Số tiền này đến từ trò chơi cờ bàn (Board game) Monopoly và việc xác định chính xác nguồn gốc của trò chơi Monopoly này sẽ khiến cho việc xác định thủ phạm trở nên dễ dàng hơn. Tuy nhiên, việc xác định ai là người đã nhét những tờ tiền Monopoly vào bên trong Junko-san không quan trọng mà là tại sao họ lại làm như vậy. Bởi việc đó có thể đợi đến khi thủ phạm chính bị bắt. Tôi đang nghi ngờ cảnh sát đã suy nghĩ quá nhiều về ý nghĩa đằng sau việc chọn trò chơi Monopoly của thủ phạm. Và vấn đề của chúng tôi không phải là Junko-san đã bị giết mà là việc chúng tôi vừa được thông báo về việc Suzuki-kun trốn thoát khỏi nhà tù của bà ấy ở Kyoto. Chúng tôi cũng nhận được một cuộc gọi gần như cùng thời gian mà cảnh sát vừa đến. Đã ít nhất ba giờ kể từ khi bà ấy bẻ khóa phòng giam và vượt ngục.
Suzuki-kun đang đến từ phía tây nam. Mọi thứ sẽ kết thúc. Ngay cả gia đình giả tạo này và cả cái lâu đài ảo ảnh được làm bằng giấy bồi.
Tôi từ trước đến giờ chưa hề bước một bước nào ra khỏi tầng hầm, ngay cả sau khi được thông báo về vụ Junko-san bị giết, nhưng bởi vì Suzuki-san vượt ngục và đang tiến đến chỗ ở của chúng tôi nên tôi không thể cứ ngồi yên mãi được. Seshiru và Serika thì đang khóc lóc, nức nở, la hét và than thở trên tầng một và tầng hai trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Tôi nhờ Tsutomu khóa cửa trên cầu thang nối từ tầng hầm đến tầng một. Seshiru đã đá vào cửa một lúc, nhưng sau đó cậu ta đã bỏ cuộc và đi trút nỗi bực bội của mình ở nơi khác sau đó. Đầu tiên chúng tôi phải đóng gói hành lý. Chúng tôi đã liên lạc xong với nhà máy giấy nên chắc Katou-kun sẽ không mất quá nhiều thời gian để về nhà. Tsutomu cùng với tôi bắt đầu đóng gói những thứ mà chúng tôi và Katou-kun sẽ cần.
Tốt hơn hết là chúng tôi nên để Seshiru và Serika ở lại một mình trong lúc này. Chí ít là cho đến khi họ mệt mỏi. Tsutomu đang khóc vì sợ hãi và di chuyển khó khăn nên tôi đã nhờ em ấy giữ máy nghe nhạc CD di động và chơi Rakugo qua tai nghe nhạc. Việc tách em ấy khỏi hiện tại sẽ giúpaem ấy bình tĩnh lại phần nào đó. Chúng tôi nhanh chóng nhét đồ lót, quần, áo sơ mi và mũ vào vali, túi thể thao và balo. Việc đầu tiên làm của Tsutomu là mặc quần áo rồi cố nhét đĩa CD Rakugo vào nhưng không thể nhét vào được và bắt đầu hoảng sợ, tôi lúc đó đã cởi bỏ một số quần áo thừa thãi cho em ấy. Chúng tôi sẽ không cần áo khoác trong khoảng thời gian này nữa. Tsutomu trông có vẻ giận dữ khi nhìn thấy đĩa CD phù hợp nhưng không phải là băng Cassette. Tôi đã bảo em ấy bỏ cuộc. Bởi vì Tsutomu cũng chẳng có cái máy nghe băng Cassette di động nào cả. Chúng tôi đã có một dàn âm thanh mini ở đây tuy vậy chúng tôi không thể mang nó theo được.
Cái điện thoại bên cạnh cái giường kêu lên do nó có hệ thống dây liên lạc trong nhà. Tôi nhấc điện thoại lên rồi trả lời. “Vâng, có chuyện gì vậy?” “Là Tsukumo?” Tôi nhận ra là Takashi-san. “Em đang làm gì dưới đó thế?” “Bọn em đang sắp xếp hành lý của mình.” “Sắp xếp gì vậy? Thật đấy, em đang làm gì vậy?” “Bọn em chuẩn bị rời khỏi nhà.” "Hửh? Em đang nói cái gì vậy, cu con(Nhóc con,cậu bé..)?” “Trước đó chúng em nhận được một cuộc gọi thông báo rằng mẹ của hai đứa đang trên đường đến nên chúng em mới phải bắt đầu chuẩn bị bỏ chạy.” "Mẹ...? Vãi, mẹ của em. Khoan khoan, đó không phải là điều em nên làm trong tình huống hiện tại. Cảnh sát đang có mặt ở đây nên hãy lên đây một chút.” “Chúng ta sẽ tới đó ngay khi xong việc.” “Để chuyện đó sau và lên ngay bây giờ.” “Vậy thì em sẽ để Tsutomu đi một mình. Bởi em ấy là người đầu tiên phát hiện ra thi thể của Junko-san, lẽ ra cảnh sát phải nói chuyện với em ấy trước ”. “Anh hãy đi cùng với Tsutomu được không?” “Em sẽ đến gặp anh sau.”
Tôi đã nói với Takashi rằng; “Em luôn ở dưới này suốt mà chẳng biết bất cứ gì cả, em không biết bất cứ điều gì. Hãy chuyển tiếp điều đó cho các sĩ quan.” Takashi-san có vẻ muốn tiếp tục tranh cãi nhưng tôi cúp máy mà không thèm nghe. Tsutomu đang nhìn tôi, tai nghe vẫn đeo trên tai. Tất cả đồ đạc của em ấy đã được đóng gói sẵn. Em ấy đang tiếp tục làm và dần hoàn thành việc thu dọn đồ đạc trong khi tôi gọi với Takashi-san. “Tsutomu,” tôi gọi và em ấy tháo tai nghe ra.
“Em hãy lên nhà và báo cho cảnh sát biết tình hình.” "Còn anh thì sao?” “Anh vẫn còn một ít việc và còn phải đóng gói một vài đồ nữa, chủ yếu là đồ của bố.” "Dạ vâng." "Giờ thì đi đi. Ngoài ra, em hãy để cửa lên cầu thang mở.” "Anh có chắc không?" “Hừmm, việc đóng nó lại sẽ khiến ở đây căng thẳng hơn” “Đúng vậy.” Tsutomu đi lên cầu thang và để tôi một mình dưới tầng hầm; Không, lúc đó tôi đã nghĩ. Không. Tôi đã nhầm. Suzuki-kun là mẹ của Tsutomu và Tsutomu là con giữa Katou-kun và Suzuki-kun trong khi tôi không có quan hệ mẹ con hay huyết thống gì với Suzuki-kun hay Katou-kun. Tôi gọi họ là bố và mẹ nhưng họ không phải là cha mẹ ruột của tôi. Nếu không có tôi thì Suzuki-kun, Katou-kun và Tsutomu có lẽ đã hòa hợp được với nhau.
Suzuki-kun đang đến bắt cóc tôi. Nhưng nếu bà ấy không tìm thấy tôi cùng Katou-kun và không biết tôi đã mạo hiểm đi đâu thì bà ấy sẽ không biết phải làm gì nữa. Đúng rồi, tôi phải làm vậy ngay từ đầu. Sự xinh đẹp này.., ngay từ đầu tôi không nên có một gia đình. Thậm chí bố mẹ ruột của tôi còn suýt giết tôi vì vẻ đẹp của mình. Không còn hy vọng gì nữa. Người đẹp đến mức khiến người khác phải ngây ngất theo đúng nghĩa đen và còn muốn giết nữa thì thật sự không thể nào thuộc về bất kì người nào..
Tsutomu.. tôi chợt nghĩ đến em ấy.
Người duy nhất không ngất xỉu khi nhìn thấy tôi.
Em trai đáng yêu của tôi, người chưa bao giờ rời xa tôi kể từ khi nó sinh ra và luôn nhìn tôi.
Nhưng tôi không thể ở lại đây được nữa. Suzuki-kun ngày càng đến gần chỗ anh em tôi. Tôi không thể mang Tsutomu đi cùng. Tsutomu là con của Suzuki-kun, và họ đã là một gia đình cùng với Katou-kun, nếu thêm tôi vào đó chắc chắn tôi sẽ gián tiếp phá vỡ gia đình họ. Tôi nhấc chiếc túi thể thao đựng đồ của mình lên. Tôi phải tự mình rời đi. Tôi có mười nghìn yên trong túi để phòng trường hợp khẩn cấp. Tôi đã không chạm vào hóa đơn mà tôi đã nhận được bảy năm trước. Nó giúp tôi đủ để tiếp tục sinh hoạt một thời gian. Và nếu không thể, tôi sẽ chết..
Tôi rời khỏi phòng ngủ của mình. Cầu thang hiện lên trong tầm mắt. Tôi mới chỉ leo cầu thang đúng một lần từ khi ở đây. Chỉ đúng một lần trong đời, tôi nhớ khá rõ những gì ở trên đó. Hành lang, phòng chiếu và nhà vệ sinh của nhà Katou. Tôi đặt chân lên bậc đầu tiên. Cầu thang là lối đi đã được cắt lát, được sắp xếp lại theo chiều dọc. Giả sử một người đi thẳng lên trên đó. Nhưng cuối cùng họ sẽ ở một độ cao khác và đi trước vị trí của họ. Nhưng vị trí trước đó của họ sẽ thấp hơn một chút và vị trí mới của họ sẽ cao hơn một chút. Và người giả sử trên chính là tôi. Tôi hơi căng thẳng khi lần đầu tiên leo cầu thang, chân tôi run rẩy. Chữ kanji của từ trên, 上, được dựa trên một vòng tròn được vẽ phía trên một đường ngang, trong khi chữ kanji ở dưới, 下, thì ngược lại. Nếu xét hoàn cảnh của tôi thì tôi chính là vòng tròn vượt qua đường của chúng. Cầu thang kêu cọt kẹt, tôi chưa bao giờ nghe thấy âm thanh này phát ra từ bên dưới mình. Tôi nhìn vào chân mình. Đôi chân trần trắng trẻo của tôi. Một phần của chúng có màu hồng do máu của tôi chảy qua da. Đúng rồi, tôi ‘đi chân đất’. Tôi không đi ‘giày’. Thông thường người ta sẽ cần ‘giày’ để đi ‘ra ngoài’.
Tôi quyết định sẽ lấy trộm (mượn) đôi giày cũ của Seshiru để có thể đi dễ dàng hơn. Tôi đã tới đầu cầu thang, cánh cửa đang mở, giờ tôi chỉ còn một bước nữa là đến 'hành lang nối với lối vào' của gia đình Katou. Tôi bước một bước về phía trước. Sàn hành lang đã được Junko-san lau chùi sáng bóng và khiến chúng trở nên mịn màng hơn. Ngôi nhà thậm chí còn có cảm giác rộng rãi hơn vì Junko-san không còn ở đây nữa. Đương nhiên, vì đây là lần đầu tiên tôi nhìn lên tầng một nên đó cũng chỉ là trí tưởng tượng của tôi mà thôi. Tôi đang bước vào một thế giới mà tôi chẳng hề biết tới nó. Tôi nhìn vào ‘lối vào’. Có những chiếc (thứ) ‘giày’ được xếp thẳng hàng trên thứ ‘bụi bẩn’ bên dưới. Tôi bắt đầu đi dọc hành lang hướng tới lối vào. Tôi không thể nghe thấy Seshiru hay Serika. Có một dãy cầu thang khác dẫn lên tầng hai ở bên cạnh, nhưng khi tôi nhìn lên thì tôi không thấy ai cả. Tôi nghĩ về Seshiru và Serika. Tôi biết điều gì sẽ xảy ra nếu tôi để họ một mình ở đây. Bọn họ sẽ quan hệ. Sự tan rã của ‘cặp đôi như một’. Sự sụp đổ của Lâu đài Ảo ảnh. Sự khởi đầu của cuộc chiến một đấu với thế giới. Seshiru và Serika sẽ coi nhau là kẻ thù đứng về phía thế giới riêng của họ và cãi nhau theo một cách nào đó. Và cuộc cãi vã của họ sẽ không mang lại điều gì tốt đẹp cả, từ gia đình Katou cũng như cho cả thế giới. Seshiru hiểu điều đó nên mới cố gắng để tôi con cặc của mình vào trong cậu ấy. Cậu ta chỉ muốn đảo ngược vị trí của chúng tôi để đảm bảo rằng cậu ấy sẽ không nhét nó vào bên trong Serika. Cậu ta muốn đứng cạnh với Serika chứ không phải đối diện cậu ấy. Tôi không cần thiết ngay từ đầu nếu Serika giống Seshiru; cậu ấy có thể để Seshiru liếm của mình và đưa cái đó của mình vào trong Seshiru trong khi liếm của chính Seshiru và để cậu ta đưa thứ đó vào bên trong mình.
Điều đó sẽ bảo toàn trật tự và cân bằng cả hai trong thế giới của họ một cách hoàn hảo. Nhưng vì con trai và con gái không giống nhau nên cần có sự hiện diện của tôi giữa họ để đảm bảo việc cân bằng. Việc tôi rời đi bây giờ sẽ dẫn đến việc tất cả mọi thứ họ xây dựng sẽ sụp đổ một cách tự động. Việc mất mẹ sẽ càng làm giảm khoảng cách giữa họ và đẩy nhanh quá trình tự hủy diệt nhau của họ.
Serika, tôi tự nghĩ.
Khuôn mặt của Serika hiện lên trong đầu tôi. Cặp hông thon gọn của cô ấy. Cái mông tròn trịa của cô ấy. Khi Serika bắt tôi nhét 'Con Bướm’ của mình vào tôi và cậu ấy sẽ gọi tên tôi.
Không phải tên của Seshiru hay của một hoàng tử vô danh nào đó. Cũng không phải 'Gajobun'. Cậu ấy sẽ nói 'Tsukumo.’
“A, ha ha! Aahh, Tsukumo!” “Tsukumo, mm, ồ, aaah, gh, mmhm.”
“Hô, ừm, phù. Nói đi, Tsukumo—ah!”
Tôi đặt một chân lên cầu thang lên tầng hai. Nó phát ra một tiếng cọt kẹt. Tôi điều chỉnh lại chiếc túi treo chéo trên vai mình. Sau đó tôi lại tiếp tục đi lên. Tôi không còn dao động mỗi lần tôi bước lên cầu thang nữa.. Ít nhất tôi sẽ đưa Serika ra khỏi đây. Tôi đang leo cầu thang bằng đôi chân trần. Sau khi bước xong bước cuối cùng của cầu thang, tôi gặp một hành lang chia làm hai hướng. Tất nhiên là tôi chẳng thể biết phòng ngủ của Seshiru và Serika ở chỗ nào. Tôi tiến lên từng bước, bắt đầu mở từng cánh cửa cho đến khi tìm thấy cánh cửa của cậu ấy. Tôi nghe thấy giọng của Serika, đang khóc nức nở. Phòng thứ ba tính từ cầu thang. Trước khi đi xuống hành lang, tôi nhấn công tắc tìm thấy ở cầu thang để tắt đèn hành lang. Đó là điều Seshiru và Serika luôn làm khi đến gặp tôi. Tương tự với họ, sau khi làm như vậy, tôi bước lên căn phòng nơi tôi nghe thấy giọng của Serika và mở cửa vào.
Khi nhìn thấy những gì bên trong, tôi nhận ra.
Đó rõ ràng là phòng ngủ của Seshiru và có một đống quần áo của Seshiru nằm rải rác trên sàn. Nó cũng có một số quần áo của Serika. Một chiếc áo len và váy mới cởi của cậu ấy. Serika khỏa thân, đang quan hệ với Seshiru người hiện tại đang trần như nhộng. Tôi có thể thấy rõ rằng con cặc của Seshiru đang nằm và nhấp bên trong Serika.
Và đó là khi tôi nhận ra mọi thứ, tất cả đều chỉ là ảo tưởng của tôi.