Tại một tòa tháp đồng hồ cao ngút, nơi mà người ta có thể nhìn thấy dù họ đứng ở bất cứ chỗ nào trong thị trấn.
Có một hiền giả nhỏ bé đang đứng ở bên rìa
phíatrên đỉnh của tòa tháp ấy.
"............"
Rất là cao.
Nếu bước thêm một bước từ chỗ này là mình sẽ rơi chúc đầu xuống.
Xương cổ, hay hộp sọ hay bất cứ thứ gì khác sẽ bị vỡ vụn và bị nghiền nát, còn mình hẳn sẽ chết trong khoảnh khắc.
"Cớ sao, mọi chuyện lại trở thành ra thế này cơ chứ ......"
Cô bé hiền giả đột nhiên lẩm bẩm.
Thiếu nữ hiền giả ―― Bachell là một cô gái đều từ một nơi quê mùa hơn nơi đây rất nhiều, cô là người thông minh nhất ngôi làng ấy.
"Bachell đầu óc thông minh nha! Tương lai cháu sẽ trở thành người sử dụng ma pháp vĩ đại cho coi!"
Những người dân làng đều nói với cô điều như vậy.
Việc đi học ở trường học ma pháp ở vương đô cũng là nhờ số tiền mà những người dân làng quyên góp cho cô.
Vào thời điểm rời khỏi ngôi làng, Bachell hãy còn bé lắm, cô đã khóc sướt mướt lúc chia tay bọn họ.
"Mọi người, con thực sự xin lỗi. Con thật sự xin lỗi khi được mọi người chi trả cho một số lượng lớn tiền như thế này"
"Ổn thôi mà, Bachell! Cố gắng lên con!"
"Thực sự cám ơn mọi người! Con nhất định sẽ trở thành người sử dụng ma pháp vĩ đại rồi trở về đây!"
Bachell, người nói như vậy lúc rời làng, đã học hành chăm chỉ mỗi ngày suốt đêm ở ngôi trường ma pháp.
Với thành tích học tập ưu tú vượt bậc, Bachell đã nhảy lớp và tốt nghiệp trong thời gian nhanh chóng.
Đó là bởi cô cảm thấy có lỗi khi đã được mọi người chi trả tiền học cho.
Cô phải nhanh chóng tham gia nhóm mạo hiểm giả để kiếm nhiều tiền, rồi trả lại cho mọi người.
Tuy những người dân làng có bảo cô không làm vậy cũng chẳng sao đâu, nhưng Bachell lại không thích hành động ấy.
Cô muốn nhanh chóng trả ơn bọn họ.
Do đó, Bachell đã rời khỏi vương đô và xin gia nhập 『Đoàn Sương mù đêm』, nhóm mạo hiểm số một của vùng thôn quê, và hàng tháng liên tục gửi tiền về, kèm theo những lá thư viết tay.
Năm 〇× tháng 〇 ngày 〇〇 Gửi tới mọi người ở ngôi làng ×××
Là cháu Bachell đây!
Đã khá lâu từ khi cháu gia nhập 『Đoàn Sương mù đêm』, nhưng cháu vẫn khỏe mạnh!
Mọi người trong tổ đội mạo hiểm giả cũng là người tốt bụng, nên cháu được đối xử khá tốt đấy!
Tuy hơi bận rộn chút, nên cháu không thể trở về làng, nhưng mọi người chớ có lo lắng nha!
Cháu có thêm chút tiền vô, nên mọi người đừng ngần ngại, cứ sử dụng đi nha!
Những đừng có uống rượu nhiều quá đó! (cười)
Vậy nên! Mọi người, nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe nha~!
"Nhà ngươi, ta phải nói bao nhiêu lần mới hiểu hả?"
"Tôi xin nhỗ ...... không, tôi xin lỗi ......"
"Không, chẳng phải là tôi xin lỗi. Ngươi chỉ biết nói mỗi câu tôi xin lỗi thôi sao?"
"Tôi xin lỗi ...... vâng ......"
Bachell đang cúi đầu bên trong tổng bộ của 『Đoàn Sương mù đêm』.
"Hà~h ...... thôi đủ rồi. Đến ngày mai hãy sửa lại bản báo cáo về ủy thác này đi"
"Vâng, tôi hiểu rồi ......"
Bachell nhận đống giấy tờ, trong lúc liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay.
17 giờ.
Viết chúng lại từ đầu thì sẽ mất bao nhiêu tiếng mới xong cơ chứ.
Ngày mai cũng sẽ bắt đầu từ sớm, nên mình phải nhanh chóng làm cho xong .......
"Há? Nhà người, lúc đang bị mắng, cớ sao lại nhìn đồng hồ hả?"
"A, không. Tôi xin nhỗ, tôi xin lỗi"
"Gì chứ? Câu chuyện của ta, dài đến thế cơ à? Ý ngươi muốn nói: liệu có nhanh kết thúc không ha, chứ gì?"
"Không, tôi đâu có suy nghĩ như thế ......"
Kết cục, đã một tiếng trôi qua từ thời điểm đó.
Cô cứ thế bị tức giận một cách dai dẳng, giờ đã 18 giờ.
Bên ngoài trời đã tối mất rồi.
Bachell châm lửa vào cây đèn cầy đặt trên bàn mình và lướt mắt nhìn bản báo cáo mà bản thân bị bắt phải viết lại.
"Hà~ ...... mình không làm tiếp nổi nữa"
Cột về điều khoản ủy thác đạt được đã sai bét rồi.
Do thiết sót về mặt liên lạc với nhóm làm nhiệm vụ, số lượng thu hoạch được được viết ít hơn so với con số thực tế.
Nếu thế phần thưởng thu được sẽ ít đi, nên chúng cần phải sửa chữa lại.
Dù vẫn còn những công việc tạp vụ khác nữa vậy mà .......
Bachell cứ vậy một mình tiếp tục công việc trong tổng bộ, khi đã xong được khoảng 60% thì cô nhìn đồng hồ.
20 giờ.
Ngày mai mình cần phải tham gia nhiệm vụ mới phát sinh nữa.
3 giờ cần phải dậy, nên cần phải nhanh chóng kết thúc việc thôi.
Tuy nhiên, trước hết, cô đã đói bụng rồi. Giờ nghĩ đến chuyện đó, cô nhận ra mình vẫn chưa ăn gì cho cả bữa trưa lẫn bữa tối.
Đầu cô đang quay vòng vòng.
Cô muốn ăn cái gì đó, nhưng chắc giờ này chẳng còn hàng quán nào mở đâu nhỉ .......
Không, nếu là quán ăn đó, cái quán mới được mở gần đây thì có khi ......
Bachell lảo đảo bước chân trên con đường khuya để ghé thăm quán ăn, lúc cô đến quán cũng vừa đúng lúc một cô bé tóc bạc đang hạ tấm rèm che trước cửa tiệm.
Aa, họ đã đóng cửa rồi sao ......
Bachell nghĩ như thế, không rõ tại sao cô chợt òa khóc trong vô thức.
Cớ sao bản thân mình lúc nào cũng gặp chuyện không may mắn thế này chứ.
Chỉ cần đến sớm thêm 5 phút là kịp rồi vậy mà.
Nếu mọi nơi không đóng cửa vào thời điểm này thì thật tốt biết bao.
Ở nơi này, lúc nào cũng như vậy.
Vào thời điểm kiểm tra gia nhập nhóm của tổ đội mà bản thân có nguyện vọng tham gia hàng đầu, cô đã trải qua một cơn sốt cao nhất từng bị trong cả cuộc đời, tới mức không thể đi tham dự nổi.
Trong『Đoàn Sương mù đêm』, mà cô bằng cách nào đó gia nhập được, chẳng rõ vì lí do gì, mỗi mình cô lại chẳng thể hòa đồng nổi với mọi người và toàn phải đi giải quyết mấy việc vụn vặt.
Bởi vị tiền bối trực tiếp (người hướng dẫn, dạy bảo trực tiếp, lúc mới gia nhập một nhóm, tập thể) là một kẻ tệ hại nhất ngay cả trong tổ đội, nên y đã giành giật cướp sạch chiến tích của cô, còn những lỗi lầm thì cứ đẩy sạch cho Bachell. Đến bản bảo cáo hôm nay, nếu tiền bối nghiêm túc xác minh, thì hẳn sẽ hiểu được vấn đề trước khi sự cố xảy ra vậy mà ......
Khi vô tình để ý thì Bachell chợt nhận ra cô gái đóng cửa tiệm đã đứng trước mặt mình từ lúc nào.
Khi thấy Bachell giật mình thì cô gái tóc bạc liền hỏi.
"Khách?"
"Xin chào đón quý khách! Mà ...... có chuyện gì sao, Atelier. Nhóc đóng cửa tiệm rồi còn gì"
"Cuối cùng. Muốn cho vào. Làm ơn"
Vào lúc Bachell tiến vào trong tiệm, có mấy nhóm khách đang dùng bữa.
Bachell ngồi xuống một ghế ở quầy, theo chỉ dẫn của cô gái được gọi là Atelier.
Khi nhìn kĩ, Bachell nhận ra một thiếu nữ xinh đẹp ngồi bên cạnh mình và lại giật mình cái nữa.
"Oya. Chuyện Atelier-chan có mong muốn, thật là hiếm có hen"
Cô thiếu nữ xinh đẹp tóc vàng, đang phồng má ăn cơm rang, đã nói như vậy.
"Trông có vẻ rầu rĩ"
Cô nhóc Atelier đã nói với chủ tiệm.
Cô gái mặc áo giáp ngồi phía sâu bên trong quầy đang ăn suất ăn, liền cất lên giọng nói vui vẻ.
"Atelier-chan, dịu dàng ghê~! Thật khác xa với đại tướng hen~!"
"Ta chôn cô giờ, tên ăn bám. Hết cách rồi. Này (Hore), nhanh quyết định món coi"
Chủ tiệm là một người đàn ông trẻ tuổi. Anh ta cuốn một chiếc khăn trên đầu và mặc chiếc áo trắng với một cái tạp dề ở phía trước.
Mới nhìn thoáng qua, trông anh ta như một chàng thanh niên bình thường, nhưng Bachell đã nhận ra được kết quả rèn luyện thông qua những lớp cơ bắp được lộ ra từ ống tay áo của anh ta.
Có lẽ anh ấy từng là một nhà mạo hiểm.
Kiểu đó chắc chắn là loại chiến đấu ở tiền tuyến ...... kiểu võ sĩ dùng nắm đấm chăng.
"A ...... xin lỗi, tôi chọn suất ăn theo ngày"[1]
Bachell vừa chờ đợi món ăn hoàn thành, vừa tận hưởng bầu không khí bên trong cửa hàng.
Một bầu không khí thật tuyệt nha.
Mọi người trông có vẻ gần gũi, chắc họ là những vị khách quen nha.
Còn mình ngày nào cũng cực bận rộn, đến ngày nghỉ hiếm có thì lại dành cả buổi để ngủ nghê, lại chẳng có bạn bè gì.
Nếu vậy, hay là mình sẽ bắt đầu ghé qua cửa hàng này thường xuyên nha~.
"...... Ngon! Ngon quá!"
Bachell vô thức thốt lên như vậy.
Đó chỉ là một món rán và nước sốt mà cô chưa từng thấy, mà rốt cuộc món ăn này là thế nào chứ.
Mình có cảm giác đây là lần đầu tiên được thưởng thức món ăn ngon như vậy.
"Ma~, bởi mọi món ăn ở đây đều ngon hen~"
"Chỉ cần khóc là cũng được cho ăn miễn phí nữa chứ!"
Hai người ngồi ở quầy đang nói chuyện với bầu không khí như vậy.
"Đừng có chêm mấy thứ kì quái vô. Với cả ta ghi sổ rồi nha. Nhanh chóng trả nợ coi. Bởi ta đã nghiêm chỉnh tính toán cả rồi"
Khi chủ tiệm nói như vậy, Bachell vô tình bật cười.
Vào lúc đó, Bachell nhận ra cảm giác lạc lõng.
"ưgư ......higgư ......?"
Bachell đã bật khóc từ nào.
Nước mắt rưng rưng trên khuôn mặt cô.
Bởi nguyên cớ sao mà đột nhiên cô lại òa khóc vậy.
Bản thân cô cũng không rõ nữa.
Thật đáng xấu hổ, phải dừng khóc lại thôi. Mọi người đang cảm thấy bối rối.
Nhưng mà, nước mắt không dừng rơi.
Trên thế gian này, việc có món ăn ngon đến thế này,
Bầu không khí nhẹ nhàng
Hẳn có nhiều điều tuyệt vời vậy mà,
Cớ sao cuộc đời của bản thânmình lại khác biệt đến vậy chứ.
Hàng ngày cô bị nổi đóa một cách vô cớ,
Phải lắng nghe những lời mỉa mải,
Phải làm việc đến đêm muộn,
Cớ sao mỗi sáng tỉnh dậy, mình lại cảm thấy muốn chết cơ chứ.
Nó chắc chắn là sai lầm vậy mà, nó chắc chắn là một lối sống sai lầm vậy mà.
Mình phải gửi tiền về quê nữa, nếu giờ nói muốn nghỉ thì chẳng biết sẽ bị bảo điều gì nữa, Nhưng mà, hằng ngày mình đều thấy đau bụng, gần đây cơ thể còn trở nên kì quái.
Nhưng mà, mình chẳng thể nói ra chuyện như thế, lá thư nào cũng chỉ toàn viết ra những lời dối trá mất rồi.
Chắc bởi mình không muốn mọi người cảm thấy lo lắng chăng, chắc bởi mình không muốn bị họ cảm thấy tội nghiệp chăng.
Chắc bởi mình không muốn phụ sự kì vọng của mọi người chăng.
Mình chẳng thể cất tiếng yêu cầu sự cứu giúp từ bất cứ ai.
"ư, ưgưh, hii, hiigư ......"
Bachell nắm lấy đôi đũa, trong khi nước mắt cô không ngừng rơi, như thế có thứ gì đó đã bị sụp đổ mất rồi.
Món đồ rán đã tràn đầy bởi những giọt nước mắt, chúng đang bị lớp áo da cáo ấy hút trọn lấy.
"...... Người ấy, có ổn không hen"
Vivia đã nói như vậy sau khi Bachell rời khỏi quán mà chỉ ăn được một nửa suất ăn.
Còn Denis khoanh tay, trong khi làm một khuôn mặt trăn trở.
"Ư~n, ...... ma~, chẳng phải trông không được ổn lắm hay sao"
"Vậy nếu anh làm điều gì đó cho chứ? Đại tướng"
"Nói chung là ta có thể làm được làm điều gì đây. Dù rốt cuộc ta lại tự mình quyết định, rồi chắc lại phải tự mình làm gì đó thôi"
Denis vừa rửa bát, vừa trả lời với bầu không khí như vậy.
"Mà nếu gặp rắc rối, thì ta sẽ cho ăn, ngay cả là cơm. Chắc chỉ làm được cỡ như vậy thôi"
---
Chú thích dịch giả: Bachell nói giọng địa phương, nghe dễ thương hơn tiếng phổ thông, nhưng trình độ ngôn ngữ của mình có hạn, chẳng dịch cho phù hợp được.
[1] suất ăn theo ngày, là một suất ăn gồm có cơm, món chính, súp, món ăn kèm (như dưa muối) và có thể sẽ bao gồm cả món tráng miệng. Trong đó, món chính sẽ được thay đổi theo các ngày trong tuần. Nó có giá hợp lí. Suất ăn này thường hướng tới những người muốn ăn một món có giá cả vừa phải, mà vẫn đủ dinh dưỡng, nhưng lại không bị nhàm chán vì phải ăn suốt một món; hoặc những người chỉ muốn ăn no bụng, nhưng lại bối rối trong việc quyết định món ăn.
[2] trong truyện tranh, món Bachell ăn là tôm chiên tẩm bột. Trong khi theo mô tả của WN, đó hẳn là cơm bì đậu rán (kitsune-don)