Buổi sáng ngày kế tiếp.
Bachell mở mắt vào lúc mặt trời vẫn chưa lộ bóng dáng.
Ngày hôm qua, rốt cuộc mình đã ngả lưng lên giường vào lúc 23 giờ.
Bởi mãi sao không chìm vô nổi giấc ngủ, thực chất cô chỉ ngủ được khoảng 3 tiếng đồng hồ thôi.
Trong một ngày, thời điểm khó khăn nhất đối với cô ấy chính là lúc này đây.
Mình không muốn tỉnh dậy. Mình chẳng muốn đi làm. Mình không muốn bị nổi nóng.
Tuy nhiên, rốt cuộc, mình sẽ vẫn phải chui ra khỏi giường thôi.
Bachell chạm tay vào bộ ngực đang không ngừng rung lên bởi sự hồi hộp, trong khi châm lửa cây nến và nhìn đồng hồ.
4 giờ 00 phút.
Ếh.
Mình muộn mất rồi.
"Xin nh, xin lỗi! Tôi đã đến muộn! Tôi xin lỗi!"
Bachell cấp tốc chuẩn bị và cuối cùng đã tới được tổng bộ.
Các thành viên tiền bối đã chuẩn bị xong xuôi và đang nhìn Bachell với đôi mắt ngạc nhiên.
"Há~ ...... nhà ngươi ấy nhá ...... Để cho các tiền bối chờ đợi những một tiếng đồng hồ mà không cảm thấy xấu hổ sao?"
"Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi!"
"Thật là một kẻ đáng thương ha. Thật sự là. Mau đi thôi"
"Vâ, vâng ......"
Bachell vừa đi theo đằng sau, vừa cảm thấy buồn nôn bởi sự hồi hộp và cơn thiếu ngủ.
"Bachell! Lấy cỏ ma ánh sáng ra!"
Trong khi chiến đấu với quái vật, Bachell đã bị nói như vậy.
"Vâ, vâng!"
Về cơ bản, việc quản lí những món đồ chuyên dụng[note31221] là công việc của lính quèn[note31222].
Bachell tìm kiếm bên trong cái túi đeo ở hông, cỏ ma ánh sáng có hiệu quả để phục hồi ma lực ......
Ếh?
Are?
Chờ đã, chuyện như thế này, ếh.
Bachell lật ngược cái túi lên thì một giọng nói đầy căm phẫn vang lên.
"Đang làm cái gì thế, con ngốc kia! Mau lấy ra đê!"
"A, a, ano ...... êttô ......"
Bachell sắp chực khóc đến nơi, trong khi cố nói ra điều gì đấy.
"Xin, tôi xin lỗi, thứ ấy, không có ......"
"Há~?"
"Ngươi bảo không có, tức là thế nào ......"
"Thứ ấy, tôi đã để quên mất! Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi!"
"............"
Khi Bachell nhận ra, cô đã đang đứng ở trên đỉnh tháp đồng hồ.
Một nơi rất cao. Còn bản thân đang co rúm ró lại.
Cô không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra cho đến lúc này.
Cớ sao mình lại mắc phải cái lỗi như thế chứ.
Bình thường mình sẽ không nhẫm lẫn. Sẽ không quên nó. Đó là lỗi lầm của bản thân.
Bình thường mình sẽ chẳng mắc lỗi thế này. Thông thường mình sẽ làm việc một cách nghiêm chỉnh.
Tại sao mình lại không thể làm nổi cơ chứ.
Thật vô dụng.
Giờ có sống cũng chẳng làm được trò trống gì cũng nên.
Không hiểu sao, mình thấy mệt mỏi ghê.
Mình ghét cái cảm thấy đau đớn mỗi lần bước vô giường ngủ.
Mình đã thấy ghét bỏ cái cảm thấy muốn chết mỗi lần tỉnh dậy hàng sáng.
Nếu rơi từ trên đây xuống, chắc chắn là mình có thể chết rồi.
Chỉ cần bước thêm một bước là được.
Một việc đơn giản.
Cỡ này thì mình có thể làm được.
Bachell bước một bước về phía trước.
Nơi cô tiến tới chẳng có gì cả.
Chỉ có mỗi cảm giác cô sẽ rơi xuống thôi.
"Hãy chờ đã~ ếếế~h!?"
"Lò, lòng bàn tay mềm mại (palm)"
Từ phía sau, cô nghe thấy những giọng nói như vậy.
Tuy nhiên, mọi chuyện giờ có ra sao chẳng được.
Đã ......
"Zêê...... zêê ...... a, ano~ ......"
Henrietta và Vivia đã đến tiệm ăn sớm hơn thời gian mở cửa cho bữa tối của tiệm.
Denis, người đang chuẩn bị nguyên liệu, vừa hay đã quay người lại nhìn về phía cánh cửa.
"Có chuyện gì, có chuyện gì vậy, giờ ta không rời tay được. Giờ đang lấy nước dùng rồi ......"
Khi nhìn, Denis nhận ra Henrietta đang cõng trên vai cô gái hôm qua đã ngồi ở quầy ăn và đột nhiên bật khóc.
"...... Chuyện gì thế này"
Vivia ở phía đằng sau đang nhún vai.
"Vào lúc tôi đang đi cùng Henrietta đến Hội để xem có nhóm nào tuyển người không ấy, thì đúng lúc nhìn thấy cô ấy đang đi bộ với vẻ mặt như thể thế giới đã kết thúc rồi ấy"
"Do mang cảm giác bầu không khí nguy hiểm đến~ như vậy ha~, tôi cùng Vivia-kun, hai người đã thử bám theo sau lưng thôi. Quả thật mặt cô ấy đã xanh lét ấy! Làm tôi tưởng là xác sống[note31223] biết đi luôn!"
Sau khi để Bachell nằm ngủ trên giường ngủ ở tầng hai của quán ăn, Denis lắng nghe câu chuyện từ hai người bọn họ ở quầy ăn.
"Thế rồi, đột nhiên cô ấy leo lên tháp đồng hồ hen. Tình hình càng ngày càng trở nên đáng ngờ ấy"
"Rồi cô ấy chẳng ngần ngại gì, tính nhảy từ trên đỉnh tháp xuống nữa! Làm tôi giật cả mình luôn! Dù tôi đã tính đến phần sẽ thuyết phục cô, kiểu như 『Hãy chờ đã!』"
"Hoàn chẳng có thời gian để làm việc ấy luôn. Nói chung tôi đã ngay tức khắc tạo ra 『Lòng bàn tay mềm mại (palm)』, còn Henrietta liền nhảy bay theo sau và bắt được cô ấy.
"Thế nên, bộ áo giáp đã bị phá hỏng rồi hả"
"Palm bị phá vỡ, kết cục cả hai đã bị rơi xuống đất. Dẫu thế, nó đã hấp thụ kha khá lực tác động rồi nhé"
"Thế còn cô gái, có chuyện gì vậy?"
"Có vẻ tên cô ấy là Bachell. Giờ Atelier đang chăm sóc cô ấy rồi. Bởi sẽ thật rắc rối lắm nếu cô ấy lại nổi lên suy nghĩ làm chuyện gì kì quặc mà"
Denis vừa châm lửa lên cái nồi nhỏ và chuẩn bị món cháo để Bachell có thể ăn một cách dễ dàng, vừa nói như vậy.
"Đây là tâm bệnh ha. Thỉnh thoảng cũng có những người bị như vậy thôi. Những người nghiêm túc, ôm đồm nhiều việc, rồi bị nghiền nát ở thứ áp lực và làm cho tinh thần họ bị vỡ vụn ra"
"Căn bệnh này chắc chẳng bao giờ Henrietta-san bị đâu hen"
"Vivia-kun, cậu cũng tính nói động chạm tới tôi sao"
Vivia và Henrietta đang cười ngoắc miệng[note31224] với nhau.
Cái đám này đột nhiên thân thiết với nhau ha ...... Denis nghĩ như vậy.
"Làm thế nào mới chữa lành được nó vậy?"
Vivia liền hỏi.
"Trước hết chỉ có cách để cô ấy nghĩ ngơi một cách chậm rãi thôi. Chuyện đó cũng đã diễn ra lâu rồi. Tạm thời hãy dùng nhà ta làm nơi trú ẩn, đến khi cô ấy bình tĩnh rồi nghĩ tiếp vậy"
Denis đã trả lời như vậy.
"Có lẽ, Bachell thuộc ...... 『Đoàn Sương mù đêm』 đó ......"
"Aa, chuyện ấy tôi cũng có nghe rồi. Để tôi kể cho. Đó không phải tổ đội để người ta xin gia nhập vào đâu. Chỉ còn cách để cô ấy rời khỏi đó một thời gian và điều dưỡng một cách từ từ thôi"
Buổi tối hôm ấy có vài thành viên nhóm cùng với lãnh đạo của 『Đoàn Sương mù đêm』 ghé vô quán.
Denis tạm đóng cửa quán và để bọn họ ngồi ở cái bàn năm ở trung tâm quán, lấy trà cho họ, rồi bản thân cậu ngồi phía đối diện.
Ở quầy ăn, Vivia và Henrietta đang ngồi một cách ngoan ngoãn, trong khi theo dõi tình hình câu chuyện.
"Nhiều chuyện thật có lỗi với anh hen, người của tôi đã làm phiền anh rồi"
Người đàn ông dường như là lãnh đạo nhóm đã nói vậy với Denis.
"Tôi là Hopper, đoàn trưởng của 『Đoàn Sương mù đêm』. Hân hạnh"
"Tôi là Denis, Chủ tiệm của quán ăn này"
"Tôi nghe rằng đồ ăn quán này khá ngon đấy"
"Lẫn trước, cũng đã xảy ra chuyện với hai người ở đằng kia rồi ha"
"Có vẻ tôi lại làm gì thất lễ rồi, cho tôi tạ lỗi. Với cả, cám ơn anh về cốc trà"
Đoàn trưởng Hopper nói vậy với vẻ lễ độ.
"Còn về chuyện của Bachell của nhóm chúng tôi"
"Không cần lo lắng. Giờ cô ấy đang được điều trị ở nhà tôi rồi"
"Từ đầu đến cuối. Thật xin lỗi anh"
"Về cô gái, giờ không còn ở trong tình trạng có thể làm việc cho bên anh nữa rồi"
Denis nói như vậy.
"Tôi cũng muốn anh cho phép cô ấy cứ vậy rời nhóm và điều dưỡng bản thân. Chuyện đó không phiền anh chứ"
"Không, thế thì rắc rồi hen. Bản thân Bachell đang đảm nhận công việc cho bên tôi mà. Cũng đâu thể làm phiền anh thêm được nữa chứ"
"Không, về chuyện này ấy ...... tôi thấy sẽ tốt hơn nếu cô ấy không nên trở về bên đó. Cô ấy cũng mong muốn vậy. Chuyện sau này sẽ do bên tôi theo dõi, nên bên anh ......"
"Không có chuyện như thế đâu. Bởi tôi có hợp đồng hen"
Đoàn trưởng Hopper bảo cấp dưới đưa ra mấy tờ giấy da cừu ra cho Denis xem.
"Công việc mà cô ấy đang đảm nhận vẫn bị ứ đọng thế này. Việc cô ấy đột nhiên trở nên kì lạ đã gây tổn hại kha khá cho bên tôi rồi"
Denis nhìn đống giấy tờ, rồi liếc mắc nhìn đoàn trưởng Hopper.
"Cái gì thế này? Đây đâu phải lượng công việc mà một người có thể đảm đương chứ. Nó khá vô lí"
"Nhân tiện, cô ấy cần phải bồi thường một cách nghiêm chỉnh. Đó là một hợp đồng như vậy hen"
"Ôi ôi, đây rốt cuộc là kiểu hợp đồng gì chứ"
Denis đã đọc xong một trang của tờ hợp đồng.
Cậu nghi ngờ chính đôi mắt của bản thân khi nhìn vào nội dung.
"...... thực sự cô ấy đã kí hợp đồng như thế này sao? Không, chờ đã. Sẽ thật kì lạ nếu chịu ràng buộc bằng một cái hợp đồng điên rồ cỡ này"
"Bởi đây là cách làm việc của bên tôi"
"Thứ như vậy, kiểu gì cũng là đồ giả thôi. Không có tính hiệu lực. Chưa kể ngay từ đầu chuyện bị ràng buộc bởi hợp đồng như thế này là không thể. Việc tham gia và rút lút khỏi nhóm mạo hiểm giả là quyền tự do của mọi người ......"
"Đó đâu phải việc anh được quyết định chứ"
"Lũ ác đảng này. Lạm dụng cô gái đó hết mức, rồi đến lúc cuối cùng của cuối cùng, bọn mày còn tính vắt kiệt nữa sao"
Denis đứng lên.
"Ngươi bảo mình là nhóm mạo hiểm giả? Làm ta thấy nực cười đấy. Đám các người chỉ là một tập đoàn những tên lừa đảo xấu xa thôi"
"Thật khiếm nhã hen"
Đoàn trưởng Hopper uống một ngụm trà.
"Có vẻ anh không biết đến sức ảnh hưởng của chúng tôi hen. Cũng không có gì lạ ...... chủ tiệm mới chỉ đến đây được có vài ngày mà"
"Sức ảnh hưởng là cái gì chứ tên khốn này, nói ra những lời nói kiêu căng không hiểu nổi như vậy. Thứ này mà bị đoàn kị sĩ ở vương đô tìm hiểu ra thì ......"
"Nơi đây không phải là vương đô đâu"
Đoàn trưởng Hopper nói vậy rồi cười.
"Toàn bộ nơi này là hòn đảo của ta. Mọi người đều tuân lệnh bọn ta. Có thể nói chúng ta là luật. Nếu không muốn chịu đau đớn, thì mau trả con nhóc đó lại đi. Đây là lần cuối ta còn tỏ ra lịch sự đấy"
"Tại sao, không để cho tôi chết chứ ......"
Bachell đang cuộn mình trong chăn ở trên giường và run rẩy.
"Tôi chán lắm rồi ...... kẻ như tôi, chết đi còn h ......"
Atelier đang ngồi ở bên cạnh cô.
"Tôi nghĩ chết là quyền tự do"
Atelier đột nhiên nói như vậy.
"............"
Bachell ngước mắt lên nhìn Atelier, người bỗng nhiên mở miệng ra nói.
"Atelier cũng từng có lúc nghĩ muốn chết. Tôi đã bị cướp đoạt đi tất cả và bị trục xuất. Tôi đã nghĩ đến chuyện muốn chết. Tôi bị mua lại như một nô lệ, và lại nghĩ mình muốn chết. Tôi đã cho rằng từ giờ sẽ chẳng còn chuyện gì tốt đẹp xảy ra cả"
Atelier nhìn Bachell.
Đó là một cặp mắt bình yên.
"Tôi cho rằng chết là quyền tự do. Nhưng mà, Atelier cho rằng không chết sẽ tốt hơn. Atelier đã không chết. Bởi có chuyện tốt đẹp nên tôi đã không chết. Tôi nghĩ trước hết cô hãy ăn một bữa cơm ngon lành, rồi hãy quyết định thì sẽ tốt hơn. Nếu ăn bát cơm rang ngon lành xong mà cô vẫn muốn chết, thì tôi cho thế cũng là chuyện không thể tránh khỏi rồi. Atelier tôn trọng ý kiến của cô"
Nếu đám Denis nhìn thấy Atelier hiện giờ, hẳn họ sẽ bị bất ngờ lắm.
Atelier đang nói liền một mạch, bù cho khối lượng câu thoại mà cô đã không nói gì trong suốt ba tháng, thứ làm họ lầm tưởng cô là một người ít nói bẩm sinh.
"Nhưng mà, Atelier nghĩ cô không chết sẽ tốt hơn. Atelier nghĩ như vậy"
---
Chú thích dịch giả: Khác với những câu chuyện với chủ đề về quán ăn, Denis của bộ truyện này là một người sẵn sàng rời khỏi thánh địa của bản thân (nhà bếp) để lao ra ngoài giải cứu khách hàng của bản thân. Còn không gian quán ăn trong truyện làm mình gợi nhớ đến một quán ăn gia đình, kiểu như trong bộ "Shin'ya Shokudou" (quán ăn đêm khuya), một bộ truyện được chuyển thành phim truyền hình, lấy bối cảnh tại một con ngách nhỏ bé giữa chốn phồn hoa Shinjuku.