“Ắt ─── xì!” Quan Tiểu Cẩn hắt xì một cái, thanh âm vang dội.
Mọi người trong bàn ăn dừng đũa lại, nhìn cô.
“Cô, lúc cô hắt xì không thể hắt vào bàn cơm!” Quan Quan phụng phịu, nói rất hợp lý.
Lúc ăn trưa trên trường, Davy hắt xì một cái vào cơm đã bị cô giáo phê bình đấy.
Trong lòng Quan Quan, cô giáo là một nhân vật giỏi giang, biết hát, biết vẽ tranh, còn biết cắt giấy, giỏi hơn hẳn chú nó nữa.
Cho nên lời cô giáo nói đối với Quan Quan y như thánh chỉ vậy, còn cô Cẩn không làm theo lời cô giáo nói, vậy là sai.
Quan Quan duỗi cánh tay ngắn nhỏ của nó ra, rút giấy đưa cho cô Cẩn. “Hắt xì thì phải lấy giấy che miệng, uổng cho cô là người lớn, một chút cũng không ngoan.”
Bị cháu trai quở trách, Quan Tiểu Cẩn cảm thấy đặc biết mất mặt, dở khóc dở cười nhận giấy, sau đó…
“Hắt xì ─── hắt xì ─── ắt xì!!!”
Ba phát liền hoàn mỹ.
“Hì hì, mới sáng sớm, không biết ai đang nhắc em.” Quan Tiểu Cẩn bị cháu trai ghét bỏ, chỉ đành cười gượng.
“Đêm qua cũng thế, không biết ai nói sau lưng em, hắt xì vài cái liền, cứ tưởng đã tốt rồi, hôm nay lại bắt đầu.”
“Ack…” Mộc Tử Duy áy náy nhìn cô. “Xin lỗi, hôm qua tôi nói sau lưng cô.”
Quan Tiểu Cẩn: “???”
Mộc Tử Duy vội vàng giải thích: “Nhưng không nói bậy, cũng chưa nói được lâu, nói cái đã quên mất rồi.”
Quan Tiểu Cẩn: “…” Là người bị nghị luận, bị người khác nói liền quên, cô nên vui không? Tiểu ngốc thụ, kỹ năng an ủi người khác của anh có thể kém hơn không vậy?
“Nhưng sáng hôm nay tôi tuyệt đối không nói gì cô.” Mộc Tử Duy nghiêm túc nói.
Vừa dứt lời.
“Hắt xì ─── hắt xì ─── hắt xì ─── hắt xì ─── ắt ────── xì!!!”
Năm phát liên hoàn.
Quan Chước cuối cùng không nhịn được nữa, đứng dậy, đưa tay ra, sờ trán Quan Tiểu Cẩn.
Quan Tiểu Cẩn bởi vì hắt xì liền năm phát mà thở không nổi, đầu óc mơ hồ thiếu dưỡng khí, mơ mơ màng màng nhìn anh cô với hai con mắt ngấn nước.
“Em bị sốt rồi.” Quan Chước nói.
“Hả?”
“Hôm nay ở nhà đi, đừng đi đâu cả.”
“Đừng a ─── hôm nay cuối tuần mà anh!” Quan Tiểu Cẩn kêu rên.
Nhưng dù Quan Tiểu Cẩn có kháng nghị thế nào, cô vẫn bị nhốt ở nhà. Trong cái thời tiết nắng nóng này mà cô bọc người trong ba cái chăn, làm người cô như con nhộng, cố cho ra mồ hôi.
“Tiểu Cẩn, cô đừng chạy loạn trong nhà.” Trước khi đi Mộc Tử Duy còn lo lắng qua thăm.
“… Ừ.” Quan Tiểu Cẩn uể oải trả lời, cô sắp khóc đây.
“Quan Quan, cháu ở nhà trông cô nhé.” Quan Chước dặn dò Quan Quan.
“Vâng! Cháu sẽ không để cô Cẩn chạy mất!” Quan Quan nghiêm trang bảo đảm.
Quan Tiểu Cẩn thực sự muốn khóc.
Vốn hôm nay Lăng Mị không định tìm Quan Tiểu Cẩn, nhưng hắn nghĩ tới chuyện hôm qua, nghĩ cần phải xin lỗi cô.
Điện thoại gọi tới rất lâu mới có người nhận máy.
“Alô, ai đấy ạ?” Đầu kia điện thoại là giọng trẻ con.
“Quan Quan? Anh là Lăng Mị, anh tìm cô em, mau đưa điện thoại cho cô ấy.”
Nói xong, hắn lập tức nghe thấy tiếng bước chân và tiếng gọi của trẻ con.
“Cô Cẩn, điện thoại của anh hôm nọ!”
Một lát sau, giọng Quan Tiểu Cẩn truyền tới, thanh âm như bọc trong vải, có vẻ rất nặng nề, ngột ngạt, còn hơi uể oải.
“Alô, Lăng Mị…”
“Tiểu Cẩn sao? Chuyện hôm qua tôi xin lỗi, là anh tôi nói năng lung tung, cô đừng để tâm.
“… Lăng Mị, anh nói gì tôi nghe không rõ….”
“Tôi cảm thấy tôi sắp chết…”
Lăng Mị quá sợ hãi, thu dọn qua loa đồ rồi xông ra khỏi cửa.
Hắn biết nhà Quan Tiểu Cẩn ở đâu. Con đường nào, tiểu khu nào, tòa nhà nào, tầng nào, đều biết rõ.
Quan Tiểu Cẩn vốn là người dễ ở chung, hơn nữa Lăng Mị lại có ý tiếp cận, hai người thường xuyên qua lại cũng thành bạn. Có một lần hai người tình cờ gặp trên đường, Lăng Mị liền mượn cớ ‘tiện đường’, đưa Quan Tiểu Cẩn về nhà.
Tới dưới nhà rồi, Quan Tiểu Cẩn còn hưng phấn chỉ cho hắn: “Anh thấy chưa, nhà tôi ngay tầng năm. Nói anh biết, lúc trước tôi quên chìa khóa đã từng tay không bò lên trên. Ừm.. tuy là cuối cuối bị bảo vệ phát hiện suýt thì bắt làm trộm, nhưng mà, tôi rất giỏi nha ~”
Nhớ lại khi đó, Quan Tiểu Cẩn tinh thần phấn chấn, còn hôm nay, nghe thấy giọng nói uể oải mệt mỏi ấy, Lăng Mị càng thấy lo, xông thẳng năm tầng, ấn chuông cửa.
Trong hành lang rất an tĩnh, Lăng Mị có thể nghe thấy tiếng bước chân bên trong cửa.
“Ai đấy?” Giọng Quan Quan.
“Anh là anh hôm nọ đây, Quan Quan mở cửa nhanh.”
“Anh Dương, chú nói có người tới không thể mở cửa. Ừm… cho dù là người gọi tên Quan Quan cũng không được mở.”
Trong nháy mắt, Lăng Mị gấp đến độ suýt tông thẳng vào cửa. “Quan Quan, mở cửa đi mà, anh tới thăm cô em, anh không phải người xấu.”
Đợi mãi mà không thấy động tĩnh gì.
“Quan Quan, hôm qua anh còn mang em đi chơi đúng không? Em mở cửa mau, mở cửa lần sau anh lại mang em đi chơi.”
“Thật chứ?”
“Thật.” Sau đó nghe thấy tiếng kéo đồ. Một lát sau, cửa mở.
Lăng Mị nhìn Quan Quan ngồi trên ghế, không hiểu gì.
Quan Quan nhảy xuống, “Chỉ nghe tên không thể mở cửa, thấy người là có thể mở.”
Con thỏ trong 《Thỏ con ngoan ngoãn》 làm như thế đấy, chẳng qua nhà thỏ không có mắt mèo, còn phải bảo sói xám đút đuôi vào.
“Ack…” Lăng Mị phát hiện hắn không thể nào hiểu nổi tư duy của trẻ nhỏ, cũng không có thời gian hiểu hơn nữa, hỏi thẳng: “Quan Quan, cô em đâu?”
Quan Quan thoáng cái vênh mặt, không vui, còn ‘hừ’ một tiếng. Hừ xong còn lén nhìn Lăng Mị, phát hiện hắn không phản ứng gì, càng không vui, bĩu miệng dẫn Lăng Mị vào phòng Quan Tiểu Cẩn.
“Hừ ~ chỉ biết có cô, không để ý tới em.”
Lăng Mị thấy thằng bé vừa đi vừa lầu bầu, cùng nó đi thẳng tới cửa phòng Tiểu Cẩn.
“Tiểu Cẩn, tôi Lăng Mị đây, tôi có thể đi vào không?”
Không đợi người bên trong trả lời, cửa bị Quan Quan đẩy ra, đụng vào tường kêu ‘phành’ một cái.
Quan Tiểu Cẩn bị dọa giật cả mình, quên thu cánh tay và chân lại ổ chăn.
Quan Tiểu Cẩn: “…”
Lăng Mị: >/////<br br="" quan="" quan:="" c="" kh="" nghe="" l="" ch="" n="" xong="" k="" cho="" ti="" ng="" ph="" b="" nh="" m="" t="" ra.="" th="" x="" v="" s="" mu="" che="" r="" suy="" ngh="" cu="" gi="" sinh="" y="" mi="" trong="" tr="" qu="" bay="" g="" xu="" d="" em="" xem="" tv="" h="" nay="" phim="" ho="" li="" gia.="" hai="" hi="" dung="" anh="" sau="" sao="" ai="" con="" theo="" ki="" ra.br="" vui="" nghi="" tri="" tho="">