Từ Một Tin ‘Tìm Bạn Trăm Năm’ Trở Thành ‘Vợ’ Người

chương 64: quan chước không đồng ý

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Quan Tiểu Cẩn bởi vì bị sốt nên mơ mơ hồ hồ, thậm chí không thấy được sắc mặt hiện giờ của Lăng Mị xấu thế nào.

Lúc vừa mới hiểu ra ý nghĩa trong lời Lăng Mị nói, trái tim Quan Tiểu Cẩn cũng thình thịch đôi lát.

Bất kể là ai, lúc được tỏ tình, cho dù không nói gì, nhưng trong lòng cũng đều vui vẻ, Quan Tiểu Cẩn cũng không ngoại lệ. Nhưng Quan Tiểu Cẩn lại cảm thấy tâm tình của mình sôi nổi hơn so với vui vẻ đơn giản.

Cái loại tình cảm này thoáng cái đã nhảy lên cổ họng, đầu váng mắt hoa, yết hầu căng cứng, trong miệng chan chát, rõ ràng là…

“Xem ra càng sốt nặng hơn rồi.” Quan Tiểu Cẩn lắc lắc đầu, tự giải thích cho mình, cố gắng vứt hết những rung động khó hiểu và vi khuẩn cảm mạo đi. Sau đó….

“Cô, cô đừng lắc đầu, sẽ càng chóng mặt đấy.” Lăng Mị thấy cô đã sắp hoa mắt chóng mặt, tình thế cấp bách đè đầu cô lại.

Mặt Quan Tiểu Cẩn đỏ phừng lên. Cũng may cô vốn đang sốt, không thể nào nhìn ra được.

Lăng Mị xấu hổ rụt tay lại, ngồi bên giường không nói lời nào.

Hắn biết mình đã bị từ chối, không có lập trường tiếp tục ở lại nữa. Nhưng hắn thấy Quan Tiểu Cẩn suy yếu lại không an tâm cho lắm, hơn nữa, cho dù bị từ chối, hắn cũng vẫn muốn nán lại một lát với Quan Tiểu Cẩn.

Quan Tiểu Cẩn ốm yếu nằm đấy, trên gương mặt là ửng hồng mất tự nhiên, con mắt cũng nửa híp, không có tinh thần gì.

Lăng Mị thấy Quan Tiểu Cẩn hoàn toàn khác biệt với vẻ sáng láng bình thường, trong lòng cũng khó mà oán giận được. Hắn chỉ bắt đầu oán giận Tần Cáp, người kia trong mắt hắn là một thằng tồi, dựa vào cái gì được Tiểu Cẩn thích?

Lúc hắn hẹn Tiểu Cẩn, lúc nào Tiểu Cẩn cũng nhắc tới người kia. Lúc hắn tỏ tình, Tiểu Cẩn càng nói luôn ra ‘Tần Cáp’ làm sao bây giờ.

Nếu Tần Cáp tốt một chút thì thôi, quan trọng là một chút ưu điểm của Tần Cáp hắn cũng không nhìn ra được. Điều mấu chốt nhất là, người này hình như không tốt lắm với Tiểu Cẩn.

“Tần Cáp có gì tốt đẹp?” Lăng Mị im lặng hồi lâu, vẫn nhịn không được mở miệng, giọng điệu có phần chua cay.

“Đây chẳng lẽ là tình tiết Lăng dê con bắt đầu cảm thấy hứng thú với Tần Cáp?”

Quan Tiểu Cẩn vừa nghe, con mắt cũng sáng rỡ, hận không thể lăn một vòng đứng dậy khỏi giường.

“Lăng Mị, anh hãy nghe tôi nói, Tần Cáp thực sự rất tốt.”

“Tính cách ngay thẳng, thân thể rắn chắc, ‘khí đại hoạt hảo’, làm thức ăn còn rất ngon nữa!”

Lăng Mị: “… khí đại hoạt hảo? Hai người…” Hắn cảm thấy mình có thể đi chết cho rồi. (từ khí có thể là ‘tính khí’, chính là thứ ấy của con trai)

“Hả? Ack… Tôi thuận miệng nói thế thôi, anh đừng để ý. Anh yên tâm. Cái gì đó của Tần Cáp, tôi tuyệt đối chưa từng thấy. Để lại hết cho anh đấy.

Lăng Mị sau khi nghe xong, lòng dễ chịu hơn, nhưng vẫn xót xa. Trong lòng Tiểu Cẩn, Tần Cáp kia tốt thật thế sao?

Mà Quan Tiểu Cẩn lại còn tiếp tục nói: “Tuy Tần Cáp nhìn thì tùy tiện, nhưng đôi khi vẫn là một người tỉ mỉ, nếu qua lại thường xuyên sẽ thấy đó là một người rất biết cách săn sóc. Tôi nhớ có một lần a….”

Lăng Mị không nghe nổi nữa, đầu óc ngây dại, thầm nghĩ: “Thì ra đã tới mức độ qua lại rồi sao?”

Tiếp theo đó, Quan Tiểu Cẩn còn nói rất nhiều, nhưng Lăng Mị không nghe lọt được chữ nào vào tai, chỉ cảm thấy bầu trời xám xịt cả năm không đổi bên ngoài lại tối sầm đi.

Quan Tiểu Cẩn coi sự trầm mặc của Lăng Mị là đang suy xét, lúc Lăng Mị nói phải đi còn không quên đá thêm một câu: “Tiểu Dương anh nhớ ngẫm lại nhé, chờ ngày nào đó tôi hẹn các anh cùng ăn một bữa cơm.” Coi như là chính thức giới thiệu hai người ở bên nhau đi.

Lăng Mị cũng không nghe thấy cô nói gì, chỉ gật đầu bừa, thất hồn lạc phách đi về.

Quan Tiểu Cẩn thấy hắn đi rồi, có phần mất mát, cảm thấy vất vả lắm mới mai mối được một đôi mà không cảm thấy vui như cô tưởng.

“Chắc bệnh nặng quá rồi đi.” Quan Tiểu Cẩn không nghĩ nữa, mơ màng ngủ quên mất.

Đến chạng vạng thì Quan Chước và Mộc Tử Duy về nhà, thấy Quan Tiểu Cẩn ngủ không yên, chăn đá sang một bên, trên trán còn đắp khăn ướt.

Quan Quan cũng theo vào phòng cùng, thấy thế lập tức chạy tới túm chăn của cô, muốn đắp lại. Nhưng chăn bị Quan Tiểu Cẩn đè lên, vốn không thể nào túm được.

Quan Chước thấy chiếc khăn mặt ướt trên trán Quan Tiểu Cẩn, ánh mắt u ám không rõ.

“Vừa rồi có ai tới?” Quan Chước hỏi.

Quan Quan nghe xong, nghiêng đầu, ngẩng mặt: “Vừa rồi có anh hôm nọ tới.”

Mộc Tử Duy: “Anh hôm nọ?”

“Anh hôm nọ chính là anh Dương.”

“Lăng Mị?” Mộc Tử Duy nhớ rõ Tiểu Cẩn thường gọi Lăng Mị là ‘Lăng Tiểu Dương’.

“Vâng! Anh ấy tới thăm cô, còn nói lần sau sẽ dẫn em ra ngoài chơi.” Quan Quan nói rất vui, theo nó thấy thì chơi với anh Dương vui hơn cô Cẩn. Nếu là cô Cẩn, suốt ngày cũng chỉ biết cười đáng khinh, còn nói những lời nó nghe không hiểu.

“Quan Quan rất thân với anh kia sao?” Mộc Tử Duy tiếp tục hỏi.

“Không có.” Quan Quan tự hỏi rồi nghiêm túc trả lời. “Nhưng anh ấy rất thân với cô Cẩn.”

Quan Chước nghe xong sắc mặt trầm xuống.

Cơn sốt tới chớp nhoáng, đi cùng chớp nhoáng, một vài ngày Quan Tiểu Cẩn đã lại loi choi trở lại. Nhưng cô lại phát hiện một vấn đề, anh hai bắt đầu giám thị cô.

Nói giám thị cũng không đúng, chính là lúc cô không ở nhà thì hay gọi điện hỏi cô ở đâu, bên cạnh có những ai, lúc về nhà còn bảo cô đưa di động ra, thản nhiên mở hộp thư của cô xem.

Quan Tiểu Cẩn không có gì không thể để người ta xem, tin nhắn của cô phần lớn đều là với bạn hủ, trong đó nhiều nhất là Hiểu Huyên. Tuy nội dung bình thường là đùa giỡn nhau, ngôn từ thường rất đáng khinh. Nhưng cô cảm thấy với độ chính trực của anh cô, chắc là có rất nhiều từ không hiểu được. Chỉ là… ….

“Tiểu ngốc thụ, cậu không ghen sao?” Quan Tiểu Cẩn vừa ngồi xổm trước ngăn tủ lục manga, tiểu thuyết chất đống của cô vừa hỏi.

Hiện tại tiểu ngốc thụ coi như là có cùng sở thích với cô, thân là một tiền bối bước vào cửa hủ đã lâu, tự nhiên phải có nghĩa vụ cung cấp tài nguyên vĩ đại, truyền thụ kinh nghiệm tiên tiến cho hậu bối.

“Ghen cái gì?” Mộc Tử Duy nhận lấy từng quyển sách Quan Tiểu Cẩn đưa qua rồi ôm lấy, rất nhanh đã chồng lên tới ngực.

“Anh hai ấy, anh không cảm thấy anh tôi hiện tại quản chặt sao? Đây là cái gì, bám váy em gái à!” Thực ra Quan Tiểu Cẩn cảm thấy rất vui, anh hai lúc nào quan tâm cô như bây giờ? Trước đây đều không thèm để ý.

“Vì sao phải ghen?” Mộc Tử Duy khó hiểu. “Quan Chước là anh trai cô, phải quan tâm cô nhiều hơn.”

“… ai, có nói cậu cũng không hiểu đâu.” Vừa nhìn đã biết là chưa xem qua thể loại cung đình rồi, rõ ràng đã hủ lâu như vậy rồi mà giá trị lễ tiết hành vi vẫn đầy ắp, ý nghĩa nào đó bây giờ có nói cũng khó.

Nghĩ vậy, sức mạnh tìm tòi tàng thư của Quan Tiểu Cẩn lại sôi nổi hơn, chuyên tìm thể loại P, …

“Tiểu Cẩn, thôi, tôi đọc sách chậm lắm.” Sách đã chồng đến cằm, Mộc Tử Duy gác cằm lên trên mới không làm đống sách đổ xuống.

“Được rồi…” Quan Tiểu Cẩn vẫn không vui, hơi khom lưng, nghiêng cổ, chỉ vào gáy sách. “Cuốn này, cuốn này, cả cuốn này nữa, anh có thể đọc thử xem, đều là sách trong lòng tôi đấy ~”

“Ờ.” Mộc Tử Duy muốn gật đầu, nhưng đầu vẫn gác trên chồng sách, không động đậy.

“Tiểu ngốc thụ, tôi cho anh nhiều tài nguyên như vậy, có tác dụng gì với anh và anh trai tôi không?” Quan Tiểu Cẩn cười gian.

“Giúp đỡ gì?” Mộc Tử Duy vẻ mặt ngây thơ.

“Chính là trên giường a, tư thế XXOO, chuyện lúc H nên làm ấy…”

Mộc Tử Duy phản ứng được, đầu tiên là đỏ mặt, sau đó lại chán nản nói: “… Không có.”

“Không có?” Quan Tiểu Cẩn trừng hai mắt. “Sao lại không có chứ? Nhiều ví dụ như thế, hai người không tham khảo chút nào để tăng tình thú sao?”

“Quan Chước không cho.” Mấy ngày qua, Mộc Tử Duy vẫn thấy buồn bực. “Lần trước tôi bảo Quan Chước dùng cà vạt trói tôi lại, nhưng anh ấy không đồng ý.”

Rõ ràng cậu đọc truyện miêu tả thôi cũng thấy kích thích, nhưng Quan Chước lại không chịu đồng ý, lúc làm tựa hồ còn tức giận.

“Phì ───” Quan Tiểu Cẩn xấu xa cười phì ra tiếng, còn đáp lại một kiến nghị rất độc. “Vậy lần sau anh lấy cà vạt buộc anh ấy là được rồi.”

Mộc Tử Duy rũ mắt suy nghĩ, nghiêm túc tự hỏi tính khả thi.

“Đúng rồi, tiểu ngốc thụ, anh có biết tại sao gần đây anh hai lại trông coi tôi chặt thế không? Mười ngày trước anh ấy còn không gọi điện cho tôi cơ mà.” Bây giờ thì mỗi ngày một cuộc, làm tôi không thích ứng nổi.

“Chắc bởi chuyện cô và Lăng Mị đi. Quan Chước không thích cô và cậu ta ở bên nhau.”

“Tôi đã nói chúng tôi chỉ là bạn mà.” Quan Tiểu Cẩn rất oan ức.

Gần đây Lăng Mị cũng trở nên là lạ, trước đây thường liên hệ với cô, còn bây giờ đến bóng dáng cũng chẳng thấy đâu. Nhưng mà nghe nói anh trai Lăng Mị lại luôn tới nhà hàng dùng bữa, hơn nữa tần suất có xu thế tăng cao.

Quan Tiểu Cẩn cảm thấy lòng trống trải.

Hôm đó Lăng Mị nói câu ấy như lời tỏ tình, thực ra cô coi đó là nói giỡn thôi, cô và Hiểu Huyên vẫn thường xuyên nói đùa nhau như thế, mấy câu đại loại như “Hôm nay thời tiết tốt ghê, chúng ta đi đăng ký kết hôn đi”. Nhưng sự việc trôi qua rồi, lúc cô nghĩ lại câu nói ấy, trái tim lại bất tri bất giác đập loạn.

Cô loáng thoáng biết chuyện gì xảy ra, lại không muốn ngẫm nghĩ.

“Là lúc nên tác hợp cho Tần Cáp và Lăng Mị rồi đi.”

Tâm tư cô phức tạp, cảm thấy nếu bây giờ không hành động, chính bản thân cô cũng sẽ có bệnh mất thôi.

Lời tác giả:

Qủa nhiên, so với viết nội dung BG, tôi càng muốn viết Mộc Tử Duy dùng cà vạt trói Quan Chước hơn T-T

Truyện Chữ Hay