Ngôi nhà của Katous đã được cải tạo vào mùa Thu ba năm trước khi chúng tôi đến Tây Akatsuki, có một tầng hầm với hai phòng ngủ, một nhà vệ sinh và một phòng tắm hầu như không được sử dụng; nên Katou-kun, Tsutomu và tôi đã đến và sử dụng nó. Tuy nhiên, kể từ đêm đó khi chúng tôi từ Kyoto đến Fukui trên tàu tốc hành Kaetsu 13, xông vào nhà Katous ở Tây Akatsuki và quyết định tên tôi, chỉ có Katou-kun và Tsutomu là rời đi và lên thăm các tầng trên ; Tôi bị giam giữ trong tầng hầm không có cửa sổ đó suốt thời gian đó. Nhưng không thể tránh được trạng thái đó. Xinh đẹp quá mức và tôi sẽ khiến người nhìn phải ngất xỉu. Hơn nữa, không thiếu những người đang âm mưu bắt cóc tôi, nếu một Suzuki-kun khác tóm được tôi, họ sẽ bộc lộ tình yêu thương quỷ dị của mình với đôi tai bị cắt, mũi bị cắt và nhãn cầu bị móc. Việc để lại tôi bên trong tầng hầm đó có nghĩa là bảo vệ cả thế giới bên ngoài lẫn tôi. Tôi không hài lòng với trạng thái đó.
Tôi có một chiếc giường, một phòng tắm và được ăn ba bữa một ngày nên tôi không ngại việc không thể nhìn ra ngoài cửa sổ trong khi ăn. Đèn huỳnh quang sẽ chiếu sáng đường đi cho tôi khi tôi đi từ giường, phòng tắm và nhà vệ sinh nên tôi không ngại không có ánh sáng mặt trời. Rất nhiều cuốn sách trên kệ cạnh giường đã dạy tôi từ ngữ và chiếc Tivi cạnh giá sách đã dạy tôi về nhiều màu sắc, âm thanh và giọng nói khác nhau, vì thế mà tôi không ngại không trải nghiệm thế giới bên ngoài. Đối với tôi, người đã biết đến thế giới qua tivi, lúc đầu thế giới bị chia làm hai trong một thời gian; một bên là quay phim trực tiếp, và một bên là anime. Tôi nghĩ cả hai thế giới đều đang bị xâm chiếm bởi Kaiju, robot, người ngoài hành tinh và tông đồ, và mọi người đang chiến đấu chỗ này chỗ kia, nhưng Katou-kun sẽ chỉ ra sự khác biệt giữa nhận thức của tôi và thế giới thực, nên tôi không bận tâm. Tuy nhiên, điều tôi bận tâm là khi tôi lên tám tuổi sau khi trải qua một nền giáo dục hoàn toàn khác với những đứa trẻ khác khi ở trong tầng hầm đó, Seshiru và Serika đều lên mười, họ bắt đầu coi tôi như một thứ gì đó giống như một con vật. hoặc một cái cây và bắt đầu thuần hóa tôi.
Seshiru và Serika lúc đó đã bắt đầu tạo ra một thế giới ảo ảnh cho riêng mình. Trong phòng của họ, nơi tôi chưa bao giờ đến thăm, có một tập hồ sơ vô cùng dày có tựa đề Thế giới thiêng liêng; bên trong nó được biên soạn nhiều bản ghi nhớ, hình minh họa, hình ảnh và thậm chí cả những phần cắt ra từ sách hoặc tạp chí, tất cả đều đại diện cho thế giới mà họ đã xây dựng. Seshiru và Serika bắt đầu quá trình sáng tạo thế giới của mình bằng việc xây dựng Lâu đài Ảo ảnh. Lâu đài đó chứa đầy mê cung, cạm bẫy và những lối đi, phòng bí mật, và giống như một con Chimera gồm những động vật khổng lồ hơn là một lâu đài. Trong trường hợp bất cứ ai Seshiru và Serika không thích xâm nhập vào nó hoặc tình cờ làm tâm trạng của họ sa sút. Lâu đài Ảo ảnh có khả năng xử tử họ ngay tại chỗ bằng những cạm bẫy, máy chém, thiết bị tra tấn tự động, bóng ma và cách săn mồi bí ẩn. Những con thú được cài đặt ở đây và ở đó. Chỉ cần một cái búng tay của một trong hai, sàn nhà sẽ nhanh chóng mở ra và khiến kẻ phạm tội rơi vào thế giới tối tăm bên dưới, hoặc những cánh tay cơ khí sẽ vươn ra từ các bức tường, bắt chúng, lắp chúng lên máy chém, sau đó khiến đầu chúng bay lên; hoặc quay chúng trên máy quay cho đến khi nội tạng của chúng tràn ra ngoài; hoặc buộc chúng vào một máy nén có thể gấp chúng lại hàng trăm lần; hoặc yêu cầu ma thú nhảy ra từ phía sau tấm màn che và giết chúng bằng nhiều cách khác nhau. Seshiru và Serika cũng giữ một Danh sách tiêu diệt bao gồm tất cả mọi người trừ họ. Nội dung của danh sách không cho biết tên những người họ nên giết mà thay vào đó là một người sẽ bị giết bao nhiêu lần và bằng cách nào. Các bạn cùng lớp của họ đã bị xử tử bảy lần ở mức tối thiểu và nhiều nhất là 135 lần. Và, ví dụ, giáo viên chủ nhiệm lớp ba của họ đã bị giết bằng cách cho máy chém xé xác ông từ đầu đến chân thành những lát như bắp cải hàng nghìn lần trước khi dùng búa sắt khổng lồ đánh ông hàng triệu lần rồi tạo thành một con côn trùng lớn. đẻ hàng trăm triệu quả trứng vào trong cơ thể của lão. Đó là trí tưởng tượng đen tối nhất của Seshiru và Serika. Họ thậm chí còn định giết cả cha mẹ của mình, Takashi-san và Junko-san, mỗi người một lần. Hai anh em đã viết rằng họ sẽ tiêm thuốc để giết họ một cách nhẹ nhàng, sau đó chôn xác họ bên trong lớp đất làm nền móng cho lâu đài. Nói cách khác, Lâu đài ảo ảnh sẽ được xây dựng trên xác của cha mẹ họ. Lâu Đài Ảo Ảnh chính là vũ khí của họ để giành chiến thắng trong trận chiến chống lại cả thế giới.
Vai trò mà họ đã chọn cho tôi là 'một con thú cưng mà họ tìm thấy trong hầm mộ của lâu đài và đã thuần hóa thành công'. Đầu tiên họ chuẩn bị một chiếc túi để che đầu tôi, đó là chiếc túi có dây rút màu vàng để đựng chiếc găng tay bóng chày mà Seshiru đã nhận được khi vào trường tiểu học nhưng cuối cùng hầu như không sử dụng đến. Sau khi Seshiru dùng kéo khoét lỗ trên đó, họ bất ngờ xông vào phòng chúng tôi dưới tầng hầm và đội nó lên đầu tôi. Những cái lỗ này hoàn toàn phù hợp với mắt tôi nên tôi có thể nhìn thấy bên ngoài nó. Tôi có thể thấy Seshiru và Serika đang mỉm cười trước mặt tôi. “Chắc là không sao đâu. Với cái túi này, chúng tôi có thể nhìn cậu một cách bình thường,” họ cười; Seshiru và Serika rõ ràng là những đứa trẻ xinh xắn. Họ có đường nét nổi bật và làn da trong trẻo đến kinh ngạc. Takashi-san và Junko-san cũng có đường nét khá đẹp, nhưng vẻ đẹp của hai người này có cảm giác như vẻ đẹp của cha mẹ họ được hòa quyện với nhau, trau chuốt nhau, rồi trau chuốt hơn nữa. Vào lúc này, Seshiru và Serika, những người đang mỉm cười với cái đầu trùm túi của tôi, đang tỏa ra sức quyến rũ hơn bao giờ hết, với uy tín gần như là một vị thần của mình. Dù không đủ để khiến người ta ngất xỉu. Nhưng hai người này có lẽ đã xây dựng danh tính của mình bằng sự nhận thức đầy đủ về vẻ ngoài đẹp đẽ của mình. Họ lớn lên với những người xung quanh gọi họ là dễ thương, xinh đẹp và đẹp đẽ. Họ cũng đạt điểm cao ở trường, chơi thể thao xuất sắc và quen nói trước mặt người khác, vì vậy những người khác coi họ là 'những đứa trẻ hoàn hảo'; ở một thời điểm nào đó, quan điểm đó lấn át cách họ nhìn nhận về bản thân mình. Vì vậy, khi họ nhìn thấy tôi, một người nào đó vượt trội hơn họ ít nhất là về ngoại hình, họ chắc hẳn đã cảm thấy một mối nguy hiểm sắp xảy ra đang đe dọa họ, những người đang tiến bước. Họ sợ rằng cái tôi mà họ đã xây dựng từ cái nhìn non nớt của người khác sẽ tan vỡ vì tôi. Tôi đã hiểu cái đó. Tôi thậm chí còn đoán trước rằng Seshiru và Serika sẽ lao vào tôi như vậy. Họ vẫn còn là những đứa trẻ nhiệt thành bảo vệ thế giới quan của riêng mình. Vào đêm đầu tiên ở đây, tôi đã làm Seshiru và Serika ba tuổi ngất xỉu và ngã xuống sàn. Khi tôi thấy mặt họ đỏ bừng khi họ trốn vào phòng sau khi tỉnh dậy sau trải nghiệm đau khổ đó, tôi đã biết mọi chuyện sẽ diễn ra như thế này. Vào thời điểm đó, họ đã trở thành hoàng tử và công chúa của ngôi nhà này. Họ không thể phớt lờ tôi sau khi tôi đã làm họ ngất xỉu.
Và ngày đó cuối cùng cũng đã đến.
Bắt đầu với một cái túi, ờm. Để che giấu khuôn mặt của tôi một cách tự nhiên. Thế thì họ chắc chắn sẽ dành thời gian hành hạ tôi. Và thực sự họ đã làm được điều đó. Mỗi người trong số họ đã thọc ngón tay vào một trong các lỗ của chiếc túi và lấy ra nhãn cầu của tôi mà Suzuki-kun đã từng khoét ra. Serika nói, “Ồ. Đúng rồi~, nhãn cầu của anh ấy đã rớt ra rồi,” và cô ấy cười sảng khoái. Seshiru và Serika mỗi người có một nhãn cầu của tôi nằm trên lòng bàn tay của họ. Tsutomu, người đang đọc sách tranh trên giường cạnh tôi, bắt đầu khóc khi nhìn thấy cảnh đó. “Chết tiệt, thằng hề!” Seshiru nói, đá Tsutomu và khiến em ấy lăn ra khỏi giường. Bây giờ em ấy đang khóc và hoảng loạn trên sàn nhà. “Em ổn chứ, Tsutomu?” Tôi hỏi em ấy. “Onii-cha~n,” em ấy nói, vẫn còn đẫm nước mắt, đứng dậy và cố quay lại với tôi. Nhưng Seshiru lại đá em ấy một cú nữa, khiến em ấy ngã xuống sàn. Tsutomu bắt đầu gào thét dữ dội hơn. Lúc đó không có ai khác trong nhà nên không ai đến cứu chúng tôi.
Khi tôi nói với họ, “Trả nó lại đây cho tôi,” Seshiru trả lời, “Làm như bann cần nó để nhìn bọn tôi vậy.”
Seshiru đã nói không sai. Tôi có thể nhìn thấy họ. Tôi đã sống liên tục trong căn phòng này bảy năm nên tôi nắm rõ vị trí của giường, bàn, giá sách, TV, tủ quần áo và thùng rác.
Tôi đưa tay ra để nắm lấy nhãn cầu nằm trong lòng bàn tay của Seshiru và Serika, nhưng họ nhanh chóng giơ tay lên khi nhận ra ý định của tôi. Cả hai đều cao hơn tôi rất nhiều, điều đó khiến tôi không cách nào lấy lại được tầm mắt. Tôi nhìn họ trong im lặng.
“Chà, nếu bạn muốn lấy lại được đôi mắt của mình, hãy bắt đầu làm theo mệnh lệnh của bọn tôi,” Seshiru nói.
“Nếu bạn làm vậy, chúng tôi sẽ trả lại chúng,” Serika cũng nói.
"Chắc chắn. Bạn muốn gì?" Tôi hỏi.
“Đơn giản thôi, hãy trở thành thú cưng của chúng tôi. Chúng tôi sẽ là chủ nhân của cậu,” Seshiru trả lời.
Tôi hiểu rồi, tôi nghĩ rằng. Ngay cả những người chỉ có niềm tự hào duy nhất là chiều cao vượt trội cũng sẽ không cảm thấy ghen tị với hươu cao cổ. Ngay cả những người chỉ tự hào về tốc độ chạy của mình cũng sẽ không cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy một con báo. Seshiru và Serika đã quyết định tiêu hóa và chuyển hóa cơn giận của họ đối với tôi bằng cách loại tôi khỏi cuộc sống(Lãnh địa-khu vực) của Con người.
“Chắc chắn rồi,” tôi nói.
Tôi muốn nhãn cầu của tôi trở lại. Tôi không muốn Tsutomu cảm thấy sợ hãi nữa. Tôi muốn Seshiru và Serika, cả hai cậu rời khỏi tầng hầm vốn thuộc về Tsutomu, Katou-kun và tôi càng sớm càng tốt.
“Được rồi, vậy hãy nhớ tuân theo bất cứ điều gì chúng tôi nói, được chứ?”
"Tất nhiên rồi."
“Hãy nhớ đeo chiếc túi đó vào khi chúng ta xuống đây nhé.”
"Được rồi hiểu rồi."
“Cũng đừng nói với ai về điều này. Nếu bố mẹ mà biết được thì chết chắc.”
"Chắc chắn."
“Này, cậu cũng vậy đấy, Tsutomu, cậu đừng có mồm mép nữa.” Bất chấp những tiếng rên rỉ ồn ào của mình, Tsutomu vẫn gật đầu. “Được rồi, bắt đầu đi,” Seshiru hạ cánh tay xuống và mở bàn tay ra, hướng nhãn cầu của tôi về phía trước. Tôi nhận lấy và nhét nó qua lỗ túi trong hốc mắt. Mắt trái đã được lấy lại. Serika cũng làm như vậy và gửi trước cho tôi con mắt còn lại. Tôi cũng nhận lấy và nhét nó vào giữa mí mắt lần nữa. Mắt phải đã được lấy lại. Đưa cả hai mắt về phía sau, tôi cúi đầu xuống một chút và chịu đựng cảm giác nhức nhối ở phía sau hốc mắt. Sau một thời gian, dây thần kinh nối mắt với não bắt đầu hoạt động trở lại và tôi đã có lại được khả năng nhìn. Lấy lại được ánh sáng, tôi tiễn Seshiru và Serika đi ra ngoài rồi tháo chiếc túi ra khỏi đầu. Tsutomu lao đến chỗ tôi trong khi nức nở và gọi tôi.
Tsutomu là người duy nhất không ngất xỉu khi nhìn thấy tôi.
Tôi nói với em ấy, “Tsutomu, Seshiru và Serika thỉnh thoảng sẽ đến đây, vì vậy hãy lên lầu khi họ đến. Anh không có chuyện gì có thể xảy ra với em nếu em ở lại đây. Ngoài ra, đừng nói gì với những người ở tầng trên. Đừng khóc và hãy giữ bình tĩnh.”
Tsutomu cứ nức nở nên phải mất một lúc lâu em ấy mới đồng ý.
Seshiru và Serika bắt đầu đối xử với tôi như thú cưng của họ ngay ngày hôm sau.
Họ không đối xử với tôi như nô lệ hay gia súc mà thực sự là thú cưng của họ. Họ bắt tôi đeo chiếc túi màu vàng đó và chiều chuộng tôi. Bây giờ tôi đã bị giáng xuống hàng động vật thấp kém, họ có thể thành thật và chiều chuộng tôi bao nhiêu tùy theo vẻ đẹp quá mức của tôi thôi thúc họ làm vậy. Tuy nhiên mỗi người lại chiều chuộng tôi theo những cách khác nhau. Seshiru vỗ nhẹ, xoa bóp và siết chặt khắp cơ thể tôi. Cậu ta bắt tôi bắt chước tiếng kêu của mèo hoặc chó và cười the thé xung quanh khi chúng tôi đùa nghịch nhau trên giường hoặc sàn nhà. Khi chơi với tôi mệt mỏi, có khi cậu ta sẽ tựa đầu vào bụng tôi và ngủ thiếp đi. Serika không chiều chuộng tôi như Seshiru. Cậu ta đã kỷ luật và giáo dục tôi. Khi ở bên Serika, tôi có thể đứng bình thường thay vì phải bò bằng bốn chân hay lăn lộn trên sàn. Hơn nữa cậu ấy không muốn tôi kêu ‘gâu gâu’ hay ‘meo meo’ hay ‘Sìii’ và để tôi nói tiếng Nhật bình thường. Nhưng tôi không được phép cười trước sự hiện diện của cô ta. Tôi phải đứng thẳng lưng, giữ thẳng các ngón tay và hóp cằm vào. Khi Serika thấy tôi lười biếng dù chỉ một chút, sai tư thế hoặc làm điều gì đó mà cậu ta không thích và cậu ta sẽ trừng phạt tôi. Chỉ có Serika trừng phạt tôi. Cậu ấy sẽ kéo quần và đồ lót của tôi xuống và kéo bộ phận sinh dục của tôi thật mạnh. Đôi khi cậu ta sẽ lấy kéo hoặc dao và dùng chúng gần gốc bộ phận sinh dục của tôi để đe dọa tôi hoặc lấy kim tiêm và thậm chí chích vào vùng da xung quanh đầu bộ phận sinh dục của tôi. Việc bộ phận sinh dục của tôi bị đâm bằng kim hoặc bị chặt ra như cách tôi bị móc mắt sẽ rất khó chịu, nên tôi luôn xin lỗi Serika và sửa chữa lỗi lầm của mình. Cậu ấy thậm chí còn cấm tôi nói bằng phương ngữ Fukui. Cô ta ghét cách phát âm 'ya' và những thứ tương tự như vậy, vì vậy mỗi khi tôi nói nhầm một số phương ngữ Fukui, cậu ta sẽ đập mạnh vào cái đầu được bọc trong chiếc túi đó của tôi.
Cách chiều chuộng tôi của họ khác nhau đến mức hiếm khi cả hai người đến thăm tôi cùng một lúc.
Một ngày nọ, Seshiru giật chiếc túi màu vàng trên đầu tôi, đi lên nhà và quay lại với đôi tai hình tam giác màu xanh lá cây được cắt từ nỉ gắn trên đó. Sau khi bắt tôi đeo lại, cậu ta nói: “Từ giờ trở đi cậu không được phép nói được tiếng Nhật nữa, được chứ?” Tôi hỏi cậu ta rằng: “Vậy tôi nên nói ngôn ngữ nào?” vì lời nói đó mà cậu ta đánh vào đầu tôi, nói: “Này, tôi nói không có tiếng Nhật,” và nói thêm, “Vậy bây giờ bạn hãy kêu ‘el-gug.’ ” “Elgug.” "Tốt. Ghi nhớ nó. Bạn không thể nói gì ngoài elgug, hiểu không?” “Elgug elgug.” "Chính xác. Ồh, ngoài ra, chúng tôi đã nghĩ ra một cái tên cho cậu là Serika.” “Elgug?” “Tên cậu là Gajobun, được chứ?” “Gajobun là Gajoon, một trong những con quái vật sống dưới lâu đài chúng tôi đang sống, nhưng bạn không xấu xa nên chúng tôi đã đưa bạn ra ngoài và biến bạn thành thú cưng của chúng tôi.” “Elgug.” “Được rồi, tôi đã chuẩn bị cho cậu một quả bóng, đây Ga-jobun.” Seshiru ném một quả bóng tennis và tôi đuổi theo nó. Tôi quay lại với cậu ta cùng quả bóng tennis mà tôi vô cùng yêu thích trong miệng và tôi lắc mông vì thiếu đuôi. Khi tôi thả quả bóng tennis vào lòng bàn tay anh ấy, Seshiru nói, “ Gajobun ngoan, rất ngoan,” và vỗ đầu tôi qua chiếc túi giờ đã có tai gắn vào đó. Tôi lắc mông nhanh hơn và nói, “Elgug, elgug.” Cậu ta ném quả bóng tennis vào một nơi khác trong phòng...
Mặc dù họ đã đồng ý về quan điểm 'Gajobun là Gajoon', Serika không biết về tiếng kêu của 'Elgug' cũng như về đôi tai màu xanh lá cây, nên cậu ấy để tôi một mình với cái túi màu vàng và đôi tai màu xanh lá cây của nó rồi chạy lên lầu, hét lên “ Chào! Seshiru!” Tôi nghe họ nói chuyện với nhau một lúc, sau đó là sự im lặng, và thậm chí sau đó Serika quay lại với túi đựng quần áo thể dục của Seshiru. Chiếc túi tập thể dục đó đã bị cắt quai và bị khoét hai lỗ trên đó; cậu ấy bắt tôi tháo chiếc túi có tai ra và đeo nó vào. Nó không có tai. Serika nói, “Được rồi, thế này tốt hơn rồi,” nhưng tôi khá chắc chắn rằng có một bảng tên ghi ‘Katou Seshiru năm thứ 5’ được dán sau gáy tôi. Tôi đương nhiên không bận tâm. Serika cũng gọi tôi là ‘Gajobun’ và bắt tôi nói bằng tiếng Nhật chuẩn ‘thông thạo’ về tin tức mới nhất của Lâu đài Ảo ảnh:’ “Nói đi, Gajobun, hành vi gần đây ở vùng đất không có lòng đất như thế nào?”
“Các Gajoon đều đang sống trong hòa bình.” “Gần đây chúng tôi đã không tiêu diệt được nhiều tội phạm nữa, bạn ổn chứ?” "Chúng tôi là..." “Tuy nhiên, chúng tôi sẽ gửi cho cậu thêm một ít nữa. Sẽ có sự gia tăng đáng kể về số lượng những người chúng ta khó chịu mà chúng ta sớm gặp phải. Bạn có thể giết và ăn thịt tất cả bọn chúng.” “Đã hiểu rồi.” “Lời ‘cảm ơn’ của cậu ở đâu?” “ Cảm ơn rất nhiều.”
Khi tôi lên 11 và Seshiru và Serika lên 13, cách họ đối xử(chiều chuộng) tôi lại thay đổi.
Seshiru bắt đầu bắt tôi phải liếm bộ phận sinh dục của cậu ta và đưa nó vào lỗ đít của mình. Mặt khác, Serika lại liếm con cặc của tôi và bắt tôi nhét nó vào hậu môn của cậu ấy. Kể từ đó, Seshiru, người thường xoa bóp nhẹ nhàng cho tôi trở nên bạo lực hơn và bắt đầu đấm đá tôi trong khi Serika làm ngược lại, cắt ngắn hình phạt thể xác và thay vào đó bắt đầu vuốt ve cơ thể tôi và đặt tay lên đùi tôi.
Vào một buổi trưa Chủ nhật nào đó, Seshiru đi xuống căn phòng dưới lòng đất của chúng tôi. Tsutomu, người không có cơ hội ở xung quanh trong thời gian đó, đã rất ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng gõ cửa. Tsutomu và tôi nín thở cho đến khi nghe thấy, “Là Seshiru,” nói từ phía sau cánh cửa. Sau khi nghe thấy tôi đeo chiếc túi màu vàng có tai màu xanh lá cây vào và nói, “Elgug.” Cánh cửa mở ra. Tsutomu định đổi chỗ cho Seshiru và rời khỏi phòng, nhưng Seshiru đã đá vào mông Tsutomu. “Đồ ngu! Mày không thể nhanh lên được sao!?” Tsutomu chạy lên cầu thang. Seshiru đóng cửa lại. Anh tắt đèn để báo hiệu điều gì sắp xảy ra. Tôi bật chiếc đèn bàn cạnh giường như thường lệ. Tôi cho con cặc của Seshiru vào miệng mình. Tuy nhiên, Seshiru sau đó đã nói một điều bất thường: “Gajobun, đứng dậy đi.” Tôi gỡ con cặc của Seshiru ra khỏi miệng và đứng dậy. Sau đó anh ấy hỏi, "Hiện tại tình hình của cậu ở bên đó thế nào?" Và chạm vào bộ phận sinh dục của tôi. Nó đã ở trạng thái bình thường nhất. Cậu ta hỏi, "Cậu có thấy khó khăn khi làm điều đó không?" Và chà xát con cặc tôi thật mạnh. Sau đó cậu ta nhìn chằm chằm vào mắt tôi qua cái túi và nói, "Này, bỏ mắt ra đi." Tôi làm theo, thọc ngón tay qua cái lỗ và lấy cả hai nhãn cầu ra. Seshiru quỳ xuống, đưa mặt gần háng tôi, mở khóa kéo quần, lôi con cặc của tôi ra, và bắt đầu liếm nó. Nó làm tôi nhớ đến Serika. Kỹ thuật của cậu ấy khác với Serika. Seshiru rất bạo lực và đôi khi răng của cậu ta sẽ va vào đó. Cậu ta đang thở một cách thô bạo từ mũi. Cậu ấy có vẻ phấn khích hơn khi tôi làm điều đó với cậu ta. Tôi đang nhớ lại kỹ thuật của Serika. Sau đó Seshiru nói, “Này, vừa nãy cậu đang nghĩ về Serika phải không?” Đó là lần đầu tiên Seshiru làm tôi ngạc nhiên. Tôi trả lời, “Elgug,” gật đầu, khiến cho tôi bị Seshiru nói gắt lên “Cậu làm tôi bực mình…” trước khi cậu ta quay trở lại với cái đó của tôi, cậu ta đã xử lý nó thậm chí còn mạnh bạo hơn trước. Trong đầu tôi không còn nghi ngờ gì nữa: Serika giỏi việc đó hơn. Mặc dù vậy, tôi vẫn đứng yên cạnh giường, tay nắm lấy nhãn cầu của mình cho đến khi xuất tinh.
Sau khi tôi đưa nhãn cầu trở lại hốc mắt, Seshiru vòng ra sau tôi như thường trước. Điều đó một lần nữa khiến tôi nghĩ về Serika. Cái lưng trắng của cậu ta. Lúm đồng tiền ở hông và cái mông tròn trịa của cậu ta. Mặc dù sớm thôi cậu ta sẽ giống như tôi hiện tại khi tôi đưa nó vào bên cậu ta bằng một thứ có hình dạng tương tự như thứ đang bên trong đít tôi, tôi nghi ngờ rằng Serika cũng có cảm giác giống như tôi lúc đó. Seshiru thô bạo còn tôi thì dịu dàng. Tôi không đâm vào Serika như cách Seshiru đâm vào tôi. Đầu tiên, cơ thể tôi khác với Serika. Tôi không thể hy vọng hiểu được cảm giác của cậu ta. Tôi không phải Serika nên không thể biết được.
Seshiru rời khỏi phòng ngay sau khi xuất tinh. Tôi bật đèn phòng và tắt đèn bàn.
Tắm xong, tôi cầm cuốn sách đang đọc dở lên nhưng không tập trung được nhiều. Hình ảnh Serika bò bằng bốn chân tiến tới và liếm con cặc của tôi khi tôi quỳ gối hoặc cảnh tôi đâm con cặc của mình vào cô ấy cứ hiện lên trong đầu tôi. Serika rất tốt với tôi. Tôi cũng tử tế với cậu ấy. Tôi cũng tử tế với Seshiru, nhưng cậu ta thì không với tôi.
Tôi nhớ rằng Serika không cho tôi nhét con cặc của mình vào bên trong cái đó của cậu ấy. Tôi nhớ cậu ta đã nói rằng vị trí đó không dành cho tôi. Rằng nó được dành riêng cho hoàng tử sẽ đến vì cậu ấy.
Hoàng tử đó có lẽ là Seshiru.
Tôi cá là Serika cũng tốt với Seshiru, nhưng tôi không biết liệu cậu ta có tử tế với Serika hay không. Ngay cả khi Seshiru có bạo lực và thô bạo với Serika, tôi nghi ngờ rằng cậu ấy sẽ cảm thấy giống tôi khi Seshiru đâm con cặc của cậu ấy vào bên trong cơ thể mình . Cơ thể chúng tôi vốn được cấu tạo khác nhau. Và vì chúng vốn rất khác nhau nên cũng phải có sự khác biệt cơ bản trong cảm giác của chúng tôi khi bị đâm. Nếu tôi đâm vào cậu ấy một cách thô bạo như Seshiru, hoặc nếu Seshiru đâm vào cậu ấy nhẹ nhàng như tôi, Serika có thể sẽ trải qua cảm giác giống nhau trong cả hai trường hợp. Dù là Seshiru hay tôi, nhưng dù tôi có thể làm gì đi nữa, Tôi sẽ không bao giờ có thể cảm nhận mọi thứ giống như Serika. Một lúc sau, Serika đi xuống. Tsutomu rời đi và Serika bước vào phòng. Tôi đeo túi tập thể dục của Seshiru vào và bắt đầu ôm Serika. Sau đó, tôi nhẹ nhàng áp môi mình vào má cậu ấy trước khi quay mặt lại và từ từ ngồi xuống mép giường một cách nghệ thuật và tao nhã. Serika ngồi cạnh tôi. Cậu ấy biết Seshiru đã đến thăm tôi vào sáng sớm nên chúng tôi không nằm trên giường. Trong hoàn cảnh bình thường...
Trong hoàn cảnh bình thường, Serika và tôi sẽ nói về những tưởng tượng của cậu ấy xoay quanh Lâu đài Ảo ảnh một lúc, và sau đó chúng tôi kết thúc; Tôi sẽ kết thúc bằng cách ôm cô ấy trong im lặng một lần nữa và áp môi mình vào má cậu ấy một lần nữa, sau đó cậu ta sẽ rời khỏi phòng và mọi chuyện sẽ xong. Trong hoàn cảnh bình thường, đó là vậy. Tuy nhiên, hành vi bất thường của Seshiru lúc trước đã khiến tôi rung động, nên tôi đã nói với Serika điều gì đó khác thường hơn bình thường khi cậu đang trong vòng tay tôi. “Serika-san, cậu đã quan hệ với Seshiru-san chưa?” Serika nhìn thẳng vào mắt tôi qua chiếc túi tập thể dục của Seshiru và trả lời, “...Có thể, có thể không.” Và thế là tôi đã hiểu. Seshiru vẫn chưa quan hệ với Serika và cậu ta chưa thể đưa con cặc của mình vào trong. “Khi thời điểm đó đến, cậu có nghĩ đến tôi không?” Tôi hỏi. Cậu ấy có thể sẽ làm vậy. “Có lẽ,” Serika trả lời. Cậu ta nên như vậy. Khi cả hai người họ quan hệ với nhau thì chính là lúc lỗ đít của Serika sẽ bị bỏ lại và tôi rõ ràng đang khao khát điều đó nó.
Tuy nhiên, tôi thà đưa bộ phận sinh dục của mình vào trong cơ thể cậu ấy chứ không phải vào trong lỗ đít của cậu ta.
“Nhưng Serika-san, có một điều cậu chưa biết,” tôi nói. “Nó có thể là gì?” cậu ấy hỏi. “Tôi đoán Seshiru-san sẽ không đưa nó vào trong cậu đâu.” Khi nghe những lời của tôi, Serika hơi nghiêng đầu về phía sau. "Tại sao vậy?" cậu ấy hỏi. Tôi biết. Seshiru ngày càng muốn liếm bộ phận sinh dục của tôi. Có lẽ cậu ta cũng muốn tôi đưa bộ phận sinh dục của mình vào trong hậu môn của cậu ấy. Nhưng tôi không thể thông báo cho Serika về điều đó. Ít nhất là không phải trong thời điểm hiện tại. Tôi sẽ để Seshiru liếm con cặc của tôi và đưa nó vào lỗ đít của mình. Tất cả chỉ là để cuối cùng đưa con cặc của tôi vào bên trong cơ thể của Serika thay vì lỗ đít của cậu ấy.
Thấy tôi chọn im lặng, Serika là người lên tiếng, “Có thể cậu đúng. Seshiru có thể sẽ không đưa nó vào trong tôi.” Tôi nhìn Serika. Tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của cậu ấy vì chiếc túi tập thể dục. Cậu ấy tiếp tục: “Sau tất cả, nếu điều đó xảy ra, nó sẽ tạo ra một ranh giới rõ ràng giữa Seshiru và tôi.” Tâm lý của họ sẽ sớm mất đi sự liên kết bằng cách hợp nhất cơ thể của họ. Sẽ có sự khác biệt cốt yếu giữa người xâm phạm và người bị xâm phạm, khiến việc duy trì và phát triển Lâu đài ảo ảnh của họ bị đình trệ. Hoặc có lẽ là biến mất mãi mãi. Nó thậm chí có thể khiến lâu đài tan thành cát bụi. Việc xây dựng lâu đài chỉ tiến triển suôn sẻ là nhờ Seshiru và Serika đang ở trong trạng thái tâm trí 'Bạn là tôi và tôi là bạn'. Họ chỉ có thể dẫn đầu cuộc chiến giữa hai người chống lại phần còn lại của thế giới bởi vì họ là một và giống nhau. Nếu họ tách rời, họ sẽ không còn nhìn thấy một hiện thân khác của chính họ ở với nhau mà chỉ đơn giản là một ai đó tương tự như họ. Do nó đã thuộc về người khác và không còn tồn tại bên trong họ nữa. Ai đó đã tồn tại bên ngoài, họ sẽ phải thuộc về thế giới bên ngoài nơi mà họ sẽ phải chiến đấu chống lại. Nghĩa là lâu đài mà họ cùng nhau dựng lên sẽ không còn là rào cản ngăn cách hay bảo vệ họ khỏi thế giới mà là một cái bẫy cho kẻ thù của mình, một cái lồng chim bao bọc họ, rằng đó chỉ là một phần khác của thế giới.
Khi Seshiru và Serika hợp nhất thông qua việc quan hệ với nhau và phân biệt bản thân rõ bản thân mình. Serika có thể sẽ từ bỏ Lâu đài Ảo ảnh. Cậu ấy sẽ giữ khoảng cách với Seshiru. Khi đó tôi, Gajobun, thú cưng của họ trong Lâu đài Ảo ảnh sẽ không còn hy vọng sống sót nếu không có sự tồn tại của lâu đài. Vai trò Gajobun của tôi sẽ biến mất cùng với Lâu đài Ảo ảnh. Điều đó có nghĩa là Seshiru và Serika sẽ không xuống phòng tôi nữa. Serika cũng sẽ ngừng đến căn phòng này của tôi nữa.
Seshiru sẽ không được nhét nó vào bên trong Serika. Thứ đó của Serika nằm ngoài tầm với đối với Seshiru vì tôi ở giữa đã tạo nên sự cân bằng hoàn hảo. Không, thực ra, việc tôi nhét con cặc của mình vào trong cả Seshiru và Serika, đặt họ trên những vùng bằng nhau, sẽ ổn định mối quan hệ 'Bạn là tôi và tôi là bạn', 'Một cặp như một' của họ sẽ tốt hơn bây giờ. Làm như vậy cũng sẽ tạo ra sự ổn định cho vai diễn Gajobun của tôi. Phải. Tôi sẽ phải bắt đầu nhét nó vào bên trong cả hai người họ Seshiru và Serika.
Serika thì sẽ tự mình đến gặp tôi.
Vấn đề là việc Seshiru bạo lực với tôi.
Tôi sẽ không thể nhịn được mãi nếu lần nào cậu ta cũng bắt tôi phải gỡ nhãn cầu ra. Việc loại bỏ chúng rất đau đớn.
Seshiru và Serika đã ngừng đến trường ngay khi họ vào cấp hai, nên chúng tôi đã nhờ một gia sư riêng đến nhà Katou. Gia sư đó tên là Abe Atsushi-sensei, là một người kể chuyện Rakugo từng biểu diễn trong Gia tộc Daibakushou dưới cái tên Daibakushou Happy. Abe-chan mới gia nhập Gia tộc Daibakushou gần đây nên cậu ấy chỉ biết biểu diễn Của Hồi Môn. Là một tân binh trong việc bắt đầu kể chuyện, Abe-chan rất mong muốn được người khác xem tác phẩm của mình, vì vậy anh ấy đã biểu diễn bài hát Của Hồi Môn nhiều lần trong các buổi học với Seshiru và Serika. Họ sẽ giả vờ lắng nghe chỉ để thư giãn. Nhưng vì cả Seshiru và Serika đều không có hứng thú với Kamigata Rakugo và không cười nhạo câu “Cô ấy thực sự...thấp quá,” “Yaa vẫn còn nhiều hơn nữa à?!” hoặc “Chết tiệt, đó là điều tương tự!" điều đó cũng chẳng vui vẻ gì với Abe-chan cả. Nhưng đó một hình thức nghệ thuật kể chuyện hài hước đặc trưng của vùng Kansai. Tsutomu tham gia cùng họ, em ấy sẽ bắt đầu cười khúc khích ngay khi người bán sắt vụn Daisuke bước vào với câu “Chào buổi sáng!” Vì điều đó mà Abe-chan thích nó và đảm bảo mời Tsutomu bất cứ khi nào anh ấy biểu diễn Của Hồi Môn, trong khi Seshiru và Serika, vẫn không có động lực học tập thì bọn họ cũng sẽ mời Tsutomu đến để em ấy cầu xin Abe-chan biểu diễn vở kịch. Vì tất cả những điều đó, Abe-chan đã kể cho Tsutomu về Của Hồi Môn hàng trăm, thậm chí hàng nghìn lần, và Tsutomu đã đến để ghi nhớ vở kịch từ đầu đến cuối… không. Em ấy sẽ luôn cười ở những phần giống nhau. Seshiru và Serika đã phát ngán với nó trước nên họ sẽ liên tục mời Tsutomu đến để cầu xin vở kịch Của Hồi Môn và sau đó khi Abe-chan bắt đầu biểu diễn thì họ sẽ nói: “Chúng tôi đang cố gắng học ở đây” và đuổi cả hai người họ đến phòng bên cạnh trường để họ có thể thư giãn một mình. Chuyện đó diễn ra một thời gian nhưng những tình huống cẩu thả không thể kéo dài mãi được. Sự che đậy của hai anh em đều vô ích, và vì vậy, Junko phát hiện ra rằng Abe-chan đã giải trí cho Tsutomu thay vì dạy Seshiru và Serika về dòng điện, điện áp hoặc cách nam châm điện hoạt động, và ngay lập tức đuổi việc thầy ấy. Tuy nhiên, Abe-chan cũng sống ở khu định cư Hiimagotani nên Tsutomu không bận tâm đến chuyện đã xảy ra với Abe-chan. Bị mê hoặc bởi Kamigata Rakugo, Tsutomu đến nhà Abe-chan như một kẻ nghiện ma túy, mượn băng ghi âm Rakugo từ thầy ấy và nhiệt thành lắng nghe chúng.
Khi Tsutomu cuối cùng cũng bắt đầu hiểu câu chuyện Của Hồi Môn sau hai năm nghe nó, Katou-kun hiện đang làm việc trong một nhà máy giấy ở thành phố Takefu và đã một mình đến Kyoto để thăm Suzuki-kun lần đầu tiên kể từ khi bị bắt đó. Bà ấy đã bị tống giam. Suzuki-kun đã nhiều lần cố gắng trốn thoát khỏi nhà tù, làm bị thương nhiều cai ngục trong quá trình đó, và thậm chí còn trộn thuốc nhuận tràng vào bữa ăn của những tù nhân khác để đầu độc họ, tất cả đều kéo dài thời hạn tù của bà ấy. Katou-kun đã đảm nhận vai trò người giám hộ cho cả Tsutomu và tôi ngay sau vụ lạm dụng đó và đã không liên lạc với Suzuki-kun kể từ đó, nhưng cha của Suzuki-kun đã đến thăm Katou-kun và cầu xin bố làm vậy. Hãy để con bé gặp chúng tôi dù chỉ một lần, Katou-kun đã đồng ý, với điều kiện bố sẽ chỉ đưa Tsutomu đi cùng. Vì vậy, Katou-kun đã một mình đến kiểm tra Suzuki-kun trước khi đưa Tsutomu đến Kyoto. Nhưng người phụ nữ mà bố gặp trong phòng thăm không còn giống với người đã quen biết 12 năm trước nữa.
“Tsukumo, hãy mở rộng tai ra,” Katou-kun nói với tôi vào đêm đó.
“Hôm nay bố đã đến Kyoto và gặp mẹ ở đó.”
Cảnh Suzuki-kun móc mắt tôi trong nước mắt lại hiện lên trong tâm trí tôi. Tsutomu đang ngủ trên lầu với ông nội—Heisuke-san.
“Có vẻ như mẹ lại nổi cơn nữa rồi.”
… Mẹ tôi giờ có thân hình săn chắc và bây giờ trông giống như một con thú. Giống như một con báo hay một con sư tử, bạn biết đấy... Đến mức tôi có thể tưởng tượng ra tiếng kêu cọt kẹt của cơ bắp mẹ mỗi khi bà ấy cử động cánh tay hoặc cổ…
“Mẹ có lẽ rất khỏe mạnh?”
"Đúng vậy. Mặc dù điều đó có lẽ không liên quan nhiều đến sức khỏe. Cơ thể của cô ấy có vẻ mạnh mẽ, nhưng bố không nhất thiết phải gọi những người còn lại là khỏe mạnh.”
“Bố sẽ cưới mẹ phải không?”
“Điều đó sẽ không xảy ra đâu. Ta không có ý định bắt đầu lại với mẹ con. Nhưng cô ấy cứ đòi gặp hai người nên bố sẽ đi xem.”
“Ồ, con hiểu rồi.”
“…Con có muốn gặp mẹ không?” “Không, con ổn. Gặp lại tôi chắc chắn sẽ khiến mẹ bối rối lần nữa.”
"...Tất nhiên rồi. …Nhưng con thấy đấy, mẹ nói bà muốn gặp con.”
“Bà ấy không thể. Nó sẽ làm bà ấy tổn thương lần nữa.”
“Có lẽ con đúng. Vì thế bố đang nghĩ ít nhất là để Tsutomu gặp cô ấy.”
“Điều đó cũng không tốt,” tôi vội nói. Nếu mẹ thấy Tsutomu đến thăm mẹ thay vì tôi, mẹ chắc chắn sẽ thất vọng. Tôi không thể để Tsutomu nhìn thấy biểu cảm đó của cô ấy.
“Bố ơi, hãy tránh xa mẹ ra. Đáng lẽ ngay từ đầu bố không nên đến đó. Bố phải tách hoàn toàn Tsutomu và con khỏi mẹ. Bố cần đưa chúng ta vào một thế giới khác với bà ấy, một nơi mà bà ấy không thể biết được vị trí nơi đó. Cuộc gặp gỡ của bố và mẹ mang lại cho bà ấy hy vọng rằng bà ấy có thể gặp lại con và Tsutomu vào lần tiếp theo. Vì thế bố đừng đến Kyoto nữa. Đừng viết thư cho bà ấy hoặc cha bà ấy. Chúng ta cần phải làm cho bà ấy quên chúng ta đi.”
“Đó là cách duy nhất để giết chết tình yêu thương ma quỷ bà ấy dành cho chúng ta.”
“Ta hiểu rồi,” Katou-kun nói. Nhưng bất chấp những gì tôi đã nói với bố, tôi cũng muốn gặp Suzuki-kun. Bà ấy vẫn yêu quý tôi. Nhưng đó chính xác là lý do tại sao tôi phải tránh gặp bà ấy. Tôi hỏi Katou-kun, “Mẹ có đẹp không?” Katou-kun cười khúc khích và nhún vai, vẫn nằm trên cái giường. “Cô ấy thật đáng sợ,” bố nói. “Ừm. Ta không thể hình dung được nó. Mẹ con đã từng rất xinh đẹp.” Theo lời tôi, Katou-kun hỏi, “Cái gì, con nhớ chuyện đó à?” trong bất ngờ. Tôi đã nhớ tất cả mọi thứ. Tôi thật đặc biệt. “Con không thể gặp mẹ được, được chứ?” Tôi nói ông ấy. "Được thôi, ta biết rồi. Ngày mai bố sẽ gọi cho họ và từ chối cô ấy,” Katou-kun nói. Sáng hôm sau, Katou-kun gọi cho bố Suzuki-kun và nói với ông rằng ông sẽ không đưa chúng tôi đi cùng và bản thân ông cũng sẽ không đến thăm Miwako nữa; Suzuki-kun đã giết hại hai lính canh và trốn thoát trước buổi trưa.
Khi cha của Suzuki-kun đang thông báo cho chúng tôi về điều đó, Junko-san được phát hiện đã chết.
Đi một đoạn vào ngọn núi phía sau nhà Katou, có một nhà kho lụp xụp. Nó được sử dụng để chứa gỗ cũng như nhiều công cụ để cắt gỗ—cưa điện, cưa máy, rìu, liềm, vân vân…
.Thi thể của Junko-san được phát hiện ở đó trong tình trạng trần truồng. Tsutomu tìm thấy cô ấy đầu tiên sau khi nhận thấy cơn đói vào khoảng giữa trưa và đi tìm cô ấy trong nhà kho để cô ấy chuẩn bị cho em ấy thứ gì đó.
Khi Tsutomu tìm thấy cô ấy, bụng của Junko-san đã sưng lên như một ngọn đồi tròn, trắng và bị cắt ngang bởi một vết khâu kéo dài từ cổ đến háng. Junko-san đã bị mổ bụng và bị nhồi nhét vào bên trong. Tuy nhiên, khu vực xung quanh âm đạo của cô ấy chưa được khâu lại, để lại một lỗ hở để nhìn vào bên trong dạ dày của cô ấy. Chất nhồi đó không phải là nội tạng. Nội tạng của cô đã được chất thành đống bên cạnh xác chết. Thứ đã thay thế nội tạng của cô và khiến bụng cô đầy ắp là một chiếc túi Polyetylen (Nhựa nhiệt dẻo) đựng tiền trò chơi nào đó. Chiếc túi nửa trong suốt nên có thể nhìn thấy những tờ tiền màu cam, xanh lá cây, xanh dương và xám xuyên qua âm đạo của cô ngoài lớp nhựa dính máu.