Lăng Mị đã nhận ra, anh hắn rất vui. Vui vẻ đến mức ngay cả cà rốt bình thường không hề dính miệng hôm nay cũng ăn.
Sau đó, lập tức phun ra.
“Tần Cáp làm cái này rõ ràng ăn rất ngon.” Lăng Á nhỏ giọng lầm bầm một câu, sau đó ăn những món khác như không có gì.
Lăng Mị càng cảm thấy kinh khủng. Anh hắn chưa lần nào tốt tính như vậy, ăn phải thứ
không thích lại không nổi giận.
“Anh, anh… đang vui à?”
“Ừ.” Lăng Á lại gắp một miếng thịt còn đỏ, cau mày, cố nuốt xuống.
“… Em có thể hỏi vì sao không?”
Lăng Á buông chiếc đũa: “Em đã cưa được em gái của tên đồng tính luyến ái kia rồi.”
“Hả?”
“Thấy hắn khó chịu anh liền thấy vui.” Tài nghệ giỏi, đánh thắng được y thì làm sao nào?
Em gái mình cũng bị lừa thành người nhà y rồi?”
“Anh, anh là học sinh tiểu học sao?” Lăng Mị rất muốn hỏi thế, nhưng không dám. Chẳng qua, có chuyện hắn phải nói cho rõ.
“Anh, em còn chưa theo đuổi được Tiểu Cẩn, cho nên… đừng nói lung tung.” Hắn cảm thấy hôm nay chắc chắn Tiểu Cẩn đã giận rồi.
“Chưa theo đuổi được?” Sắc mặt Lăng Á lại không tốt, cứ tưởng mình đã thắng rồi hóa ra lại không phải như thế. “Chưa theo đuổi được em còn đứng đây làm gì? Còn không mau đi theo đuổi đi?!
“Ack… Bây giờ đã là nửa đêm rồi.” Lăng Mị vừa nói xong đã bị ánh mắt sắc bén của anh hắn quét qua, rụt đuôi lại, yên lặng đi lên phòng hắn ở tầng .
Anh hắn tức giận từ trước tới giờ không nói lý, lúc thẹn quá thành giận còn tiến hành dạy dỗ, thật không biết sau này người nào da dày thịt thô chịu được anh ấy nữa.
Nghĩ như thế, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện. Hôm nay không phải Chalet đóng cửa sao? Anh hắn sao lại ở đó nhỉ? Đi từ tầng trên xuống, cũng không phải ăn cơm, chỉ có thể là tìm người. Mà nghe Tiểu Cẩn nói ông chủ bà chủ trước đó không lâu đã đi thăm người thân, hôm nay mới vừa về, anh hắn cũng không có khả năng là đi tìm họ. Như vậy cũng chỉ còn lại người làm thuê tên ‘Tần Cáp’ kia thôi.
Lăng Mị xoay đầu lại, đứng trên cầu thang: “Đúng rồi, anh quen người tên Tần Cáp à?”
Hắn biết Tần Cáp là lúc lần đầu tiên gặp Quan Tiểu Cẩn, đó là người con trai cùng phát tờ rơi với cô ấy; lúc hắn hẹn Tiểu Cẩn đi chơi, cô ấy cũng hay nhắc tới người này. Điều ấy làm ấn tượng của hắn với người kia cũng không tốt lắm, nói trắng ra là ghen tức.
“Ừ, bạn học cấp .”
“Anh, anh có bạn học cấp nào kém thế sao?” Giọng điệu Lăng Mị có vị chua mà chính hắn cũng không biết.
Nói thật lòng, hắn không kỳ thị nghề nghiệp đầu bếp này, bởi vì anh và ‘chị dâu’ Tiểu Cẩn là đầu bếp. Nhưng vừa liên quan tới Tần Cáp, ý thức chủ quan của hắn đã bắt đầu lệch lạc.
“Anh nhớ trước đây gia cảnh hắn không tồi.” Quần áo mặc trên người không được coi là đồ xa xỉ nhưng cũng có thương hiệu, thái độ làm người cũng hào phóng quá mức, người khác mượn tiền chưa bao giờ đòi lại. Về phương diện tốt thì nghe có phần trọng nghĩa, nói trắng ra là coi tiền như rác.
“Hắn thay đổi rất nhiều.” Thậm chí ngay từ đầu Lăng Á cũng không nhận ra Tần Cáp.
So sánh với lúc học cấp , Tần Cáp vóc người cao ngút, thân thể khỏe mạnh, ngũ quan cũng nảy nở. Điều làm y thấy ngạc nhiên là tính tình Tần Cáp cũng thay đổi không ít, trước đây suốt ngày nhảy nhót bên cạnh y như một con khỉ, dương nanh múa vuốt tìm y gây phiền, kiêu ngạo đến làm người ta muốn đánh cho một trận, hiện giờ lại khúm núm với y, nói cũng lắp ba lắp bắp.
“Chắc là cảnh nhà sa sút rồi đi.” Y nghĩ tới hình dạng áo may ô quần gà của Tần Cáp hôm nay.
Tần Cáp trước đây đùa vui nhốn nháo, nhưng tốt xấu gì cũng coi như ngăn nắp sạch sẽ, mỗi lần tới gần là y lại ngửi thấy hương bột giặt dễ chịu. Lăng Á có tính sạch sẽ nên cũng tự nhiên sinh ra thiện cảm với những người vệ sinh sạch sẽ. Cho nên dù Tần Cáp cứ thích tới gây phiền cho y, y lại không tính toán gì.
Còn bây giờ….
Lăng Á không biết nhà Tần Cáp xảy ra biến cố gì mới làm một người gia cảnh tốt đẹp, sống an nhàn sung sướng trở nên lôi thôi lếch thếch như thế. ‘Lưu lạc’ đến mức đi làm đầu bếp, cả ngày đứng trong khói dầu thì thôi, thậm chí ngay cả nơi ở cũng không có, được bạn bè thu giữ ở lại trong căn phòng nhỏ trên tầng hai nhà hàng.
Trên người đầy mùi khói dầu và lôi thôi, hai điểm này nếu đặt trên người người khác, chắc Lăng Á nhìn cũng không thèm. Nhưng lúc đặt trên người Tần Cáp, không biết vì sao Lăng Á lại không chán ghét nổi, thậm chí còn cảm thấy đáng thương.
“Anh, anh đang nghĩ gì thế?” Vẻ mặt Lăng Mị nhìn anh hắn trở nên càng ngày càng nghiêm túc, hỏi.
“Không có gì.” Lăng Á lấy lại tinh thần, dùng chiếc đũa chọc cơm trong bát, nói một câu
làm Lăng Mị không hiểu gì.
“Cơm trong nhà ngày càng khó nuốt.”
—
Mộc Tử Duy tắm rửa xong, cả người thơm ngào ngạt nằm trên giường, đầu gác trên cánh tay, nghiêm túc nghĩ ngợi.
“Còn đau không?” Tay Quan Chước xoa mông cho cậu, trên đùi còn để lại vết ngón tay lúc nãy, chỗ vào còn sưng đỏ không thể khép lại được, nhìn qua trông rất đáng thương.
Mộc Tử Duy đỏ mặt, lắc đầu theo phản xạ có điều kiện, sau đó dừng một chút, suy nghĩ rồi thành thực nói: “Có một chút.”
“Xin lỗi.” Quan Chước nói bằng giọng tràn đầy áy náy.
Bởi vì Mộc Tử Duy về quê một chuyến, hai người đã cấm dục sắp mười ngày rồi. Tuy thời gian cũng không lâu, nhưng đây là lần đầu họ xa nhau, đôi bên đều sầu lo, mà kết quả cuối cùng lại viên mãn quá đỗi. ‘Tiểu biệt thắng tân hôn’ cộng với khổ tận cam lai, kết quả là tình cảm đã đạt được làm hai người tứ chi dây dưa càng kịch liệt hơn.
“Không cần xin lỗi… Em cũng có lỗi.” Mộc Tử Duy mặt đỏ bừng lên. “Là do em kêu lớn tiếng quá.”
Quan Chước cũng đỏ mặt, “Để anh bôi thuốc cho em.”
“Ừ.” Mộc Tử Duy gật đầu, mở chân để Quan Chước bôi thuốc cho cậu.
“Làm em đau à?” Quan Chước đã nhẹ tay hết sức, nhưng vẫn nghe thấy Mộc Tử Duy rên rỉ vài tiếng.
“Không phải… là thoải mái.” Mộc Tử Duy nhỏ giọng nói.
Quan Chước xấu hổ quay đầu đi, cố gắng cảnh cáo bản thân ‘Bình tĩnh, bình tĩnh’.
Thế mà Mộc Tử Duy vẫn không ý thức được hiện tại mình nguy hiểm thế nào, không hề phòng bị, cả người thả lỏng để mặc Quan Chước bôi thuốc, đồng thời quay đầu nói chuyện với anh.
“Quan Chước, em cảm thấy chúng ta mới đi vài ngày mà đã có nhiều chuyện xảy ra thật đấy.” Tóc cậu còn hơi ướt, một giọt nước lăn dài từ đầu rơi xuống trúng chóp mũi.
Quan Chước thấy Mộc Tử Duy không biết có phải do động tĩnh mà con mắt ướt át hay không, tinh thần anh có phần dao động.
“Tần Cáp và Lăng Á, còn cả Tiểu Cẩn và em trai Lăng Á nữa.” Mộc Tử Duy nhớ lại tình cảnh ngày hôm nay, Tần Cáp muốn hôn Lăng Á, Lăng Mị và Quan Tiểu Cẩn nắm tay nhau, dù là ai cũng phải chấn động.
Quan Chước nghe xong sắc mặt trầm xuống: “Không có khả năng.”
“Cái gì không có khả năng?”
“Tiểu Cẩn và người kia không có khả năng, chính con bé đã phủ nhận.”
“Nhưng em cảm thấy… Ừm, lúc Lăng Mị và anh hắn đi, hắn vẫn một mực quay đầu lại nhìn Tiểu Cẩn. Trước đây, lúc em thầm mến anh cũng thích nhìn anh như vậy.” Dù là ở nhà hay ở giữa đám người, cậu vẫn vô thức quay đầu lại nơi có mặt Quan Chước, nhìn thấy mặt anh sẽ thấy rất vui.
“Hơn nữa phủ nhận chưa chắc là không có, trước đây lúc em tỏ tình với anh, anh cũng từ chối đấy thôi.”
Quan Chước trầm mặc.
“Khi đó em thích anh lại không dám nói, cố gắng lắm mới nói ra được, anh lại không muốn ở bên em.” Nói đến cũng lạ, trước đây, lúc cậu chưa ở cùng Quan Chước bị từ chối cũng không cảm thấy tủi thân, chuyện qua lâu như vậy rồi nghĩ lại cậu lại thấy tức giận.
Chắc bởi vì quan hệ đã thay đổi, được Quan Chước cưng chiều, bản thân cũng dần trở nên tùy hứng, làm nũng, tựa như đứa trẻ được bố mẹ cưng chiều, chỉ cần chịu khổ thôi là sẽ khóc vậy.
“Xin lỗi.” Quan Chước yên lặng thật lâu mới thấp giọng nói. “Lần sau sẽ không thế nữa.”
“Lần sau?” Mộc Tử Duy trợn trừng mắt.
“Ý anh là kiếp sau.” Nói xong thấy Mộc Tử Duy vẫn hoang mang thì anh cau mày. “Anh nghĩ em sẽ tin cách nói kiếp trước, kiếp này các kiểu ấy.”
“Ừm… mấy thứ đó, nói là em tin, thà nói là bố mẹ em tin.” Trước khi họ đi, mẹ cậu còn tìm Quan Chước hỏi ngày sinh tháng đẻ, nói là hôm nào phải tìm người tính thử.
Mộc Tử Duy nhìn kỹ Quan Chước, không biết có phải ảo giác của cậu không, cậu luôn cảm thấy một tia xấu hổ từ trên mặt Quan Chước: “Em còn tưởng anh không tin những điều ấy.”
“Vốn không tin đâu.” Quan Chước hơi xấu hổ xoay mặt sang một bên. “Nếu như em tin, anh cũng sẽ tin.”
Mộc Tử Duy sửng sốt, lúc đang muốn nói gì đó, ngón từ trong nơi mềm mại rút ra, tuy đã quen với loại chuyện này, nhưng Mộc Tử Duy vẫn nhỏ giọng hừ một tiếng.
“Anh vào buồng vệ sinh, em ngủ trước đi.” Quan Chước dém chăn cho cậu, thấy con mắt đen bóng của cậu, cứ chớp chớp nhìn theo anh.
Anh hoàn toàn chẳng có chút chống cự với một Mộc Tử Duy ngoan ngoãn khéo léo lùi trong ổ chăn, ánh mắt trong suốt, anh nhẹ nhàng hôn lên trán cậu.
Chờ tới lúc anh đi ra khỏi phòng tắm, lại thấy Mộc Tử Duy vẫn mở to mắt.
“Còn chưa ngủ à?” Quan Chước nằm xuống bên cạnh cậu, Mộc Tử Duy rất tự giác dịch người tới, ôm lấy anh.
“Giờ thì em đã tin.”
“Hử?”
“Chuyện có ‘kiếp sau’ ấy, em muốn tin.”
“Ừ.” Quan Chước ôm lại cậu, dịu dàng nhìn vào mắt cậu.
“Kiếp này em cảm thấy không đủ, cho nên kiếp sau chúng ta vẫn ở bên nhau.”
—
Lời tác giả:
Trước đây vẫn không nhớ được nhà hàng tên ‘Chalet’, chỉ biết ý nghĩa là nhà gỗ, mỗi lần viết đều phải đi tìm baidu.
Cho đến sau này, một cô nương nói cho tôi biết, hài âm của từ này là: cắm vào hắn.