Túng Túng

chương 129

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Quan võ có mặt ở đây cũng không làm gì, chỉ đứng xung quanh nhìn gã như trò cười. Lúc con trai Tả tướng đứng thẳng dậy, đối diện với ánh mắt của các quan võ ở đây, có chút mất mặt không ngóc đầu lên được.

So đo với bọn họ làm gì? Bọn họ đều là những kẻ chưa từng đi học, không được đọc Tứ thư Ngũ kinh, chỉ biết đùa đao nghịch kiếm…

Gã tự nhủ trong lòng nhiều lần mới dễ chịu hơn chút. Lúc bấy giờ mới ngoảnh đầu liếc nhóm ám vệ vừa rồi đứng cạnh gã, vừa nhìn gã đã nhận ra một người rất nổi bật, vẻ ngoài khác hoàn toàn với những người khác. Trông trắng trẻo xinh đẹp, không giống ám vệ mà như đang đứng hầu hạ bên cạnh chờ hát một bài.

Chỉ là khí chất không mềm mại đáng yêu như các tiểu quan, đôi mắt trong veo sáng ngời như hai dòng nước suối chảy trong núi. Con trai Tả tướng đã gặp Cung Thất vài lần, nhìn là biết đây chính là nội ứng mà phủ Tả tướng gài vào.

Gã nhìn chằm chằm vào phản ứng bên này, ý nghĩ nhất định phải thành công lướt nhanh trong mắt gã.

Chiến trường không yên tĩnh và thoải mái như trong phủ, bất cứ lúc nào cũng như treo đầu trên lưng quần. Con trai tả tướng không đích thân ra trận, nói là muốn nghiên cứu chiến thuật nên một mình ngồitrong đại trướng. Gã đi lòng vòng trong doanh trướng, chợt nghe thấy bên ngoài có âm thanh, là giọng Cố Lê.

“Hôm nay vẫn ở trong trướng.”

Người nói chuyện với hắn không đồng ý, “Em muốn đi theo Tướng quân.”

Tướng quân nói: “Chỉ e không ổn.”

“Sao lại không ổn?” Người kia cố chấp vô cùng, không chịu nhượng bộ, “Đương nhiên em phải đi theo Tướng quân…”

Con trai Tả tướng nghe tiếng nói chuyện, từ từ nhấc một góc rèm lên. Từ khe hở đó, gã nhìn thấy khuôn mặt nội ứng của mình, Cố Lê mặt đối mặt đứng đó nói chuyện với cậu, gã không thấy rõ biểu cảm, chỉ nhìn thấy một cánh tay vươn ra sờ đầu tiểu ám vệ.

Tiếng nói dần nhỏ đi, nghe không còn rõ. Con trai Tả tướng quay lại trướng, trong lòng hiểu rõ, con cờ mình sắp xếp còn thành công hơn những gì gã nghĩ.

Cuộc sống quân lính gian khổ vô cùng, ăn hạt ngũ cốc hành quân, bánh màn thầu khô khốc cứng đét. Ngày thường ăn ngon mặc đẹp quen rồi, con trai Tả tướng chưa bao giờ ăn những thứ này, lần đầu tiên gặm suýt thì rụng răng.

Gã đặt màn thầu xuống, vẻ mặt tức tối như sấm rền: “Sao lại cho ta ăn cái này?”

Binh sĩ đến đưa cơm ho khan một tiếng, giải thích: “Đại nhân, Tướng quân cũng ăn cái này…”

Con trai Tả tướng không tin. Cố Lê là thủ lĩnh đại quân, sao lại ăn cái này được? Gã giận dữ đứng dậy, không nói hai lời đã xốc rèm đại trướng của Cố Lê lên, muốn nhìn cho rõ. Nhìn vào mới biết, Tướng quân đang ngồi bên trong, tay cầm hai cái bánh màn thầu nguội ngắt cứng đơ giống gã, trầm giọng nói: “Trần đại nhân đến có chuyện gì không?”

Con trai Tả tướng cũng không ngốc, nếu gã bắt gặp Cố Lê ăn đồ ăn khác mình thì chắc chắn có cái để nói; nhưng lúc này gã không bắt được, đồ ăn trong tay nam nhân giống đồ gã ăn, giờ mà làm ầm lên thì lại mất lịch sự.

Gã cười ôn tồn lễ độ, rảo bước tiến vào rồi nói: “Chỉ là muốn cùng dùng bữa với Tướng quân thôi.”

Mí mắt Tướng quân khẽ nhướng lên, không biết hắn không tin hay là tin lời này, nhưng ngoài mặt vẫn nhường chỗ cho gã, nói: “Mời Trần đại nhân ngồi.”

Con trai Tả tướng kiên trì đến cùng, đành phải ngồi bên kia bàn.

Gã vừa ngồi vừa quan sát đại trướng này. Không có gì đặc biệt, Cố Lê cũng không trưng bày đao kiếm, bên trong trống trơn chỉ có một thanh kiếm sắc bén đặt bên giường. Gã vội liếc qua, trong lòng tính toán, nhưng ngoài mặt lại không tỏ vẻ gì, giơ tay ra châm trà giúp Cố Lê.

Gã nâng qua, Cố Lê lại không nhận, chỉ nói: “Cố mỗ không dùng trà vào giờ cơm.”

Tay con trai Tả tướng cứng ngắc tại chỗ, cầm lên không được thả xuống không xong. Cuối cùng lúc buông chén ra đành cười ha ha hai tiếng, trong lòng thật sự hận Cố Lê tột cùng.

Gã khác với kiểu quan chức dựa vào công trạng quân sự để làm quan như Cố Lê, thứ mà gã dựa vào chỉ là ngọn cờ lớn của phụ thân Tả tướng. Mặc dù ngoài mặt quần thần không nói, nhưng trong lòng gã lúc nào cũng nghi ngờ, cảm thấy mọi người không phục mình, âm thầm coi thường mình.

Bây giờ thấy điệu bộ Cố Lê thế này, nỗi nghi ngờ càng chắc chắn hơn. Gã nghiến răng hận không thể chặt hai tay Cố Lê, ném vào Tông Nhân phủ cho hắn nếm thử cảm giác trong đó.

Đêm đó, Đỗ Vân Đình lại nhận được một bức mật thư. Nhìn thấy bồ câu đưa thư, Đỗ Túng Túng vui sướng nhướng mày.

: [Cậu vui cái gì?]

Tra công đang giục cậu làm gián điệp mà.

Đỗ Vân Đình vươn tay ôm lấy bồ câu, không hiểu lắm, [Sao lại không vui?]

Cậu chỉ vào con bồ câu được nuôi béo mẫm không dính nước, hỏi .

[, cậu xem đây là gì?]

thật thà nói: [Chim.]

[Không,] Đỗ Túng Túng sửa lời nó, [Là thịt.]

[…]

Cậu không định thả bồ câu của gã, mà định thịt bồ câu của gã?

[Đây sao có thể coi là bồ câu của gã được?] Đỗ Túng Túng rất không đồng ý, [Chẳng phải gã đã tặng cho tôi rồi sao?]

[…]

Thật sao?

Túng Túng cảm thán, [Gã đúng là người tốt. Cậu không biết đâu, thời này ăn bữa thịt khó cỡ nào.]

Chút thịt trong quân lương còn không đủ cho bọn họ mỗi người cắn một miếng. Cậu và Cố tiên sinh đã gặm màn thầu lạnh lâu lắm rồi, bây giờ nghe nói có thịt mà mở cờ trong bụng.

Lần này, mật thư lại nhắc chuyện cũ, hẹn cậu gặp mặt ở một chỗ nào đó. Đỗ Vân Đình đọc xong, nghĩ rốt cuộc ngày xưa Cung Thất và tra công có tình cảm gì.

Ngày xưa cũng tính là có, nhưng tình cảm thì không tính được. Bây giờ nhớ lại chỉ có thể nói con trai Tả tướng đúng là chuẩn bị kỹ càng cho âm mưu này, từ lúc bắt đầu đã một hát mặt đen một hát mặt trắng, hai cha con diễn trò vừa hay.

Lão hát mặt trắng, con lão hát mặt đỏ.

(Mặt đen, mặt trắng, mặt đỏ là ba mặt nạ trong vở kịch. Màu sắc mặt nạ liên quan tới sắc mặt của con người, do đó mỗi màu mặt nạ thể hiện một type người: mặt đen người xấu, mặt trắng không rõ tốt xấu, mặt đỏ ngay thẳng giỏi giang.

Câu này là 一个唱黑脸一个唱白脸, ẩn dụ trong quá trình giải quyết mâu thuẫn thì một người đóng vai tốt một người đóng vai ác.

Ý nói tra công sắm vai người chính trực, dũng cảm, có tài có nghĩa trong câu chuyện lươn lẹo của cha con dựng nên. Nhưng thực tế có một số nhân vật phản diện trong kịch cũng tô mặt đỏ, cho nên có thể hiểu ý tác giả ở đây là tra công sắm vai chính nghĩa trong mắt khán giả nhưng rõ là phản diện.)

Cung Thất tám tuổi vào phủ, mấy người còn lại cũng không kém bao nhiêu. Chỉ là những đứa trẻ kia không có tố chất cơ thể tốt như Cung Thất, được sư phụ đặc biệt coi trọng.

Nói là coi trọng, thực ra là dạy bảo nghiêm khắc hơn mọi người. Bị đánh bị mắng là chuyện thường ngày, một ngày ba bữa thì hai bữa không kịp ăn, ngày ngày chỉ biết luyện công.

Dù gì Cung Thất cũng còn nhỏ, vừa vào phủ không lâu đã không chịu đựng nổi, nằm trên giường mấy ngày không dậy nổi. Sư phụ không để người khác chữa trị cho cậu ta, mà lúc đó con trai Tả tướng cùng độ tuổi với cậu ta đã nói dối là mình bị bệnh, lén lút gọi đại phu tới chữa trị cho Cung Thất.

Cung Thất sốt mơ mơ màng màng mở mắt ra, chỉ thấy tiểu công tử ăn mặc tươm tất trong phủ đang nhìn mình, tay còn đặt trên trán cậu ta, thấy cậu ta tỉnh thì cười nhẹ, cầm chén gõ gõ.

“Được rồi,” gã nói giòn tan, “Uống thuốc!”

Bây giờ Đỗ Vân Đình nhớ lại, tất cả đều là diễn theo kịch bản thôi… Một ám vệ được chú trọng bồi dưỡng, đâu cần tới con trai Tả tướng đi gọi người cứu chữa? Nếu không cứu, chẳng phải công lao bồi dưỡng lúc trước trôi hết theo dòng nước sao?

Rõ ràng là cố ý diễn kịch, cho con trai lão thuận nước giong thuyền tạo mối quan hệ với cậu ta.

Nhưng lúc đó Cung Thất không nhận ra, không chỉ không nhận ra mà thậm chí còn khắc sâu mối ân tình này vào lòng.

Cậu ta là người tốt, mặc dù trên tay dính không ít máu nhưng tâm trí vẫn trong sạch. Cung Thất không có suy nghĩ nào khác, cậu ta được con trai Tả tướng cứu, em gái cậu ta còn được phủ Tả tướng cưu mang, có ăn có mặc… Với cậu ta, đây đúng là mối ân tình rất lớn.

Vì phần ân tình này nên đương nhiên cậu ta liều chết làm việc. Có lẽ trong đó cũng cất giấu tâm tư khác, Cung Thất thường nhìn lén công tử trong phủ, lúc trời chưa sáng nghe người kia đọc sách, trời sáng thì ngó nghiêng ngoài thư phòng, ngắm bóng dáng tiểu chủ nhân. Nhưng nhìn thì nhìn, xưa nay cậu ta không dám nói chuyện.

Đến đầu thất của Tả tướng, Cung Thất cũng đến thăm viếng. Cậu ta mặc một bộ đồ trắng ẩn trên tàng cây, nhìn con trai Tả tướng ở dưới khóc lóc… Gã khóc rất lâu rồi, Cung Thất cũng ngồi trên cây bồi hồi lúc lâu, cuối cùng lặng lẽ nhảy xuống. Nhân lúc tất cả mọi người tản đi, cậu ta đứng sau lưng con trai Tả tướng, do dự một lát rồi lẳng lặng đưa cho gã một tấm khăn.

(Đầu thất là “tuần thất đầu tiên”, người ta quan niệm linh hồn người chết sau ngày sẽ trở về nhà, thời điểm này Tả tướng chết được ngày.)

Con trai Tả tướng không nhận, ngạc nhiên ngoảnh đầu lại, thấy cậu ta thì con ngươi hơi trợn tròn.

Sau đó vẻ mặt gã lại trở nên đau thương, không nhận tấm khăn kia mà chỉ dựa đầu lên vai Cung Thất, khóc òa thành tiếng.

Những giọt nước mắt thấm vào áo Cung Thất, da thịt trên vai cậu ta nóng rực.

Cũng chính từ lúc đó trở đi, Cung Thất biết: Tiểu chủ nhân của cậu ta chỉ còn có cậu ta.

Chỉ có cậu ta để dựa vào.

Cậu ta chưa từng nói những tâm tư đó ra. Tiểu chủ nhân là mây trên cao, cậu ta là bùn đê tiện. Sao cậu ta dám phun suy nghĩ dơ bẩn hèn mọn này ra khỏi miệng?

Bây giờ đổi thành Đỗ Vân Đình, cũng cảm động lây với tâm tư này.

Chỉ tiếc trái tim của Cung Thất, không đáng được giao phó.

(Nguyên văn là 所托非人/sở thác phi nhân, nghĩa là cứ tưởng giao việc cho đúng người nhưng không ngờ rằng không những không đạt được mục đích, mà kết quả còn tệ hơn nữa.)

Cậu khẽ thở dài, tìm chỗ yên tĩnh nhóm lửa, xử lý con bồ câu đưa thư, tìm đổi ít thì là đem nướng chung, mang về thêm đồ ăn cho Cố tiên sinh.

Tướng quân đang bày binh bố trận trong đại trướng, thấy cậu lén lút mang đĩa vào, xốc lên nhìn thấy thứ bên trong thì không khỏi bật cười.

“Lấy đâu ra?”

Đỗ Vân Đình nói: “Một tên ngốc tặng.” Cậu thúc giục: “Ăn mau kẻo bị người ta trông thấy.”

Mắt Tướng quân giật giật, lần đầu tiên lén lút ăn thứ gì đó, do dự hồi lâu rốt cuộc cũng cầm đũa lên. Hai người ghé đầu vào nhau, lén lút chia nhau ăn xong con bồ câu dưới nến đỏ, sau khi ăn xong, Đỗ Vân Đình tiêu hủy chứng cứ bằng tốc độ ánh sáng, nhanh chóng vùi xương xuống đất.

Còn dặn Cố tiên sinh, “Ai hỏi anh, anh cứ nói không nhìn thấy.”

Nhân vật quang minh chính trực như Tướng quân, lúc này được tiền bối ăn vụng là cậu thiên vị, bèn ngoan ngoãn gật đầu.

(Từ gốc ở đây là 开小灶/khai tiểu táo, ám chỉ dành sự quan tâm đặc biệt cho ai đó.)

Đỗ Vân Đình quệt miệng, giẫm lên vùng đất đó.

Con bồ câu thứ hai của con trai Tả tướng lại biến mất không về. Gã đợi hoài đợi mãi, đến buổi tối tuần tra cũng không thấy tiểu nội ứng kia tới, đợi đến khi ra ngoài, gã chủ động lùi lại phía sau đi cùng Đỗ Vân Đình, nhân lúc không có ai chú ý, quanh co lòng vòng hỏi cậu có gặp con bồ câu nào không.

Gã vẫn chưa biết, lúc này bồ câu đã thành thức ăn trong bụng rồi.

Tiểu ám vệ trông còn mờ mịt hơn gã: “Bồ câu? Bồ câu nào cơ?”

Ánh mắt cậu trong veo, không hề giống đang nói dối, mặt không đỏ tim không loạn nhịp, nhìn có vẻ là người thật thà. Con trai Tả tướng nhìn diễn xuất bé hoa trắng của cậu, thấy thế nào cũng không giống có gan lừa mình, không khỏi sinh nghi, “Mất rồi?”

Tiểu ám vệ nói: “Chắc là mất rồi.”

Cậu chân thành đề nghị, “Nếu vội, có cần huy động toàn quân tìm giúp ngài không?”

Đương nhiên là không cần, con trai Tả tướng lắc đầu liên tục, thấp giọng nói.

“A Thất, có câu nói…”

Còn chưa nói xong một câu, chỉ nghe tiểu ám vệ hưng phấn gào to: “Đây đây đây, Trần đại nhân nói có điều hay muốn giảng giải cho nghe, tất cả mọi người tới nghe đi!”

Cậu rất có uy tín trong nhóm binh sĩ, gọi một tiếng trăm người đáp, thoắt cái đã có bảy tám người nhiệt tình chạy tới. Đám binh lính nhìn con trai Tả tướng chằm chằm rất mong chờ, chuẩn bị nghe xem rốt cuộc kiến thức cao thâm nào sắp được thốt ra từ miệng vị quan lớn trong triều này.

Con trai tả tướng: “…”

Nửa câu gã cũng không nói nổi, hồi lâu sau mới miễn cưỡng cười nói: “Tôi chỉ dặn dò vị này một câu thôi, không cần mọi người ghé lại đâu.”

Binh lính bên cạnh không chịu, thật thà nói: “Có chuyện gì mà nhất định phải tìm Cung Thất? Tìm Triệu Vũ tôi chẳng phải cũng giống vậy sao?”

“Đúng, đúng đấy! Đã thông báo có chuyện, đảm bảo sẽ hoàn thành chu đáo cho ngươi…”

Con trai Tả tướng là một quan văn, nom vẻ nho nhã, không chơi lại được đám binh phỉ này. Gã bị kẹp ở giữa, lại nhìn Cung Thất đang tươi cười, có ngu mấy thì giờ cũng nhận ra rồi.

(Nguyên văn là 兵匪/binh phỉ, tách ra là chỉ binh lính và kẻ cướp, nhưng dùng theo cụm này thì thường chỉ quân lính mà tính mà như cướp với thái độ xúc phạm.)

Gã nghĩ đủ cách truyền tin cho đối phương, người này lại nhất quyết không chịu nhận, cơ bản không muốn dây dưa với gã… Đây mà là Cung Thất năm xưa chịu ơn của gã, nói với gã một câu cũng xấu hổ và rụt rè ư?!

Quân cờ này đã mất kiểm soát rồi, gã không còn cách nào khác ngoài nghiến răng ghi hận trong lòng, đành phải tìm cách khác.

Ai ngờ trong đêm đó, thế mà Cung Thất lại tới tìm gã, chỉ nói: “Ban ngày nhiều người phức tạp, không tiện nói chuyện với chủ nhân, xin chủ nhân tha cho.”

Nói thì nói vậy, nhưng cơ bản không hề quỳ xuống thật.

Ban ngày con trai Tả tướng mất sạch thể diện, hoàn toàn không muốn tha thứ cho cậu. Nhưng hiện tại gã còn phải giả làm người tốt có lòng thương với thuộc hạ, nên đành tiến lên một bước đỡ cậu dậy, nói: “Không sao, không sao.”

Cung Thất cung kính đứng sang một bên, nhìn gã đầy ngưỡng mộ. Dưới ánh mắt như vậy, vẻ mặt con trai Tả tướng dịu đi, gọi một tiếng: “A Thất.”

Gã gọi rất thân mật, cả người Đỗ Vân Đình nổi da gà đứng dậy, miễn cưỡng nghe.

Con trai Tả tướng thấp giọng nói: “A Thất… Dạo này ngươi thế nào?”

Đôi mắt đào hoa vô cùng đa tình, lúc rũ xuống nhìn người khác cứ như chứa chan tình cảm dịu dàng. Khuôn mặt tiểu ám vệ đỏ hồng, đột nhiên cúi đầu không trả lời.

Con trai Tả tướng thở dài: “Đi theo bên cạnh Cố Lê, khổ cho ngươi rồi.”

Đỗ Vân Đình thầm nói, không khổ không khổ à nha.

Vì khổ thế này, tui tình nguyện chịu thêm vài lần!

Con trai Tả tướng không thấy cậu trả lời, nói tiếp: “Ngày xưa vì nghiệp lớn nên sắp xếp đưa người đến phủ Tướng quân, bây giờ đã hơn một năm rồi. A Thất, ngươi có nguyện ý trở về không?”

Tiểu ám vệ ngẩng đầu nhìn gã, trong đôi mắt lóe ánh sáng rực rỡ, giọng cũng run run.

“Ta… Còn có thể trở về?”

“Đương nhiên là có thể.” Con trai Tả tướng cười dịu dàng, “Ngươi là người của phủ Tả tướng ta, sao có thể ở mãi trong phủ Tướng quân?”

Tiểu ám vệ không nói năng gì, nhưng niềm vui sướng hân hoan không sao che giấu được. Tra công đối diện nhìn thấy vẻ mặt này của cậu, trong lòng càng yên tâm, nghĩ lại chuyện ban ngày, có lẽ là Cung Thất trách gã không liên lạc với cậu mấy năm, nên cố ý giỡn chơi với gã.

Giọng gã càng dịu dàng hơn, nghe dạt dào tình cảm như đang đối mặt với người yêu của mình.

“Ta cũng mong ngươi trở về thật sớm. Phụ thân không còn nữa, ngươi chính là người duy nhất có thể khiến ta yên tâm.”

Gã đổi chủ đề nói tiếp: “Nhưng mà, còn một chút khó khăn.”

Nói thế này, người hầu trung thành như Cung Thất đương nhiên sẽ muốn hỗ trợ gã. Đỗ Vân Đình đón lời gã, “Có gì khó khăn?”

Con trai Tả tướng nhíu chặt mày, hồi lâu mới nói: “Cố Lê.”

Tay gã dính nước trà, vạch một đường trên mặt bàn.

“A Thất, Cố Lê khó xử lý.”

Cung Thất nói: “Chủ nhân, sao hắn lại làm khó ngài? Tướng quân là người vô cùng tốt, lo nghĩ vì trăm dân muôn họ, sao lại phải xử lý?”

Tra công lắc đầu nói: “A Thất, ngươi chỉ biết thứ nhất, không biết thứ hai. Thực ra tội danh của Cố Lê nhiều vô số kể, ta đã điều tra rồi, cũng đã giao nộp giấy tờ. Chỉ là bây giờ ta đang dưới quyền hắn, chỉ sợ hắn biết, đến lúc đó không thể kết thúc một cách dễ dàng được…”

Gã để lại một câu rồi lắc đầu im lặng. Cung Thất suy nghĩ kỹ càng, bỗng nhiên thay đổi sắc mặt.

“Hắn muốn mượn cuộc chiến này để giết ngài?”

Khóe miệng tra công mím lại, trên mặt toát ra biểu cảm khổ sở. Gã nói từ từ: “Vốn dĩ ta là văn thần, bị phái đến đây chính là ý của Tướng quân. Bây giờ trời cao Hoàng Đế xa…”

Đỗ Túng Túng khó chịu nói với : [Gã nói dối. Cố tiên sinh còn lâu mới tìm Hoàng Đế muốn gã đến.]

Rõ ràng Cố tiên sinh chỉ tìm Hoàng Đế muốn tôi đến!

: [… Trọng điểm có đúng không vậy?]

Đỗ Túng Túng tâm không cam tình không nguyện nghe hết câu, tra công làm nền nói tràng giang đại hải một hồi, sau đó rốt cuộc không nhanh không chậm nói ra kế hoạch của mình, “Ta nghe nói, ngươi thường cưỡi ngựa chiến của Tướng quân.”

Cung Thất nói đúng thế, vẻ mặt vẫn không hiểu gì.

“Thì sao?”

Tra công lấy một cái bình nhỏ ra, đưa cho Đỗ Vân Đình.

“Thứ này, chỉ cần nhỏ một giọt vào cỏ khô ngựa ăn, chuyện sau đó sẽ có người xử lý.” Gã nói chầm chậm, “A Thất, đây không phải thứ gì hại người, chỉ là ra đòn phủ đầu với Cố Lê thôi… Nhiệm vụ này ta không giao cho người nào khác, chỉ có thể dựa vào ngươi.”

Đỗ Vân Đình chẳng từ việc nghĩa, nhận lấy món đồ. Tra công lại nói: “Ngày mai bỏ vào, tuyệt đối đừng quên.”

Đỗ Vân Đình gật đầu vô cùng nghiêm túc. Cậu nói: “Xin chủ nhân yên tâm.”

Tra công thật sự rất yên tâm với cậu, Cung Thất là người duy nhất được bồi dưỡng từ khi còn bé, không chỉ có thực lực cao siêu mà còn tuyệt đối trung thành với gã. Gã nở nụ cười nhẹ nhìn đối phương, thấy cậu đột nhiên hơi bối rối, trong lòng thấy thoải mái hẳn.

Vốn dĩ gã không tin lời phụ thân: “Muốn thu phục một người, nhất định phải thu phục được trái tim người đó, nhất là lúc tuổi nhỏ tặng than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.” Bây giờ xem ra, quá chính xác.

Nhưng ngày xưa gã xem thường tên ám vệ này, cảm thấy không đáng chú ý; bây giờ nhìn lại, có lẽ vì dậy thì nên ngũ quan xinh xắn hài hòa vô cùng, không hề kém cạnh với người trong phòng của gã.

(Thời xưa, con trai trưởng thành trong các gia đình từ bậc khá giả trở lên đều có nô tỳ làm ấm phòng – nói một cách trần trụi là nuôi gái trong nhà chỉ phục vụ mình, những người này chỉ được coi là người hầu ở cấp cao hơn chứ không có danh phận chính thức.)

Huống chi, Cố Lê còn khắc cốt ghi tâm, nhưng cậu lại say mê chính gã…

Cổ họng con trai Tả tướng khẽ nhúc nhích, hạ quyết tâm cho người thuộc hạ trung thành này chút ngon ngọt, cho nên bước lên một bước định nắm tay người kia.

Lần này lại dọa đối phương giật bắn cả người, thình lình hất tay gã ra.

Tra công nhíu chặt mày, trong lòng lờ mờ cảm thấy không đúng, “A Thất?”

Sao lại kháng cự như thế?

: … Lộ rồi!

Nó vừa định nhắc nhở, lại thấy ký chủ không chút hoang mang rũ mi mắt xuống, khuôn mặt hiện lên vẻ xấu hổ, ngượng ngùng hết sức, vừa xấu hổ vừa bối rối, “Tay thuộc hạ bẩn, không nên làm ô uế chủ nhân.”

há hốc miệng, hoàn toàn khâm phục trước tài năng diễn xuất của cậu. Lúc này tra công không nhận ra, ánh mắt càng thêm dịu dàng quyến luyến, nhẹ nhàng nói: “Em không bẩn.”

: […]

Da gà khắp người nó sắp rụng ra tại chỗ rồi.

Khó khăn ra khỏi doanh trướng, hệ thống thở dài cảm thán, [Cảnh vừa rồi, đề nghị hai vị cố gắng tranh giải Oscar đê.]

Hai ảnh đế.

Đỗ bé hoa trắng cũng thở dài: [Kỳ phùng địch thủ.]

Không ngờ tra công cũng có thể ‘bé hoa trắng’ thế này, đúng là khiến cậu bất ngờ.

Cậu suy tư, [Xem ra bây giờ tra nam cũng tiến bộ quá chừng.]

: […]

Đỗ Vân Đình ra ngoài, giơ cổ tay đổ hết thứ bên trong ra. Sau đó lấy khăn lau tay, đem khăn che lại.

Cậu hỏi , [Có thuốc khác không?]

: [Ví dụ coi?]

Đỗ Túng Túng nghĩ chút rồi nói: [Ví dụ như loại thúc đẩy phát tình ấy.]

Ánh mắt hệ thống đột nhiên thay đổi, không tin nổi.

[Cậu vẫn cần thuốc ư?]

Tôi thấy có khi cậu còn cần thuốc ức chế ấy chứ, hai hôm nay không cày cấy, sắc mặt cậu không dễ nhìn như thường ngày.

Đỗ Vân Đình: [… Nói gì vậy, tôi nói con ngựa mà!]

tỉnh táo lại, mặt mo thẹn đỏ.

Đỗ Vân Đình: [, cậu làm sao vậy? Sao tư tưởng của cậu lại không thuần khiết như vậy?]

không lên tiếng, hận không thể offline ngay lập tức. Ngặt nỗi bây giờ ký chủ còn đang tìm nó đổi đồ, nó không offline được, đành phải khó chịu nói: [Có, mua lẹ lên!]

Đỗ Túng Túng càng bất mãn, [Bán hàng gì dữ vậy, đâu ra cái chuyện ép người khác mua. Coi chừng tôi gọi khiếu nại cậu.]

: [… Rốt cuộc có mua không?]

Đương nhiên là phải mua. Đỗ Vân Đình không thích tác dụng của bình thuốc tra công đưa, dùng thứ đó sẽ giết chết ngựa, rất không thú vị.

Cậu thích kích thích hơn.

Cậu xoay người đến chuồng cho ngựa ăn ở phía sau, tìm hồi lâu mới tìm được một con ngựa cao khỏe xinh đẹp, đây là một con ngựa cái, tính tình dịu ngoan hiền lành, mông tròn mập mạp, đã từng sinh nở, tốc độ vẫn khá nhanh… Đỗ Vân Đình đi quanh nó một vòng, chợt sờ lên đầu nó.

“Đừng sợ,” cậu nói với chú ngựa, “Tao sẽ tìm mùa xuân thứ hai cho mày ngay đây.”

Cậu tránh giáo quan nuôi ngựa, đổ hơn nửa bình thuốc vào. Nửa bình còn lại bị Đỗ Vân Đình nhét vào túi, chuẩn bị giữ lại cho tra công thử một chút.

Lúc về, đèn trong trướng vẫn còn sáng. Tướng quânngồi dưới đèn đọc binh thư, thấy cậu vào, đôi mắt đen nhánh ngước lên.

“Đi đâu?”

Đỗ Vân Đình nói: “Đi tìm vài thứ.”

Tướng quân tin tưởng cậu, không hề hỏi tiếp câu nào, nghe cậu nói thế cũng chỉ duỗi tay ra. Tiểu ám vệ tựa vào cánh tay ngồi trong lòng hắn, ôm lấy cổ hắn rồi cười hì hì.

Tướng quân giữ eo cậu, trầm giọng nói chuyện. Bỗng nhiên cảm giác dưới tay có thứ gì đó, lúc lấy ra thì là một cái bình sứ nhỏ rất tinh xảo, được nút lại bằng nút gỗ, có mùi thơm kỳ lạ.

Hắn hơi giật mình.

Đỗ Vân Đình dựa vào vai hắn, còn chưa nhìn thấy, cậu chuyên chú nghịch mái tóc dài của nam nhân. Trước khi đầu ngón tay cậu kịp quấn vài vòng, chợt nghe nam nhân hỏi cậu: “Cái gì đây?”

Truyện Chữ Hay