Túng Túng

chương 127

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Giấc ngủ này của Đỗ Vân Đình còn dài hơn thời gian nghỉ ngơi trước đó. Lúc cậu tỉnh lại, nghe thấy trong đầu có âm thanh tức giận đang chửi ầm lên, tuy nói là chửi nhưng thực ra không hề có câu nào thô tục, nghe còn rất lịch sự.

[… Không thể tưởng tượng nổi! Sao có thể như thế!]

[Vô liêm sỉ, quá đáng! Ỷ thế hiếp người!]

[Những người kế thừa chủ nghĩa xã hội không thể dung thứ cho sự sa đọa này…]

Túng Túng: […]

Túng Túng: [?]

nghe thấy giọng cậu, nói: [Cậu tỉnh rồi à?]

[…] Đỗ Vân Đình xoa đầu mình, ngơ ngác hỏi, [Sao đầu tôi lại choáng thế này? Ngủ nhiều quá à?]

[Gì mà ngủ nhiều?] lại cao giọng kích động ồn ào với cậu, [Lần đầu tiên tôi gặp chuyện thế này! NPC trong thế giới nhiệm vụ mà còn có sức mạnh như vậy, cưỡng ép giữ ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ở lại thế giới này… Nếu cứ làm thế thì chúng ta còn hoàn thành nhiệm vụ gì được nữa? Phá hủy cả một thế giới của cậu cmnl!]

Nó quát ầm lên, muốn nhận được chút đồng tình từ ký chủ. Nhưng Đỗ Vân Đình chỉ yếu ớt chống đầu, quay lại nằm nghiêng như bông hoa trắng nhỏ nhu nhược bị bão táp mưa sa quật ngã, [Cậu nói nhỏ một chút. Đầu tôi đau.]

càng tức.

Nó không tin có ai khác còn đau đầu hơn mình… Nó đã đau ròng rã nhiều năm rồi!

Nó cãi lại: [Người đàn ông của cậu…]

Còn chưa dứt câu, cửa bỗng nhiên bị mở ra, một người hầu cung kính khom người mang thứ gì đó vào. Tay cậu ta bưng chậu đồng, bên trong có hoa sen tươi mới, nhị cam, cánh trắng như tuyết nở tung bên trong.

Hoa cũ nhanh chóng được thay đi, trong không gian này, dường như hoa tàn nhanh hơn bình thường. Trong phòng tràn ngập một mùi hương thối rữa, cứ như cánh hoa bị dập nát.

Người tới là Phú Quý, cậu ta nhẹ tay nhẹ chân đổi hoa, lại nhấc rèm lên hắt chút nước sạch lên rèm che cửa sổ. Rèm che trong phòng nặng nề lắc lư, Đỗ Vân Đình cách tấm rèm nhìn người bên ngoài, tất cả đều mơ hồ.

Cậu nghe thấy tiếng giày giẫm trên mặt đất, ngay sau đó là tiếng người hầu nói khẽ: “s.”

Nam nhân ừ một tiếng, “Tỉnh lại chưa?”

Phú Quý nói rất nhỏ: “Tiểu chủ nhân vừa tỉnh.”

Cậu nghiêng người sang, tấm rèm từ từ bị một bàn tay vén lên. Tướng quân đang bước đến vẫn mang thanh kiếm bên hông, trên áo giáp nhuốm hơi lạnh từ bên ngoài mang vào, và cả mùi máu tanh nữa. Tay hắn nhẹ nhàng nâng cằm Đỗ Vân Đình lên, cẩn thận quan sát cậu, hỏi: “Hôm nay có khá hơn chút nào không?”

Đỗ Vân Đình há miệng, không thể thốt ra nửa chữ. Cậu đón nhận sự vuốt ve nhẹ nhàng của người đàn ông, trong lòng dâng lên từng đợt sóng.

Nam nhân đỡ lấy mặt cậu, khóe môi nở nụ cười dịu dàng. Hắn nhẹ nhàng ôm người vào lòng, cẩn thận như đang ôm một con bướm có đôi cánh bó chặt trong vòng tay mình.

Hắn vuốt ve bên mặt thanh niên, nói: “Ta tìm đại phu giỏi cho em.”

Phú Quý đứng trong phòng chợt sợ run cả người. Cậu ta hoảng sợ ngước mắt lên, nhìn chằm chằm ra cửa.

Trước cửa có một nữ nhân khoảng bốn năm mươi tuổi đang đứng đó, gầy teo khẳng khiu, trên cánh tay lộ rõ những vết xương, từng đường nhô ra nối tiếp nhau. Bà mặc một chiếc áo choàng đen bẩn thỉu, trên vạt áo trang trí vô số hạt ngọc nhỏ nhiều màu, lúc bước đi chân còn cà nhắc, trên khuôn mặt hiện đầy những đường vân nhỏ, chỉ có thể đánh giá qua khung xương rằng người này lúc còn trẻ là một mỹ nhân.

Chân Phú Quý không nhúc nhích được, đôi mắt hoảng sợ đảo tròn trong hốc mắt. Tướng quân nhìn cậu ta rồi nói: “Ra ngoài.” Cậu ta như được đại xá, vội vàng bước ra khỏi phòng.

Cậu ta đã từng gặp rất nhiều đại phu, y thuật tốt, y thuật không tốt.

Nhưng những người kia đều xem bệnh cho người sống.

Xem bệnh cho người chết, là đại phu gì đây?

Cậu ta hoảng sợ đứng dưới hiên, nghe người hầu vừa đưa nữ nhân kia vào nói: “Trông như vu y Nam Cương…”

Trong lòng Phú Quý giật thót, xoay người trách mắng: “Nói bậy bạ gì đó!”

Lý quản gia đi rồi, cậu ta chính là quản gia. Mấy người hầu ở đây không dám cãi lại câu ta, chỉ là trong lòng không phục, chờ đến khi cậu ta quay người đi mới nhỏ giọng nói: “Nói sai đâu nào?”

“Ta từng gặp vu y Nam Cương rồi, ăn mặc giống thế này… Nói là có thể chữa hồng nhan, thuốc bạch cốt, dù đã bước vào điện Diêm Vương, bàn tay của vu y cũng có thể lôi ngươi trở ra.”

“Mấy câu đó sao mà tin được? Chẳng qua chỉ là tà môn ma đạo thôi.”

“Không cần đầu nữa à? Tướng quân đến từ Nam Cương đó…”

“Xem bệnh cho ai?”

“Còn có thể cho ai? Chẳng phải là kiều giấu trong kim ốc ư?”

“Sao lại phải ngàn dặm xa xôi tìm từ Nam Cương? Trung Nguyên chúng ta cũng có đại phu tốt mà…”

Nam Cương, phi ngựa ngày đêm không nghỉ từ đây đến đó, dù là thiên lý mã tốt nhất, dù không ngủ không nghỉ thì cũng chạy ba mươi ngày mới đến nơi. Nói đến hai chữ này, bọn họ không hẹn mà cùng rùng mình, cứ như có ai đó đang chạm lên cổ bọn họ, nhẹ nhàng thổi một hơi. Mấy người hầu ngậm miệng không nói tiếp, không dám bàn luận nữa.

Vu y nhìn quanh giường hai lần, sau đó vén rèm lên. Sắc mặt người bên trong trắng xanh, yếu ớt xinh đẹp, tay chân co rúm lại, bị vòng ngọc che phủ. Bàn tay khô ráp của bà vuốt ve chiếc vòng ngọc, nhẹ gật đầu rồi lại lắc lắc.

Đỗ Vân Đình nghe không hiểu bà đang nói gì, chỉ thấy bà đang nói chuyện với Tướng quân. Cậu không nhìn ra cảm xúc gì từ nét mặt Cố tiên sinh, không thể biết rốt cuộc hắn đang vui hay giận, chỉ có thể suy đoán dựa vào vẻ mặt vu y.

Sau khi xem bệnh cho cậu, vu y và Tướng quân cùng nhau ra gian ngoài, có vẻ đang kê đơn thuốc.

[, tôi bị bệnh à?]

tránh không đáp, còn hỏi lại: [Cậu còn nhớ bao nhiêu?]

Đỗ Vân Đình nói: [Nhớ rõ đánh trận.]

Đó là chuyện một năm sau khi cậu ở bên Tướng quân. Người Hồ lại xâm phạm biên giới, Hoàng Đếsợ Cố Lê công cao chấn chủ nên không chịu gọi hắn đi, mà lại phái một viên đại tướng trong triều đi. Đại tướng không đánh lại quân địch, thương vong nặng nề, liên tục mất mười tám Quận, thua trận rút lui.

Lúc nguy cấp, rốt cuộc Cố Lê cũng được đề bạt trọng dụng, quay về chiến trường. Đỗ Vân Đình thân là thị vệ thiếp thân cũng đi theo.

nói: [Vậy sau đó, cậu không hề nhớ gì sao?]

Đỗ Vân Đình nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không nhớ nổi cái gì. Cậu hỏi lại, hệ thống chỉ thở dài rồi đáp: [Hẳn là linh hồn bị hỏng rồi.]

Cuối cùng lại chửi ầm lên: [Đậu má hắn… Rốt cuộc hắn làm thế nào vậy? Má nó chứ rốt cuộc có phải là người nữa không!]

Túng Túng: […???]

không ngừng lại, liên tục đổi câu mắng chửi trong vòng một tiếng, hệ thống nhân nghĩa vô cùng đạo đức, vậy mà bây giờ lại uyển chuyển dùng lời ân cần chào hỏi mười tám đời tổ tông đối phương. Đỗ Vân Đình nghe cả buổi cũng không nghe ra rốt cuộc đối tượng nó mắng là ai, đành phải mặc kệ, hỏi nó có muốn uống chút nước không.

: [&hfri%b uống nước gì nữa!]

Đỗ Vân Đình thương tiếc nói: [Uống chút nước đi. Trông cậu tức giận, kho số liệu lộn xộn hết cả lên.]

Từng hàng ký tự lộn tùng phèo.

hoàn toàn không được an ủi, ngược lại còn tức hơn.

[Không uống!]

[Ô khê,] Đỗ cha già nói, nghĩ thầm có lẽ hệ thống nhỏ vào tuổi dậy thì rồi, nên lửa giận mới lớn như vậy, [Vậy tôi uống chút.]

Cậu vén màn lên chuẩn bị xuống đất. Ai ngờ hai cái chân giẫm lên sàn nhà mà như hai miếng bông, không thể nhấc nổi một chút sức lực nào… Cậu chao đảo một thoáng, sau đó ngã uỵch lên thảm lông dày trên mặt đất.

Trong lòng Đỗ Vân Đình bỗng xuất hiện một câu “Trời đựu”.

Cậu ngồi thụp xuống đất, không dám tin gọi hệ thống: [, cậu nhìn chân tôi này!]

: [… Thấy rồi.]

[Chân của tôi!] Đỗ Vân Đình thuật lại lời thoại kinh điển của Phúc Nhĩ Khang, [Nó không nghe theo lời tôi!]

[…]

[, cậu nói có phải tôi què rồi không? Phải cắt chân?]

nói: [Không, cậu chết rồi.]

Đỗ Túng Túng: [Ha ha ha, câu này buồn cười vãi ha ha ha.]

: […]

Nó nhìn ký chủ vô tâm vô tư, trong phút chốc không biết mình nên có tâm tình gì.

Động tĩnh Đỗ Vân Đình ngã xuống sàn không nhỏ, gian ngoài cũng nghe thấy. Không đợi cậu dùng cánh tay mất sức chống dậy khỏi mặt thảm, Tướng quânđã nhíu mày nhanh chân bước vào, nhìn thấy thanh niên nằm trên mặt đất, vẻ mặt cứng đờ.

Hắn bước lên mấy bước ôm lấy người, cẩn thận kiểm tra chỗ cổ tay cổ chân lộ ra ngoài, hỏi: “Có bị đau không?”

Đỗ Vân Đình lắc đầu.

Nam nhân thở phào một hơi, nói tiếp: “Có phải muốn cái gì không?”

Đỗ Vân Đình mong muốn nhìn cốc nước, Cố Lê hiểu ý, nhưng không lập tức lấy nước trên bàn cho cậu uống, mà lại nhìn về phía vu y.

Một lát sau, vu y bưng một cái chén tới. Tướng quânnhận lấy từ tay bà, cầm trong tay rồi dỗ dành Đỗ Vân Đình uống.

“Nào, há miệng…”

Đỗ Vân Đình cầm tay hắn nhấp một ngụm, lông mày nhíu lại. Không biết trong nước có mùi vị gì mà rất kỳ quái, giống như gỉ sắt vậy.

Cậu nhìn thử, màu nước cũng đục ngầu, xám không ra xám đỏ không ra đỏ.

Cậu khó khăn uống vào, lờ mờ cảm nhận được dường như cổ tay Tướng quân đang phát run. Còn chưa kịp cẩn thận cảm nhận, Cố Lê đã ổn định lại, không chút nghi ngờ nói: “Phải uống một chén.”

Cái này rất khó uống, trong mắt Đỗ Túng Túng đầy vẻ chống đối.

Nhìn thấy ánh mắt bất mãn, rốt cuộc khóe môi Cố Lê cũng nở nụ cười, hắn ấn nhẹ cái trán thanh niên rồi thấp giọng nói: “Nếu uống… Hôm nay sẽ cởi cái vòng kia ra.”

Vòng?

Đỗ Túng Túng cảm nhận mấy thứ trên cơ thể.

Trên cổ tay có hai cái, trên cổ chân hai cái.

Còn có một cái, đang nhốt chim sáo nhỏ nhà cậu nuôi. Chim sáo nhỏ bị ép vặt trụi lông vũ, sợi dây chuyền vàng tinh tế được buộc trên vòng ngọc đang lộ ra, lúc này bị Cố tiên sinh cầm trong tay, nhẹ nhàng kéo một cái.

Dòng điện trong người Túng Túng lập tức vọt lên đỉnh đầu: “…”

Á đù, chơi lớn vậy luôn!

Cậu vừa không tin nổi vừa kích động, gọi : [Nhìn mau nhìn mau! Nhìn cái dây xích này đi!]

Chẳng biết tại sao hôm nay đặc biệt táo bạo, nghe cậu gọi mình, sau khi thôi chửi người ta thì nghe tiếng cậu, tiếc chữ như vàng ném cho cậu hai chữ ha ha.

Đỗ Vân Đình không biết nó đang ha ha cái gì.

Có ngon ngọt, cậu uống thuốc rất nhanh, sau khi uống xong Phú Quý lại đi vào lấy chén, vu y được cậu ta dẫn ra ngoài. Tướng quân không hề rời đi, chỉ cởi tấm áo trong màu xanh nhạt ra, Đỗ Vân Đình trợn tròn mắt nhìn cẳng chân gầy guộc của mình, trông còn yếu ớt hơn trước.

Cậu vừa mong chờ vừa thất vọng, dù sao hai chân không cử động được, việc trồng trọt sẽ bị hạn chế rất nhiều.

Rất nhiều kỹ thuật nông nghiệp hiện đại hóa, cũng không có cách nào thử trải nghiệm cho trọn.

Ví dụ như một trăm kiểu trồng lúa…

Trong đôi mắt cậu lóe lên ánh sáng, nam nhân lại như không nhìn thấy, ôm bụng lật người cậu lại. Đỗ Vân Đình như cá trong chậu, từ nằm ngửa trở thành úp sấp, để lộ tấm lưng nhỏ bé yếu ớt.

Ở nơi Đỗ Vân Đình không nhìn thấy, có một tảng da màu xanh đang lan tràn, từng đám từng đám một.

Đó là thi ban.

Tướng quân nhẹ nhàng vuốt ve những vết tích đó, không hề nói gì, chỉ cầm khăn vải ấm thấm nước thuốc lau cho cậu. Nước đỏ sậm chảy xuống mấy giọt theo cột sống, lau đến đâu thi ban biến mất đến đó, trở lại là trạng thái cơ thể như trước.

Cố Lê rũ mắt, chợt nói: “Trong phủ còn có một cái xích đu nữa.”

Thanh niên nhúc nhích, có vẻ muốn quay đầu lại nhìn hắn. Cố Lê không nhìn cậu, chỉ nói: “Chờ em khỏe lại, tất cả là của em.”

Chờ em khỏe lại…

càng tức.

Làm sao mà khỏe lại được?… Hắn còn định giam người ở đây cả đời hay sao?

Ban đêm lúc có thể nói chuyện, Đỗ Vân Đình cố gắng hỏi Tướng quân, rốt cuộc mình bị bệnh gì.

Tướng quân chỉ nói, trong một lần đánh trận cậu bị trúng ám chiêu, khiến cậu mất ký ức, cơ thể cũng suy yếu.

Còn nói cậu đã nằm trên giường gần một năm rồi.

Một năm!

Thời gian này quả thực khiến Đỗ Vân Đình phải giật mình. Cậu không hề có ký ức gì về giai đoạn này, trí nhớ chỉ dừng lại ở ngày đại quân xuất phát. Cậu hỏi : [Có phải trong thời gian này còn phát sinh những chuyện khác không?]

nói: [Đúng, ví dụ như cậu đã chết.]

Đỗ Túng Túng: […]

Nói thật, rốt cuộc muốn cậu chết cỡ nào mới có thể mở miệng ngậm miệng là lại nhắc đến chuyện này?

Cậu mất hứng nói: [Đừng nguyền rủa tôi, tôi còn muốn bên nhau tới bạc mái đầu với Cố tiên sinh.]

không lên tiếng, chỉ là tiếng thở nghe rất nặng nề, như chứa nỗi tức giận.

Vu y đổi thuốc cho Đỗ Vân Đình, mỗi ngày ba chén. Đỗ Vân Đình uống càng nhiều, việc đi đứng cũng càng tốt hơn, từ từ có thể giẫm chân lên sàn nhà, không đến mức ngã sấp xuống. Lần đầu tiên cậu đứng dậy, lúc thất tha thất thểu vịn tường đi về phía trước, quả thực khiến đôi mắt Tướng quân sáng rực lên.

Phú Quý bắt gặp mấy lần, trong lòng chết sững.

Cậu ta bưng chén đứng sững người trước cửa. Người hầu đi ngang qua hỏi cậu ta: “Quản gia, sao ngài không vào?”

Phú Quý tỉnh táo lại, miễn cưỡng cười nhẹ với bọn họ nhưng vẫn không bước chân vào. Cổ tay cậu ta phát run, chén rơi trên đất, có người vội vàng cúi nhặt.

Phú Quý nói: “Đổi chén khác.”

Chỉ có chính cậu ta mới biết mình đang e ngại điều gì.

Người mà phủ Tướng quân ngày đêm phục vụ, là một người chết.

Mà bây giờ, người chết này lại còn có thể bước xuống đất đi lại bình thường.

Phú Quý chỉ là một người bình thường, trước kia cảm thấy tiểu thiếu gia rất tốt nhưng có vẻ ốm yếu, khiến người ta đau lòng, tất nhiên cũng cảm thấy muốn săn sóc cậu hơn; bây giờ lại biết người này thật ra đã bước vào đường Hoàng Tuyền nhưng lại bị ép lôi ra ngoài, ánh mắt nhìn Đỗ Vân Đình cũng thay đổi ít nhiều, vừa kinh vừa sợ, thậm chí còn không muốn chạm vào cậu dù chỉ một chút.

Mấy lần vào phòng đều chỉ cúi đầu, không dám nhìn khuôn mặt trắng nhợt hơn người bình thường kia.

Chỉ có Tướng quân như bị ma ám không hề có cảm giác. Mấy lần Phú Quý nhìn hắn đều thấy hắn ôm tiểu thiếu gia vào lòng, cử chỉ thân mật không hề trốn tránh, cứ như đang ôm một bảo bối hiếm có, sợ làm cậu bị thương. Hắn thưởng thức bàn tay đeo vòng ngọc, cũng không hoảng sợ vì đó là tay người chết, mà còn nhẹ nhàng vuốt ve, giúp cậu nhanh chóng khôi phục cảm giác.

Vu y ở ngay trong phủ, hàng ngày không ra ngoài mà chỉ đóng cửa trong phòng suốt, không biết đang làm gì.

Nửa tháng sau, Đỗ Vân Đình đã có thể nói chuyện vào ban ngày.

Câu đầu tiên cậu mở miệng nói, chính là gọi Tướng quân; Cố Lê nhìn cậu chăm chú, chợt không nói lời nào ôm cậu vào lòng, vuốt lưng cậu.

Đỗ Túng Túng vui vẻ nói: [!]

Giọng không hề có chút vui mừng nào. Nó cứng ngắc nói: [Chúc mừng.]

Đỗ Vân Đình nghe nó nói là hệ thống có bug, cũng rất thông cảm cho sự khó chịu của nó lúc này. Hệ thống có bug cũng như người bị bệnh, đương nhiên sẽ khó chịu. Cậu quan tâm hỏi han: [Chưa xử lý bug xong à?]

nghiến răng nghiến lợi, [Nghiêm trọng hơn rồi.]

Đỗ Vân Đình lấy làm lạ, không biết bug kiểu gì mà có thể làm khó đến độ này. Cậu không hiểu chương trình, do dự một chút, không hỏi liệu có thể giải quyết được không, chỉ nghe hệ thống hạ quyết tâm, [Nhất định phải giải quyết được chuyện này, nếu không thể diện của hệ thống chúng tôi biết đặt ở đâu?]

Đỗ Túng Túng nghĩ thầm, thì ra các cậu còn có thể diện…

Tỉnh lại đê, thậm chí các cậu còn không có thực thể.

Sau khi có thể nói chuyện, Đỗ Vân Đình từ từ bắt đầu ra ngoài hóng gió.

Ban đầu chỉ là mở cửa sổ ra, không biết sau đó Tướng quân chế tạo xe lăn gỗ đâu ra, đẩy cậu đi. Đỗ Vân Đình ngồi trên ghế, quấn áo trắng trên người, yếu ớt như một cành hoa dính nước, rất có dáng vẻ mỹ nhân ốm yếu.

Sức khỏe cậu ngày một tốt hơn, sắc mặt Tướng quânlại càng ngày càng tái nhợt. Đỗ Vân Đình sờ mặt hắn hỏi mấy lần, Tướng quân chỉ nói: “Trong triều nhiều việc.”

Những ngày này hắn càng thêm bận rộn, Đỗ Vân Đình nghe nói là vì Tân Đế đăng cơ chưa lâu nên trong triều rối loạn.

Đương nhiên khó tránh khỏi bận việc. Cậu ngồi trên xe lăn, nhẹ nhàng hỏi: “Tướng quân phải bận bịu lo việc quân, em lại ở đây ngắm hoa.”

Xe lăn dừng bên hồ sen, chỉ có Phú Quý đi theo sau, cẩn thận đứng hầu bên cạnh. Cố Lê cũng không để người khác đẩy xe thay mình, nói: “Không sao.”

Vừa dứt câu, người hầu chạy chậm tới trước cửa, nói: “Tướng quân, có Vương đại nhân cầu kiến.”

Cố Lê nhíu mày.

Đỗ Vân Đình biết hắn không yên tâm về mình, bèn nói: “Em để Phú Quý đẩy về, không ở đây lâu đâu.”

Tướng quân không buông xe lăn ra, chỉ nói: “Ta đưa em trở về.”

Người hầu nói tiếp: “Vị Vương đại nhân kia nói… Hắn có việc gấp.”

Đỗ Túng Túng: “Tự em cũng về được mà.”

Người hầu thúc giục, cậu lại kiên trì, cuối cùng Cố Lê đành giao cậu cho Phú Quý.

“Dẫn em ấy về.”

Phú Quý cúi đầu vâng dạ, đưa tay cầm tay đẩy xe lăn. Đỗ Vân Đình được đẩy băng qua con đường rải sỏi trong vườn hoa nhỏ, lúc đi ngang hồ nước, chợt thấy thứ gì rơi xuống trước mặt.

Cậu ngước mắt lên, phát hiện là Cung Nhất đã lâu không gặp.

Đỗ Vân Đình vui vẻ gọi: “Cung Nhất!”

Nhưng trên mặt Cung Nhất không hề có chút vui mừng nào. Gã đánh giá sắc mặt Đỗ Vân Đình, đột nhiên con ngươi phóng to rồi co rụt lại, mãi hồi lâu cũng không nói câu nào.

Đỗ Vân Đình nói: “Cung Nhất, mấy hôm nay ngươi đi đâu vậy? Có nhiệm vụ à?”

Cung Nhất giật mình nhìn cậu, một lúc lâu mới nói: “Ta còn tưởng Lý quản gia đang lừa ta.”

Đỗ Túng Túng ngơ ngác.

“… Đúng là ngươi thật.”

Đỗ Vân Đình không hiểu, không phải cậu thì là ai?

Trên đời này, sẽ không có người thứ hai được Cố tiên sinh yêu thương như thế này.

Cung Nhất lại nói: “Ngươi đi được rồi?… Có thể nói chuyện được rồi?”

Đỗ Vân Đình nói: “Có thể rồi, chỉ là vẫn không ổn lắm, qua một thời gian ngắn nữa sẽ tốt thôi.”

Không biết sao Cung Nhất lại cau chặt mày, giọng nhẹ bẫng.

“Ngươi gọi thế này… Là tốt?”

Giọng gã khiến Đỗ Vân Đình bỗng sợ hãi. Cậu nhạy bén phát hiện ra điều không đúng từ lời nói của nam nhân, hỏi : [Rốt cuộc tôi đã quên chuyện gì?]

không trả lời.

Cung Nhất lại bước về phía trước một bước, chậm rãi nói: “Ngươi… Ngươi không thể tiếp tục được nữa. Ngươi sẽ hại Tướng quân.”

Tay gã run run, cuối cùng nói: “Ngươi…”

Bỗng nhiên Phú Quý phía sau buông lỏng tay ra. Đỗ Vân Đình bị Cung Nhất ôm lên, cơ thể cậu không được như xưa, nhưng Cung Nhất thì vẫn cường tráng, đương nhiên ôm cậu dễ như trở bàn tay, mũi chân điểm một cái, nhẹ nhàng bay lên nóc nhà.

“Đừng trách ta,” Cung Nhất thấp giọng nói, “Bụi về với bụi, đất về với đất, nên đến nơi nào thì về nơi đó…”

“Ta theo Tướng quân nhiều năm như vậy, không thể cứ trơ mắt nhìn hắn lầm đường lạc lối!”

Một tay gã ôm Đỗ Vân Đình, một tay rút thanh kiếm đeo bên hông. Đỗ Vân Đình nhận ra không ổn, lưỡi kiếm sáng lạnh như tia chớp đang ghé sát cổ cậu.

Cậu nghẹn ngào gọi: [!]

[Không sao,] lạnh lùng nói, [Không chết được, cậu đã chết một lần rồi.]

Đỗ Vân Đình giận dữ nói: [Sao cậu cứ nhắc mãi chuyện tai nạn giao thông bao nhiêu năm trước vậy?]

Chết một lần chẳng lẽ không còn sợ chết sao?

Cậu nói: [Đổi thẻ!]

: [Lãng phí điểm tích lũy.]

[Sao có thể gọi là lãng phí điểm tích lũy?] Túng Túng rất tức tối, [Tôi không thể chết được!]

Cậu nói: [Tôi chết rồi, Cố tiên sinh phải làm sao?]

lạnh lùng đáp: [Chắc là liên tục gây phiền phức cho chúng tôi.]

Đỗ Vân Đình không nghe ra ý nghĩa thực sự sau những lời này. Cậu vội vàng đổi một tấm thẻ, tránh thoát khỏi lưỡi kiếm, trong đầu toàn là dấu chấm hỏi.

Vì sao lại chém cậu? Cũng không thể là vì cậu và Tướng quân chơi bê đê chứ!

Đâu phải Cung Nhất mới biết lần đầu đâu, sao thình lình lại đòi chém cậu!

Cậu đoán mò: [Chẳng lẽ tên này yêu Cố tiên sinh?]

Cho nên định đẫm máu với tình địch?

: [… Sức tưởng tượng không tệ.]

Đỗ Vân Đình liên tục tránh thoát ba đòn tấn công. Không biết vì sao Cung Nhất cứ rơi nước mắt liên tục, phía dưới có người hầu phát hiện ra, ai cũng hoảng sợ, nhưng dù gì Cung Nhất cũng là ám vệ phủ Tướng quân, võ công mạnh hơn bọn họ nhiều, mấy người bình thường như họ cũng chỉ có thể đứng dưới lo lắng suông, còn chẳng kịp dựng thang lên.

Đỗ Vân Đình tránh được một mũi kiếm, rốt cuộc không nhịn được nổi giận.

Tên này có bệnh à, thế nào cũng phải đánh chết mình!

Rốt cuộc cậu chuẩn bị đánh trả lại nghe thấy âm thanh sau lưng mình, lúc ngoảnh đầu nhìn lại, chính là Cung Bát và Cung Cửu chẳng biết đã đứng trên mái nhà tự bao giờ.

Hai người đều nắm kiếm, áo trắng bay phất phới, trong mắt vương ánh nước, động tác trên tay lại vô cùng nghiêm túc.

“Tiểu Thất…”

Bỗng nhiên có một vệt sáng xuyên qua cơ thể cậu.

“Xin lỗi.”

Cậu nghe thấy Cung Bát nói rất khẽ.

Đỗ Vân Đình cúi đầu xuống, nhìn thấy thanh kiếm kia chỉ còn lại chuôi kiếm bên ngoài. Phần còn lại đã xuyên qua bụng cậu, một kiếm đâm thấu tim.

Một câu cậu cũng không nói nên lời. Mấy ám vệ đều đứng trước mặt cậu, Cung Nhất run lên muốn đỡ cậu dậy.

“Tiểu Thất…”

Đỗ Vân Đình nghĩ có lẽ mình nên nói lời cuối trong phút lâm chung. Cậu đè bụng mình, rốt cuộc hỏi: “… Các ngươi dùng kiếm giả à?”

Các ám vệ giật mình.

Đỗ Vân Đình nhịn một lúc, cuối cùng rút thanh kiếm ra cái vèo, “Kiếm gì đây, chém người mà không đau là sao?”

Ám vệ: “…”

: […]

__________

Truyện Chữ Hay