"Chỉ bởi vì có phong thái tựa một nhóm mạo hiểm giả, chớ có tưởng rằng bản thân là kẻ mang quyền lực to lớn chứ"
Denis nói vậy.
"Hay ngươi tính trở thành vua hả?"
"Bởi đó là sự thật"
Đoàn trưởng Hopper vung rộng hai cánh tay ra và nói một cách đầy say mê.
"Ở thành phố mê cung nào cũng vậy thôi. Tổ đội có sức mạnh lớn nhất sẽ nắm được quyền lực thực sự. Tại sao chứ? Bởi chẳng ai muốn làm kẻ địch của họ cả. Với một nhóm mạo hiểm tích lũy được bao nhiêu kinh nghiệm qua huấn luyện và trải nghiệm thực tế, họ mang lực chiến vượt trội hơn cái đoàn kĩ sĩ vốn chỉ toàn vung mấy thanh kiếm tựa như vật trang trí kia"
Hopper nói như vậy.
"『Đại quân Bạch Dực』 là một ví dụ tốt. Cùng với danh tiếng, họ là nhóm mạo hiểm mạnh nhất ...... ở đất nước này, chẳng có kẻ ngốc nào dám chống lại bọn họ đâu"
"Lũ các ngươi khác với 『Đại đội』"
"Giống nhau thôi. Đương nhiên, khác với 『Đại quân Bạch Dực』, vốn có những vị khách quen từ vương tộc hay những đại quý tộc, bọn ta chỉ quản lí cái làng quê nhỏ bé này thôi, nên ta cũng nói hơi quá rồi. Còn về việc là người cai trị thì chẳng khác biệt mấy"
Hopper nhìn nội thất trong quán, rồi nói với Denis.
"Một cửa tiệm hạ cấp ha. Trông có vẻ dễ cháy đây"
"Ngươi tính đe dọa sao?"
"Không, làm gì có chuyện ấy. Nhưng mà, một cái tiệm bé tẹo thế này có bị cháy, chắc cũng chẳng có ai để ý đến đâu hen. Nếu mà để mắt của đám mạo hiểm giả cấp 40-50 bên ta chiếu trúng thì mọi chuyện thậm chí còn hơn cái mức ấy nữa"
"Cá nhỏ có tập trung bao nhiêu đứa thì vẫn chẳng thay đổi sự thật chúng chỉ là bầy cá nhỏ thôi"
"Nói hay lắm, chủ tiệm quán ăn"
Hopper nói vậy và bật cười.
Vào lúc đó,
Tiếng chuông cửa vang lên leng keng[note31325] và cánh cửa quán ăn được mở ra.
"Thứ lỗi, nhưng tiệm hôm nay đã ――"
Denis nói vây vậy và đưa mắt nhìn người mới bước vô tiệm.
Mắt cậu vô thức nheo lại.
"Katie?"
Khi nhìn thấy hình dáng đó, bên trong quán bỗng trở nên ồn ào.
Một bộ giáp màu đỏ thẫm và mái tóc đỏ đặc trưng.
Cô mặc bên ngoài một cái áo choàng màu đen có in biểu tượng hai cái cánh màu bạc, minh chứng cho 『Đại quân Bạch Dực』.
Đột nhiên 『Đại đội đích thực 』 xuất hiện trong quán làm thay đổi không khí trong quán, Katie đưa mắt nhìn quanh và phát hiện ra Denis.
"Denis~! Chẳng có ở đây còn~ gì! Ưwa~ tốt quá~! Làm tôi đang lo lắng không biết nên làm gì nếu mà anh không ở đây đấy!"
Katie sồng sộc đi về phía cái bàn mà Denis đang ngồi, bộ giáp vang lên tiếng gashan lúc cô với tay ra.
"Chẳng phải là một tiệm ăn khá tuyệt hay sao! Ưm! Có cảm giác khá bình dân! Anh thích cái bầu không khí thế này hen! Thế nào? Quán ăn làm ăn thế nào? Thuận lợi chứ? Anh ổn không? Này~ này~![note31326]"
"Katie. Xin lỗi, nhưng giờ tôi đang nói chuyện quan trọng. Để sau nói đi"
"Háá~? Tôi đã mất công đến thăm từ nơi xa xôi vậy mà anh lạnh lùng thế!? Này, không phải lạnh lùng quá sao!? Anh có thể làm cho tôi một suất hamburger không~!?"[1]
"Biết rồi, biết rồi. Lát tôi làm cho. Giờ đang nói chuyện quan trọng"
Denis vừa đáp lại Katie, vừa hướng sang nhìn đoàn trưởng Hopper.
Đoàn trưởng Hopper đang đông cứng người, trong khi nhìn chằm chặp vô Katie.
"Tố,『Tốc kiếm đỏ thẫm』? 『Cánh bạc』? Tại sao, lạ, lại ở một chỗ như thế này ......"
"A? Ngươi là sao? Có thể không gọi cái tên thứ hai của tôi như thể là người thân quen được chứ? Này, ông chú này là ai? Denis? Có nghe tôi nói không?"
"Người này, biết nói sao nhỉ, là người cai trị của thị trấn này"
"Ara, thế sao. Tôi là Katie, hân hạnh. Này, anh tính nói chuyện đến bao giờ thế? Tôi bảo này~"
"Ồn ào quá đê, còn tùy vào tên này. Ngồi đợi ở quầy ăn đi. Atelier~! A, Atelier không ở đây à"
"A, tu, tui, sẽ lấy trà ......"
"Xin lỗi, Vivia! Nhờ cậu đó! Lần tới tôi sẽ làm gì cho ăn!"
Denis quay khuôn mặt tỏ vẻ gặp rắc rối sang nhìn Hopper lần nữa.
"Thế nhé, đoàn trưởng. Nói thẳng thì tôi không hợp nổi với anh, nhưng tôi cũng đã hơi nóng nẩy chút rồi. Xin lỗi nha. Bên này cũng không tính gây sự. Liệu anh có thể bằng cách nào đó chấp nhận cho cô ấy rời nhóm chứ. Kiểu như bị trục xuất vì lí do gì đấy cũng được"
"A, aa. Phải rồi ha. Êttô ...... aa ......"
Đoàn trưởng đảo mắt nhìn Katie và Denis, trong khi đổ những giọng mồ hôi lạnh.
Ở sâu trong quầy, Vivia đang rót trà và đưa ra cho Katie.
"Cám ơn! Ara! Cậu, có một khuôn mặt thật là đáng yêu hen! Có khi nào một cô bé?"
"Không, tôi là con trai ......"
"Wa~ hay thế! Nhóm tôi cũng muốn có! Một đứa trẻ đáng yêu thế này!"
"Ano, cô là 『Tốc kiếm đỏ thẫm』của ......『Đại quân Bạch Dực』 phải không ......?"
"Dù đúng là như thế?"
Vivia hồi hộp trong khi hỏi một cách rụt rè.
"Ano, cô có mối quan hệ như thế nào với Denis-san ...... chủ tiệm v......?"
"Ế? Nhóc chưa nghe kể sao? Anh ta từng là cựu thành viên của bên tôi. Dù là cho đến gần đây thôi"
Trong khoảnh khắc, cả tiệm bỗng trở nên yên tĩnh.
"Ế? Ếếếế!? Ếh!? Ếếếếếếếh!?"
Vivia hét lên.
"Gyogyoếếếh!? Fah!? Fygyoếếếếếh!?"
Henrietta cũng hét lên.
"Mấy người ồn ào quá đi! Đặc biệt là Henrietta cực ồn ào! Âm thanh đó chui ra từ đâu vậy!?"
Denis lại nhìn Hopper.
"Ma~ đừng để ý đến nó. Đây là vấn đề giữa tôi và anh. Nói đúng hơn là giữa Bachell và anh ha. Tôi là người đại diện cho cô ấy, mấy người kia chẳng liên quan gì. Phải không"
"A, aa ...... êttô ...... phải vậy ha ...... aa ......"
"Này, bình tĩnh cái coi. Nhìn vào mắt ta rồi nói chuyện coi"
"Aa, cái này, aa ......"
Hopper lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán.
"Được chứ. Dù thế nào, tôi cũng muốn anh chấp nhận việc Bachell rời nhóm. Cô gái ấy không còn ở trong tình trạng có thể làm việc nổi trong một khoảng thời gian. Còn nếu muốn phóng hỏa tiệm nhà tôi thì cứ thoải mái làm. Có điều lúc đó tôi sẽ không im lặng để yên đâu đấy. Chắc chắn tôi sẽ đòi bồi thường đấy ......"
"Aam không, chuyện đó, không có đâu. Tôi đâu có nói với ý như vậy c ......"
"Cái gì chớ tên khốn này, chả rành mạch gì sất. Nếu có gì muốn nói thì nói rõ ràng ra xem!"
"A, aa! Tôi thừa nhận việc Bachell rời nhóm, trục xuất! Câu chuyện đến đây kết thúc!"
Hopper thu thập lại giấy tờ trên mặt bàn, rồi nhanh chóng đứng lên.
"T, tôi xin phép ha ......"
Hopper nói như vậy, trán y run run trong khi hắn thăm dò nét mặt của Denis.
"Chuyện ban nẫy, thực sự tôi chỉ tính nói đùa thôi. Đừng có nghĩ nó là thực nhé. Hahaha ......"
"Cái hợp đồng điên cuồng ấy cũng là cái gì kiểu trò đùa[note31327] hả?"
"A, aa! Đúng vậy! Đúng như anh nói! Thứ này chỉ là trò đùa thôi!"
Hopper bắt một người cấp dưới cầm đống giấy tờ, rồi ra chỉ thị "Đốt nó đi!".
Khi người thuộc cấp đốt đống tài liệu ra tro bằng ma pháp ngọn lửa, Hopper gãi cái trán đẫm mồ hồi trong khi nhìn Denis.
"Hora, nó đã biến mất rồi. Không còn gì nữa rồi. Giờ cô ta không còn liên quan gì nữa. Tôi hứa đó. Xin hãy tha cho ...... tôi nữa. Đó là trò đùa thôi"
"Quả là một tên nói những chuyện kì quái ha"
"Giờ nó chẳng liên quan gì đến ngươi nữa! Đừng có bắt chước một cách kì quái nữa! Cho nên, chuyện này đã chấm dứt rồi! Được chứ!? Hãy tha cho tôi!"
"Dù nếu anh thấy ổn với nó thì được thôi ......"
"Cám ơn! Vậy, tôi xin thất lễ. Hãy gửi lời đến Bachell giúp tôi. Tôi mong cô ấy sẽ hồi phục lại. Vậy nhé!"
Hopper dẫn theo thuộc hạ và rời khỏi quán trong chớp mắt.
"Hahaa~n?"
Nhìn bộ dạng ấy, Katie cười với vẻ độc địa.
"Không hiểu sao, chẳng phải có rắc rối hay sao"
"Phải ha[note31328]. Trước mặt đã xử lí xong xuôi là tốt rồi"
Denis trở lại quầy ăn và nói như vậy.
"Nó còn phụ thuộc vào việc y dám giương nanh độc vào Denis "của tôi" nữa. Hay lại tôi nghiền nát hộ cho nhỉ. Hoặc tôi khiến chúng không thể ở lại nổi cái thị trấn này, đất nước này nữa cho anh luôn nhỉ?"
"Tôi không có nhớ việc mình đã trở thành vật sở hữu của cô. Cô mà cũng có thể xổ ra những lời như vậy ha ...... Đừng có phấn khích quá, rồi bắt chước đám yakuza chứ"
"Anh nghiêm túc đến mức kì quái hen. Dù tôi lại thích cái điểm ấy"
"Suất hamburger được chứ?"
"Tất nhiên~ rồi!"
Henrietta và Vivia đang ngồi như thể kẹp Katie vào giữa ở quầy ăn.
Katie đang bị hai người họ đổ lên vô số câu hỏi.
"Làm, làm thế nào mà một kiếm sĩ có thể lên được cấp độ như vậy chứ? Ano, tôi cũng có chức nghiệp như vậy, nhưng ......"
"Ê~, bởi tôi hơi có nhiều cái đặc thù hen~. Có khi không tham khảo được đâu"
"A, ano, làm thế nào để có thể gia nhập 『Cánh bạc』 vậy? Tôi cũng tham gia được chứ?"
"Nếu là hậu vệ có cấp độ trên 90 thì tôi cực kì hoan nghênh đấy! Giờ cũng đang thiếu nhân lực mà! Tôi muốn có ngay lập tức ấy!"
"Chí, 90 ......"
"A~ ...... 80 cũng được thôi"
"Tá, 80 ......"
"Cớ sao áo giáp của cô lại màu đỏ vậy?"
"Bởi nó nổi bật!"
Denis bày suất ăn lên khay rồi đưa ra trước mặt Katie.
"Nào[note31329][2]. Suất hamburger mà cô đã đợi đây"
"Ưwaa~h! Cái này, cái này ~h! Tôi xin phép~ ăn!"[3]
Katie dùng dao cắt miếng hamburger và dùng dĩa đưa một miếng lớn vào miệng.
"Ưnư~! Ngon qué~~! Quả nhiên là cái hương vị này ấy! Việc không có anh khiến các bữa ăn không còn ngon lành nữa, thật là khốn khổ ấy! Quả là cơm rang huyền thoại ha~!"
Vào lúc nghe thấy từ đó, Vivia làm khuôn mặt khó hiểu.
"Cái cơm rang huyền thoại là?!"
"Không cần để ý đến nó cũng được"
Vừa nhìn Katie đang mê mẩn đắm mình trong suất ăn, Denis vừa hỏi.
"Thế? Rốt cuộc có chuyện gì mà cô mò đến tận đây vậy?"
"Cái gì chớ. Tôi nghĩ xem: nên làm gì giờ đây, rồi đến thôi. Chưa kể tôi cũng muốn ăn nữa"
"Cô đã đi từ một nơi khá xa xăm để ăn uống đấy"
"Nó làm phiền anh sao?"
Katie hỏi như vậy.
"Không. Tôi không có nói vậy"
"Fưfư~n?"
Katie đưa miếng khoai tây vô miệng rồi nhìn Denis.
"Đây là chuyện nghiêm túc, anh sẽ về lại 『Đại đội 』 chứ? Denis"
"Tôi chả phải đầu bếp dành riêng cho cô. Đi tìm quán ăn ngon khác đê"
"Tôi đã bảo đây là chuyện nghiêm túc mà"
Katie đập bàn rầm một cái.
"Nói thẳng ra, không có anh, 『Đại đội』 đang sắp bị sụp đổ đấy"
"Cớ sao chuyện lại thành ra thế"
"Bởi không phải ai cũng có được sự thông cảm của đại đội trưởng đấy. Dẫu sao vì bên ta có nhiều thành viên mạnh mẽ với cấp độ cao, nên giờ tổ đội đang ở trên bờ rạn nứt thành hai phe: phe theo đội đại đội trưởng và phe chống lại đại đội trưởng. Đội trưởng đã hoàn toàn không kiểm soát nổi nữa rồi"
"Có khác gì phe đội trưởng và phe của cô đâu chứ?"
"Chẳng phải chuyện đơn giản như thế đâu. Chưa kể, anh ấy. Anh đã làm trò gì đó trong các bữa ăn của 『Đại đội』còn gì"
"Sao cô lại nghĩ như vậy chứ?"
"Anh nghĩ cớ sao tôi biết được chứ?"
Katie nhìn Denis.
"...... tui không biết"
Denis đưa mắt nhìn sang hướng khác và nói như vậy, thì Katie bật cười.
"Nói chung, việc anh rời đi đã làm lộ ra việc đám hậu vệ không có năng lực, mà chỉ mang thứ cấp độ giả mạo, khiến cho tình hình khá lung lay, giờ những tiếng nói mong muốn anh quay lại đang tăng lên"
"Hãy để tôi nói cho mà nghe này. Bản thân đám đó cũng có cấp độ đáng kể, nên nếu chúng nghiêm túc tích lũy kinh nghiệm là sẽ sử dụng được thôi"
"Tôi nói thế là vì anh thôi đấy. Đội trưởng hiện đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan khi bàn đến năng lực trách nhiệm nữa. Tôi không biết ổng sẽ làm cái gì vào lúc bị dồn ép đến đường cùng. Có khi lại đưa ra những hành động cực đoan gì đó, kiểu: "ta sẽ dạy cho cái đám chống đối bản thân một bài học" cũng nên"
"Chính thế nên cứ để y làm đê"
"Này~, tôi thấy lo lắng cho anh ......"
"Katie"
Denis nói.
"Tôi không có ý định về đó. Tôi thích cuộc sống ở chốn này. Rõ ràng mấy khách quen ...... toàn là mấy tên khốn ngu ngốc ở đâu đấy, nhưng ...... họ cũng là những người tốt tính và náo nhiệt. Cái đám ấy đã ăn món ăn của tôi một cách ngon lành. Tôi thích cửa tiệm này. Cho đến giờ, tôi không còn ý muốn trở lại cái tổ đội đầy căng thẳng như vậy"
"Ngay cả khi tôi có cầu xin đi nữa? Ngay cả khi tôi bảo: làm ơn mà, hãy trở về cùng tôi đi~?"
"Tôi rất biết ơn cô đấy. Những kinh nghiệm hồi ở 『đại đội』 là những trải nghiệm tuyệt vời. Tiền cũng tiết kiệm được nữa. Nhưng mà nó đã đủ rồi. Bởi rốt cuộc tôi không phải nhà mạo hiểm, mà là đầu bếp"
Katie im lặng và nhìn Denis.
"...... Vậy sao. Tôi hiểu rồi"
Katie ăn một cách sạch sẽ suất ăn, rồi đứng lên.
"Vậy thế nhé, Denis. Tôi sẽ lại đến nữa"
"Cám ơn cô đã ghé mặt tới đây Katie. Chuyện ấy ......"
Denis bỗng im lặng rồi nói tiếp.
"Tôi rất vui. Thực sự không muốn nói ra, nhưng tôi rất biết ơn"
"Đương nhiên là vậy rồi? Món ăn của anh cũng ngon lắm"
Katie cuối cùng quay người lại và nói với Denis.
"Hẹn gặp lại nhé"
Sau khi Katie trở về thì hai người ở quầy ăn nói chuyện với nhau.
""tên khốn ngu ngốc" là nói về Vivia-kun đấy. Kưkưkư~!"
"Không, tôi nghĩ không sai chính là Henrietta ha"
"Cả hai đứa bây đó"
Denis nói vậy rồi cười trong im lặng.
Một tuần sau đó ......
"Cho một suất ăn theo ngày~!"
"Đại tướng~, bên này cho món mì an-kake yakisoba nha"[4]
"Chủ tiệm, cho tôi ba bát mì vắt được chứ~?"
"Denis-sa~n? Đám chúng tôi gọi suất gà chiên ngập dầu[5] và Gastrochino~!"
"Được thôi~! Đã rõ! Atelier! Ghi chú lại toàn bộ rồi chứ!?"
Ở bên cạnh, Atelier đang làm biểu tượng hòa bình trong yên lặng.[6]
"Được thôi! Đợi đi, mấy tên khốn! Giờ ta sẽ làm cho ăn đây!"
Vivia, người đang ngồi ở quầy ăn, vừa đưa mắt nhìn toàn cảnh chiến trường trong nhà ăn buổi trưa, vừa nói.
"Nhà ăn này cũng đã trở nên phồn thịnh rồi hen"
"Bởi nhúng nhon mà lị! Lại còn lấp đầy dạ dầy nữa chứ!"
"Hahaha, với những vị khách quen đầu tiên như chúng ta, không hiểu sao có cảm giác thật hạnh phúc"
"Phải đấy hen!"[note31330]
"Cô tự nhận mình là khách quen sao, chỉ là loại yêu quái chuyên đến ăn chùa thôi!"
Khi Denis vừa vung chảo thép, vừa nói như vậy thì nước được đưa đến cho Vivia.
"A, cám ơn ...... ơ kìa[note31331], Bachell-san!"
Vivia thốt lên với giọng ngạc nhiên làm cho Bachell, người đang mặt tạp dề, mỉm cười với vẻ ngại ngùng.
"A ...... hân hạnh, cám ơn anh. Êhêhê"
"Cô ổn hơn rồi hen! Thật là an tâm!"
"Nhờ ơn trời ...... kể từ hôm nay tôi sẽ phụ giúp cửa tiệm"
"Không cần cố quá cũng được mà? Kể từ lần đó vẫn chưa được bao lâu còn gì"
"Không, tôi chỉ bắt đầu làm từng chút những việc có thể thôi. Chưa kể cũng có một đại tiền bối bé nhỏ nữa chứ"
Khi nói vậy, Bachell liếc mắt nhìn về phía Atelier.
Cô gái thu hút khách hàng của quán ăn Atelier liền im lặng làm dấu tay hòa bình với họ.
Rõ ràng, chuyện ấy hãy còn là điều bí ẩn đối với Atelier.
Bachell và Atelier đã không biết chi tiết câu chuyện xảy ra ở tầng một của nhà ăn vào buổi tối hôm ấy.
Dẫu thế, đến đám Denis cũng nào có biết được lí do thực sự cho việc Bachell đã òa khóc ở trên tầng hai vào buổi tối hôm đó đâu cơ chứ.
---
Chú thích dịch giả: Giờ mới nhận ra chap 8 chưa dịch xong. Thật tác trách.
[1] Suất hamburger; với sốt Nhật và củ cải nghiền
[2] Hai yô (はいよ). Đây là một trong những câu nói mà đầu bếp Nhật rất hay nói, như khi tiếp nhận order món ăn, lúc đưa đồ ăn, lúc lên tiếng gọi người khác. Hiện tại mình sẽ để nguyên, cho đến khi nghĩ ra được từ thay thế tương đối. Thay vì không dịch, như đa số mọi người vẫn làm.
[3] itadakimasu (いただきます; Tôi xin phép ăn) là một câu nói cảm tạ trước khi thưởng thức bữa ăn được người Nhật Bản ngày nay sử dụng khá thường xuyên, để tỏ lòng biết ơn đến sự hi sinh của những sinh vật khác để tạo ra bữa ăn ấy, cũng những công sức của tất cả những người đã góp phần hình thành nên nó.
Từ này xuất hiện từ đầu thế kỉ 20, giai đoạn Nhật Bản bắt đầu du nhập văn hóa phương Tây, và vốn chỉ thịnh hành trong giới quý tộc. Cho đến sau Thế chiến, nó mới được phổ biến đến toàn xã hội và trở nên phổ biến như hiện giờ.
Theo đó, việc ăn hết đồ ăn được coi như là hành động cảm tạ đến những sinh vật và con người đã tạo nên bữa ăn đó, đặc biệt họ khuyến khích việc ăn đến hạt cơm cuối cùng. Việc bỏ sót lại đồ ăn sẽ tựa như việc xúc phạm, dù tất nhiên, không có sự ép buộc cho việc phải ăn sạch thứ mình không thích ăn, hay sự miễn cưỡng phải ăn thứ mình bị dị ứng. Hãy lựa chọn món mình thấy phù hợp. Dù sao, theo thường thước của người Nhật, việc ép người khác ăn đồ dị ứng, hay những món gây ngộ độc (bao gồm cả vị cay) vốn bị coi là hành động giết người.
[4] An-kake yaki-soba (あんかけ焼きそば) là món mì xào với nước sốt bột năng với thịt lợn, hay hải sản (hoặc cả hai) cùng rau củ. Phần nước sốt này có thể bỏ trên nhiều món khác, như cơm, cơm rang, mì udon.
[5] Gà chiên ngập dầu (Tori-karaage) là một món gà tẩm bột được chiên ngập dầu. Sau khi chiên chín thịt, người ta thường được chiên hai lần để lớp vỏ được giòn. Ngoài ra, hương vị sẽ được thăng hoa hơn khi vắt vài giọt chanh lên trên miếng gà. Đây là một trong những cách chiên gà trong ẩm thực Nhật.
Nhân tiện, nem rán được xếp vào nhóm tsutsumi-age (包み上げ; chiên trong vỏ bọc)
[6] Peace sign, hay còn gọi là biểu tượng chiến thắng (victory), dấu tay chữ V. Biểu tượng này phổ cập ở các nước phương Tây để nâng cao tinh thần phản đối chiến tranh Việt Nam, những người tham gia sẽ đã giơ tay như vậy trước ổng kính của các phóng viên, với hàm ý: mình cầu mong được trở về nhà một cách an bình.
Còn lí do biểu tượng này du nhập vào Nhật Bản lại phức tạp rất nhiều và đã thay đổi dần theo thời gian (đặc biệt là sau khi chiến tranh ở Việt Nam kết thúc). Ngày nay nó thường mang ý nghĩ chiến thắng (victory), hay dấu tay phổ biến được nhiều người sử dụng khi chụp ảnh.