lỗ. Bọn họ đều coi việc lấy đầu kẻ địch là điều vẻ vang, tất nhiên không quan tâm đến sự thù địch của Tướng quân.

Bây giờ, sự thù địch này lại hướng về bọn họ, ám vệ mới hiểu danh tiếng Tướng quân thần binh rốt cuộc từ đâu mà có.

Quả nhiên vừa bị nhìn đã sợ mất mật, chạy trối chết.

Bắp chân mấy người hơi nhũn ra, nhưng vẫn cố chấp đứng trên nóc nhà, cũng không cúi đầu nhận sai. Tướng quân không chú ý tới họ lắm, lướt ngang qua rồi chỉ nhìn chăm chú vào khuôn mặt người trong ngực, đưa tay vuốt ve nơi vừa bị đâm, nói khẽ: “Có đau không?”

Người trong ngực chậm rãi lắc đầu.

Tướng quân lại như không nhìn thấy, ngoảnh mặt làm ngơ nói: “Đi… Đi bôi thuốc.”

Hắn ôm tiểu ám vệ, sải chân bước đi.

Vẫn là gian phòng quen thuộc đó, chỉ là bây giờ ngửi kỹ mới thấy trong không khí có mùi hương quái lạ pha tạp mùi thối rữa. Vốn dĩ Đỗ Vân Đình cho là mùi của những cánh hoa bị dập, giờ mới biết, đó là mùi phát ra từ cơ thể mình.

Cậu được đặt nằm trên giường, động tác nam nhân nhẹ nhàng như sợ làm cậu bị thương. Bỗng nhiên góc áo bị vén lên, không biết Cố Lê lấy thuốc cao đâu ra, nhẹ nhàng thoa giúp cậu.

Đỗ Vân Đình cúi đầu nhìn thử, trên phần bụng trắng mịn không hề có dấu vết gì.

Cậu nhịn không được nói: “Tướng quân…”

Bàn tay Cố Lê chạm lên phía trên, vẻ mặt vô cùng yêu thương. Hắn thản nhiên nói: “Đau lắm à?”

Đỗ Vân Đình càng thấy lạ hơn, Cố tiên sinh đối xử với cậu cứ như cậu vẫn còn sống. Rõ ràng vừa rồi đã thấy cậu bình yên vô sự, nhưng bây giờ lại hỏi cậu câu này, cứ như là…

Cứ như đang tự lừa chính mình.

Cậu sửng sốt hồi lâu, rốt cuộc nói: “Tướng quân, em chết thế nào vậy?”

Bàn tay đang xoa xoa của Tướng quân chợt dừng lại, sau đó hắn nói: “Đừng nói bậy.”

“Không phải nói bậy,” Đỗ Vân Đình nói, “Em biết rồi.”

Lông mày Tướng quân cau lại, “Đừng nói xui như vậy.”

Rốt cuộc hắn ngước mắt lên nhìn tiểu ám vệ, nói: “Em chỉ bị bệnh thôi… Sẽ khỏe lại.”

Đỗ Vân Đình nhìn ra nét tái nhợt khác lạ trên khuôn mặt hắn, hai gò má nam nhân hơi hõm xuống. Đỗ Vân Đình há miệng, hồi lâu mới nói: “Tướng quân, người sống không phải như thế này.”

Cậu sờ bụng mình, nửa than thở nửa buồn bực nói: “Anh nhìn em đi… Tướng quân, anh xem, cỗ thân thể này đâu giống vừa bị kiếm xuyên qua?”

Trong mắt nam nhân như có vô số ngọn lửa u ám bùng lên, từng đám nối tiếp nhau xuất hiện trong đáy biển sâu thẳm. Hắn nói: “Em chỉ đang hồi phục nhanh hơn thôi.”

Đỗ Vân Đình nghe ra, đây rõ ràng là không chịu thừa nhận cái chết.

Cậu lắc đầu, muốn nói lại lần nữa, “Anh…”

“Em chỉ là khôi phục nhanh hơn thôi.” Tướng quânlặp lại câu vừa rồi, cũng không biết rốt cuộc đang tự thuyết phục mình hay thuyết phục cậu. Tay hắn sờ vào da thịt Đỗ Vân Đình, rõ ràng là người sống nhưng cũng chẳng ấm hơn xác chết như Đỗ Vân Đình là bao, sự đụng chạm khiến hai người đều run lên, “Em chỉ bị bệnh thôi.”

Em sẽ không chết.

Tuyệt đối không cho phép em chết.

Lúc chiến tranh bùng lên lần nữa, đó là ngày mùa thu sau năm thứ hai Đỗ Vân Đình nhập phủ. Các văn thần đứng đầu là con trai Tể tướng đã viết một bức thư, chỉ trích Cố Lê đứng đầu quan võ mà không có đạo đức làm quan, đàn áp dân chúng, hiếp đáp dân lành. Chiết tử được đệ lên, cũng không biết tìm nhân chứng đâu ra đưa vào Đại Lý Tự, mặc dù Hoàng Đếkhông nói sẽ nhốt những quan võ này vào đại lao ngay lập tức, nhưng cũng không phán bọn họ vô tội, chỉ nói phải điều tra rõ ràng.

(Cơ quan chính quyền có chức năng tương đương tòa án tối cao ở xã hội hiện đại nhưng xuất hiện ở xã hội cổ đại.)

Đã là điều tra rõ ràng, thì chức vụ của những người này chắc chắn sẽ mất.

Hổ phù của Cố Lê đã bị thu lại, một số quan võ dưới trướng hắn lập công trên chiến trường cũng bị điều tra, cưỡng chế không cho ra khỏi phủ nửa bước. Thật ra đây không phải chuyện gì khó, nhất là bây giờ trong phủ còn có tiểu ám vệ, Cố Lê dứt khoát buông tay mặc kệ, cả ngày chỉ ở trong phủ chăm sóc Cung Thất, mặc kệ lũ quan văn tung hoành.

Trong lòng bọn họ đều biết rõ, thật ra việc này không hề liên quan tới chuyện quan võ có ức hiếp dân chúng hay không.

Chẳng qua là bây giờ lão Hoàng Đế tuổi mỗi lúc một lớn, nhớ tới một nửa Hổ phù không nằm trong tay mình, lo sợ một ngày nào đó bị ép thoái vị cướp quyền… Mà thậm chí còn không ép thoái vị, thanh danh của lão kém xa tên tuổi vang dội của vị anh hùng dân tộc Cố Lê, chỉ dựa vào dân chúng cũng có thể đẩy lão ngã xuống từ ngai vàng.

Một không có lòng dân, hai không có binh quyền, sao mà không lo lắng cho được. Lão Hoàng Đế sợ đến nỗi mỗi đêm đều không yên giấc.

Cái cớ này không khôn khéo cho lắm, dù quan võ tức giận nhưng cũng không thể làm gì, đành phải ở nhà nhàn rỗi. Điều tra mấy tháng, đột nhiên hay tin người Hồ lại manh nha tái chiến, lợi dụng tình hình quan võ trống chỗ trong triều, tiếp cận biên giới.

Lần này, lão Hoàng Đế không để Cố Lê đi. Lão nói: “Dù sao cũng phải cho những người khác cơ hội. Trong triều đình ta cũng có rất nhiều người tài.”

Lão chọn con trai của một vị tướng nổi danh, lệnh cho gã dẫn binh xuất trận. Tiểu tử kia nhỏ tuổi, chỉ từng diễu võ giương oai trên sa bàn, cơ bản chưa từng tận mắt nhìn thấy chiến trường, phái gã đi đúng là đàm binh trên giấy; cố tình bây giờ lão Hoàng Đếkhông thể yên tâm với những võ tướng đã đạt được công trạng, thực sự phái một tên mao tiểu tử ra trận.

(Thời xưa khi chưa có bản đồ vẽ bằng giấy, người ta thường chế tạo bản đồ địa hình trực quan bằng cát và các vật dụng kí hiệu, nếu mọi người từng xem Thủy Hử hoặc phim cổ trang có chiến tranh chắc đã từng thấy.

Ý tác giả là đứa con trai của danh tướng được phái ra trận là kẻ không năng lực không tố chất chưa trưởng thành :v)

Kết quả rất rõ ràng, lần đầu tiên mao tiểu tử biết đến chiến trường giết người đẫm máu, sợ vỡ mật. Người Hồ lại hung hăng man rợ, đầu lâu bị trói treo trên lưng ngựa, tóc trộn máu vặn xoắn thành một cục, gã vừa nhìn đã không dám tiến lên chứ nói chi dẫn quân đi giết giặc.

Chủ soái khiếp sợ, đương nhiên tinh thần của quân lính cũng suy sụp. Đại quân không thể thắng ngay từ đầu, mà lúc thắng lúc thua, liên tục mất vài tòa thành trì.

Thấy không giữ được tình hình này, rốt cuộc lão Hoàng Đế cũng nghĩ tới Cố Lê. Thật ra lão cũng không muốn dùng viên tướng này, từ lúc Cố Lê vừa ra đời đã có đạo sĩ nói rằng, Cố Lê chính là ngôi sao Phá Quân trên trời. Không thể ép buộc được.

Ai mà biết được ngôi sao Phá Quân này, liệu có ý nghĩ chiếm đoạt Trung cung không?

(Cung điện trung tâm, ý lão là cướp quyền chiếm ngôi.)

Ngặt nỗi tình hình lúc này buộc lão phải dùng, đành phải nén giận khôi phục chức quan cho Cố Lê. Bản án trước kia được gác lại, lão Hoàng Đế ôn tồn khuyên nhủ Cố Lê ra chiến trường lần nữa.

Cố Lê đồng ý, chỉ nói: “Vì muôn dân.”

Hắn không thể thật sự để đội quân tinh nhuệ của người Hồ phá thành trì được.

Lão Hoàng Đế mừng rỡ: “Đúng đúng đúng, vì muôn dân!”

Cố Lê lại nói: “Đã vậy, vi thần sẽ mang theo thân binh, mong bệ hạ đồng ý.”

Lão Hoàng Đế nghĩ một lúc mới hiểu ra. Đang nói đến ám vệ được người dân đồn thổi đây mà.

Vốn dĩ lão còn muốn giữ người lại làm con tin. Nhưng hôm nay Cố Lê đã nói thế, lão không tiện từ chối, sợ đối phương mặc kệ cuộc chiến này, vì vậy suy nghĩ một lúc, rốt cuộc cũng đồng ý, “Chỉ là không thể ban chức vụ được, sợ sẽ làm phật lòng các tướng sĩ. Hay là làm trưởng nhóm trăm người?”

Cố Lê nói không cần, “Để em ấy đi theo ta là được.”

Lão Hoàng Đế đồng ý, vội vàng ra lệnh cho hắn đi nhận quân lính và lương thực. Lúc Cố Lê xuất cung trùng hợp gặp con trai Tả tướng tiến cung diện thánh, nhìn thấy hắn lại sững sờ, bỗng nhiên gã nở nụ cười ôn tồn lễ độ.

“Cố Tướng quân? Trùng hợp như vậy sao?”

Cố Lê hờ hững ừ một tiếng, nhấc chân đi ngay. Xưa nay hắn xem thường loại người làm quan bám víu quan hệ như vậy, huống chi con trai Tả tướng tự cao tự đại, kéo bè kết phái trong triều, rất có tư thế chèn ép người khác.

Con trai tả tướng cũng không thực sự tức giận, vẫn tiến cung bình thường. Không biết mật báo điều gì mà ở lại trong cung với lão Hoàng Đế suốt một đêm.

Sau đó không lâu, đại quân bắt đầu lên đường. Đỗ Vân Đình theo quân mà đi, cưỡi ngựa đi sau Cố Lê.

Thận phận của cậu đặc biệt, Cố Lê không bao giờ che giấu hành động chăm sóc cho cậu, lúc xây dựng căn cứ tạm thời, Đỗ Vân Đình thản nhiên ở lại trong đại trướng của Tướng quân. Những võ tướng đi cùng đều đã từng sát cánh chiến đấu với Cố Lê trước kia, vừa kính trọng vừa e sợ trước vị Tướng quân chiến thần này, đương nhiên sẽ không nói dì, dù thỉnh thoảng đến báo cáo công chuyện, nhìn thấy tiểu ám vệ được Tướng quân ôm ngồi trong lòng cũng không thay đổi sắc mặt.

Chỉ dám lén nói hai câu lúc ra ngoài.

“Quả nhiên rất yêu chiều…”

“Trông có vẻ là thật.”

“Ngày đó nhiều như vậy mà tôi chưa từng thấy bao giờ.”

Sau lưng nói tới nói lui, nhưng không ai dám nhắc tới trước mặt Tướng quân. Đại quân gần như không nghỉ ngơi, liên tục đi hơn ba mươi ngày mới tới biên giới, trước tiên phá giải vòng vây cho mao tiểu tử.

Mao tiểu tử đã bị giam trong thành khoảng nửa tháng, hết đạn cạn lương, chỉ chờ cứu viện. Đại quân đánh lui quân địch vào thành, đầu tiên là tiến hành chỉnh đốn kỷ cương quân đội nghiêm minh, sau đó mới tạm thời đặt chân ở đây, Cố Lê và mấy vị quan võ bàn chuyện quân sự rất lâu.

Đỗ Vân Đình nghe không hiểu những thứ này, nhưng hôm nào Tướng quân cũng về muộn, lại không hề cởi bộ áo giáp tơ vàng trên người ra, kiếm cũng đặt bên cạnh, nắm chắc trong tay, sẵn sàng đứng dậy chém giết bất cứ lúc nào.

Trạng thái này ít nhiều ảnh hưởng tới Đỗ Vân Đình, cỗ thân thể này của cậu có võ nghệ cao cường, đủ để tự vệ, những ngày này càng chăm chỉ luyện công hơn.

Cậu không phải là người tàn nhẫn, nhưng đối với nguyên chủ, giết người là bản năng. Huống hồ tận mắt chứng kiến tình trạng thảm thiết ở biên giới, trong thành bị thiêu rụi, người dân bị xem như dê như bò, au khi chứng kiến cảnh này, Đỗ Vân Đình chỉ còn lại thù hận không thể xóa tan với người Hồ. Lần đầu tiên khi cậu giết người trên chiến trường, hai tay còn hơi run; nhưng nhìn thấy kẻ đó diễu võ giương oai treo đầu một đứa trẻ, tay cậu liền nắm chặt kiếm.

Sau khi giết người đầu tiên, người thứ hai thứ ba đều trở nên cực kỳ dễ dàng. Đỗ Vân Đình chỉ gặp ác mộng một lần, sau lần đó không hề gặp ác mộng nữa.

Tướng quân dù gì cũng là Tướng quân, chỉ tốn hai tháng đã thu hồi toàn bộ tám tòa thành đã mất. Mặc dù người Hồ không hề bỏ chạy, nhưng quả thực bị áp chế nhuệ khí, cả ngày cũng chỉ phân bổ vài đội lính vây quanh thành trì.

Về mặt hình thể, so với người Trung Nguyên thì người Hồ hoàn toàn chiếm ưu thế. Bọn họ trưởng thành cao lớn vạm vỡ, sức lớn, cưỡi ngựa giỏi. Mà ngựa chiến lại là loài ngựa thảo nguyên thuần chủng, con này còn dũng mãnh hơn con kia.

Không giống ngựa của bọn họ, hầu hết là ngựa lai, mặc dù nhanh nhẹn nhưng rốt cuộc cũng không mạnh mẽ hung bạo.

Con ngựa của Cố Lê là thú cưng được hắn mang về từ Nam Cương. Lông nó như sấm sét, có màu đen gần như ánh tím, chỉ có bốn vó là màu trắng. Đỗ Vân Đình không phải người yêu ngựa, nhưng lần đầu gặp cũng cảm thấy đây là một con ngựa uy phong lẫm liệt.

Cậu ngắm dáng vẻ cao lớn của con ngựa này, nhịn không được ngứa tay muốn sờ. Dường như con ngựa này hiểu tính người, hất đầu lại nhìn cậu vẻ kiêu ngạo. Quân giáo chịu trách nhiệm huấn luyện ngựa vội nói: “Cung công tử tuyệt đối đừng chạm vào, con ngựa này tính tình hung bạo… Kẻo lúc nữa nó lại đạp ngài.”

Đỗ Vân Đình cũng thấy nó không dễ chọc, tay dừng lại rồi rụt về. Ngựa đen nhìn cậu chăm chú chốc lát, chợt hí một tiếng rồi chủ động cúi đầu dụi vào tay cậu.

Cú dụi này khiến Đỗ Vân Đình sững sờ. Nhìn lại quân giáo kia, cũng là biểu cảm không thể tin nổi, “Ta chưa từng thấy nó thân thiết với ai bao giờ…”

Nghĩ một lúc, lén nhìn Đỗ Vân Đình, “Có lẽ là nó cảm nhận được hơi thở của Tướng quân trên người ngài.”

Mặt Đỗ Túng Túng đỏ bừng.

Đúng vậy, cái loại từ trong ra ngoài ấy.

Cậu thẹn thùng che mặt.

Quả nhiên cậu đã bị Cố tiên sinh tưới đẫm rồi, đến cả con ngựa cũng nhận ra mùi của hắn.

Cố Lê nghe kể chuyện này, thế mà không hề ngạc nhiên. Buổi tối lúc tiểu ám vệ hỏi hắn, hắn nhướng mày nói: “Từ trước đến nay nó luôn thích ta, đương nhiên cũng phải thích em.”

Đỗ Túng Túng cảm nhận được ý nghĩa khác trong câu này, lập tức mặt mày tỏa sáng tinh thần phấn chấn, kẹp chặt hai đùi cưỡi lên người nam nhân.

“Tướng quân thích em?”

Vẻ mặt Tướng quân căng cứng, nói: “Xuống đi.”

Đỗ Vân Đình không xuống, còn ung dung tìm đúng vị trí ngồi xuống, nở nụ cười hỏi lại: “Tướng quânthích em?”

Cố Lê hít sâu một hơi. Hắn đưa tay giữ lấy eo thanh niên, vẻ mặt kiềm chế, nói: “Cung Thất…”

Đây là thảo nguyên, đại bàng vô cùng phổ biến ở nơi này. Chỉ là tất cả đều không thể sánh được với con chim chuẩn bị mổ Đỗ Vân Đình, con này đặc biệt uy vũ hiên ngang, thân hình cường tráng xinh đẹp, lông vũ chải chuốt gọn gàng. Đỗ Vân Đình nhìn nó rồi vươn tay định chơi đùa với nó, không chờ nam nhân kịp phản ứng, cậu đã rút tay lại ngay, nhưng đầu ngón tay vẫn kịp chạm nhẹ một cái.

“…”

Tướng quân nặng nề nhìn cậu, thái dương rịn mồ hôi.

Đỗ Vân Đình còn nói: “Không được, không được. Ngộ nhỡ chút nữa quân Hồ tập kích ban đêm, chẳng phải chúng ta sẽ bỏ lỡ việc quân cơ sao?”

Mày Cố Lê nhíu càng chặt hơn, nói: “Chỉ một lát thôi.”

“Tướng quân đừng lừa em,” tiểu ám vệ lẩm bẩm, “Đã bao giờ xong trong một lát đâu… Chắc chắn phải kéo dài tới bình minh.”

Tướng quân nhẫn nhịn nói: “Chỉ một lát thôi.”

Đỗ Túng Túng không tin, vòng qua chăn dựa vào một bên khác, lạnh lùng bỏ lại Tướng quân bên này. Một lát sau, nam nhân cũng chậm rãi lại gần, vòng lấy cậu. Hơi thở của hai người đều nóng rực, trong chăn như sắp nổi lửa.

Tay nam nhân vuốt mạnh sau gáy cậu, trầm giọng nói: “Chờ lui binh…”

Bỗng nhiên Túng Túng sợ rùng mình.

Đại bàng không được xổ lồng trong suốt ba tháng, chắc chắn đến lúc thật sự giương cánh không phải chuyện đùa.

Á đậu má, sao lại có chút hy vọng đơm hoa kết trái trong nỗi sợ hãi nhỉ?

Nửa tháng sau, Đỗ Vân Đình nhận được mật thư của con trai Tả tướng.

Nếu không nhận được mật thư, Đỗ Vân Đình suýt thì quên mất sự tồn tại của con trai Tả tướng. Cậu đọc thư, con trai Tả tướng biết cậu bây giờ là tâm phúc của Cố Lê, ra lệnh cho cậu không hề do dự.

Một trang đầu của tờ giấy lớn toàn kể lể ân xưa nghĩa cũ, nhắc lại chuyện phủ Tả tướng dưỡng dục cậu và em gái cậu; nửa trang phía sau mới giao nhiệm vụ, muốn cậu cho ngựa chiến của Cố Lê dùng ít thứ.

Một bức thư viết đủ cả ân lẫn uy, nếu Đỗ Vân Đình thật sự là Cung Thất, chắc chắn đã bị lừa rồi.

Chỉ tiếc là cậu không phải.

Đỗ Vân Đình đọc xong thư: [… Đây không phải thằng ngu chứ.]

(Nguyên văn là 哈批/a phê, tiếng địa phương một số khu vực như Tứ Xuyên, Quý Châu, Tân Cương, Trùng Khánh, có nghĩa mắng chửi đồ ngu, đồ ngốc.)

Người tốt, sao lại muốn làm chuyện thất đức này với người khác chứ.

Đỗ Túng Túng rất tức giận, ai từng ra chiến trường đều biết ngựa chiến quan trọng như thế nào, nếu một con ngựa xảy ra vấn đề thì đó chính là chuyện mất mạng chứ chẳng chơi. Bây giờ con trai Tả tướng lại muốn cậu giở trò với ngựa chiến, còn nói đã có võ tướng mới để ra chiến trường, chuẩn bị tiếp quản, rõ ràng là có ý định để Cố Lê âm thầm mất mạng ở đây.

nói: [Cậu định làm gì?]

Đỗ Vân Đình nghĩ ngợi một chốc, chợt nói: [Gã tới không?]

: [Theo cốt truyện thế giới nguyên bản thì có tới.]

Con trai Tả tướng đến, chỉ đơn giản là tự dát vàng bản thân thôi. Có chiến công thì sau khi trở về gã sẽ có chỗ đứng hơn trong triều, chẳng sợ bị nói là dựa vào danh tiếng của người cha đã chết.

Đỗ Túng Túng vỗ tay một cái.

[Gã đến thì dễ xử rồi.]

: […?]

Túng Túng nói: [Địch không sợ ta, ta không sợ người.]

Nhưng nếu gã cố ý…

Túng Túng xoa tay, không nhịn được hào hứng nói: [Trước tiên chúng ta tặng gã cái lễ gặp mặt đi.]

Loại văn thần như con trai Tả tướng, chính ra rất dễ sợ.

Đỗ Túng Túng vui mừng viết hết lên mặt.

: […]

Tự dưng nó thấy hơi đồng cảm với tra công là sao dị cà?

Lúc con trai Tả tướng theo quân tới đây, gã tự cho mình là quân sư của đại quân. Ai ngờ vừa đến trước cổng thành đã bị dọa giật nảy mình… Trên cổng thành treo một chuỗi đầu lâu người chết, vô số cặp mắt mờ mịt nhìn ra cửa, tóc đen rũ rượi xõa xuống, trông rất đẫm máu.

Đó là quân Hồ mất mạng trong trận chiến vừa kết thúc. Mặc dù chiến đấu kiên cường vượt khó khăn, nhưng rốt cuộc vẫn thắng lợi, dân chúng trong thành đã treo đầu quân Hồ lên khắp tường thành cho hả giận, khắp tường toàn là vết máu đậm đã hóa màu nâu. Cố Lê nhìn thấy, cũng không nói không cho phép.

Dù sao cũng phải uy hiếp, nếu không lũ người này sẽ coi họ như quả hồng mềm dễ bóp.

Huống chi dân chúng cũng cần cơ hội xả hận.

Con trai Tả tướng lớn lên trong phủ Thừa tướng, tơ lụa vây quanh chưa từng gặp tình cảnh này. Đến khi thật sự nhìn thấy, quả nhiên sợ run cả người, vào cổng thành cũng vô cùng e dè. Sau khi dốc hết can đảm bước vào, thấy mặt Cố Lê đã há mồm nói luôn: “Cố Tướng quân, xưa nay triều đình ta chú trọng đối đãi lịch sự với nhau…”

Tướng quân lạnh lùng thản nhiên nói: “Vậy, đại nhân có thể đi nói với quân Hồ.”

Con trai Tả tướng lắc đầu nguầy nguậy.

“Lũ người ăn lông ở lỗ, nói với bọn chúng làm gì? Nhưng chúng ta là một nước lớn, đương nhiên phải có khí độ lễ tiết của một nước lớn, tàn nhẫn máu lạnh thế này, e rằng mai sau sử sách ghi lại cũng không phải tiếng thơm muôn đời cho Tướng quân đâu.”

Vẻ mặt Cố Lê vẫn không thay đổi, nói: “Cố mỗ không cần tiếng thơm muôn đời.”

Con trai Tả tướng nhíu mày, đang muốn nói tiếp thì chợt nghe thấy tiếng vang bên ngoài. Ngay sau đó, Đỗ Vân Đình và các ám vệ bước vào, cầm trong tay một đống đầu người, mở miệng nói: “Tướng quân, lĩnh thưởng!”

Ánh mắt con trai Tả tướng tối sầm lại.

Vừa rồi mới chỉ thấy đầu người treo xa xa trên tường thành. Bây giờ nhìn đống này, lại còn tươi roi rói, vừa lướt qua gã nên máu văng lên mặt gã…

Gã nhìn bộ dáng kia, cố tình có một ám vệ đụng phải gã, gần như dán thứ đó lên mặt gã. Con trai Tả tướng ngửi thấy mùi máu tanh xộc vào mũi, dạ dày nhộn nhạo sôi lên, sắc mặt tái mét, cuối cùng cúi đầu xuống…

Ọe một tiếng, nôn ra.

“Ọe!!”

Truyện Chữ Hay