Tiêu Tề Dự được cho ăn no, tâm tình không tệ, sau khi hạ xuống một nước cờ, mới hỏi: "Nàng muốn biết cái gì?”
Tống Ngọc Tịch nghe ý của hắn, hình như thật sự biết rất rõ chuyện của Diệp Tu, vội vàng tiến lại gần hỏi: "Ta muốn biết chuyện giữa hắn và Thiến Thiến, còn có những chuyện mà kiếp trước ta không biết nữa, chàng hãy nói hết những điều chàng biết cho ta đi.”
Tiêu Tề Dự ngước mắt nhìn nàng, hỏi: "Nàng quan tâm Diệp Tu, hay vẫn là Thiến Thiến hả?" Lời này lại khiến Tống Ngọc Tịch lườm hắn một cái. Lúc này Tiêu Tề Dự mới không nhịn được bật cười, nói: "Được rồi được rồi, không chọc nàng. Theo ta được biết, Thiến Thiến và Diệp gia kia có thâm cừu đại hận, nàng cha Diệp tu, Bắc Tĩnh lão vương gia.”
Tống Ngọc Tịch líu lưỡi: "Giết... Bắc Tĩnh lão vương gia?”
Tiêu Tề Dự gật đầu, chỉ chỉ bàn cờ, ý chỉ Tống Ngọc Tịch nghe bát quái cũng đừng quên đánh cờ. Tống Ngọc Tịch tiện tay hạ xuống một quân, rồi lại hỏi: "Nhưng nàng ấy không phải là... Nàng ấy lúc nào?”
"Có lẽ... Chính là hai năm sau. Tính toán tuổi tác của Bắc Tĩnh lão vương gia, thì hẳn là hai năm sau sẽ chết. Năm đó ta đã phái người đi điều tra qua, âm thầm điều tra một đoạn thời gian, mới biết được nội tình. Diệp Tu giấu chuyện này rất kỹ, chính là vì bảo vệ nàng ấy một mạng. Chẳng qua, giữa hai người bọn họ có ân oán này, Diệp Tu và nàng ấy đã được định trước sẽ không thể đến được với nhau.”
Tống Ngọc Tịch suy nghĩ chuyện này ở trong đầu một chút. Hai năm sau... Lúc đó nàng còn chưa tới phủ Bắc Tĩnh vương, Thiến Thiến lão Vương gia, sau đó vẫn bị Diệp Tu nhốt ở hậu viện, chả trách lúc nàng đến, trong phủ Bắc Tĩnh vương đã sớm không nghe thấy bất cứ điều gì. Thật không ngờ, quan hệ giữa Diệp Tu và Thiến Thiến lại hỗn loạn như vậy.
"Chuyện này ấy, thật sự không thể trách Thiến Thiến của nàng được. Là Bắc Tĩnh lão vương gia cha mẹ nàng ấy trước, cha mẹ nàng ấy vốn là cấp dưới của lão Vương gia, nàng ấy và Diệp Tu xem như thanh mai trúc mã. Nhưng lúc nàng ấy sáu tuổi, cha nàng ấy bởi vì một chuyện mà bị lão vương gia chết, mẫu thân cũng không may mắn thoát khỏi, còn nàng ấy thì được gia tướng [1] cứu ra ngoài. Về sau nàng ấy trở lại Bắc Tĩnh chính là vì tìm Diệp gia báo thù.”
[1] gia tướng: tướng sĩ được nuôi trong nhà
Tiêu Tề Dự nói với Tống Ngọc Tịch về ân oán năm đó của Diệp Tu và Cừu Chỉ Thiến, thật sự càng nghe càng cảm thấy tuyệt vọng. Nàng thở dài nói:"Hai người bọn họ rõ ràng có tình cảm, nhưng lại hết lần này tới lần khác vì chuyện này mà không thể không chia xa."
Tiêu Tề Dự gật đầu: "Đúng vậy, có tình cảm, Diệp Tu không cưới chính phi, ta đoán chừng là vì nàng ấy. Theo như ta thấy, nàng thực sự không quá nhạy bén. Nàng và bọn họ sống dưới một mái nhà nhiều năm như vậy, thế mà cũng không phát hiện ra quan hệ giữa bọn họ.”
Tống Ngọc Tịch cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, cúi đầu biện bạch nói:
"Ta, ta chỉ là không hỏi mà thôi. Thiến Thiến suốt ngày không vui, ta cho là nàng ấy cũng giống như ta, không muốn bị vây ở hậu trạch, nào ngờ nàng ấy còn có quá khứ này chứ! Chúng ta mỗi ngày không phải uống rượu, thì cũng là chơi cờ, cuộc sống cũng rất phong phú, ai còn sẽ quan tâm đến những chuyện đó chứ! Hơn nữa, không phải ta cũng có một số việc không nói cho nàng ấy biết sao? Mỗi người đều có bí mật, ta cũng không muốn nói hết tất cả mọi chuyện cho người khác đâu nhé.”
Tiêu Tề Dự cười cười, xoa xoa đầu nàng, lại bị Tống Ngọc Tịch đẩy tay ra, ngẩng đầu nói:
"Ầy, hai người bọn họ cũng đủ thảm, nhưng ta thân là bằng hữu của Thiến Thiến, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ đi tìm chết, mà cũng không giúp được chuyện gì. Chàng nói xem, nếu ta ngăn cản Thiến Thiến lão vương gia, nàng ấy sẽ đồng ý sao? Ừm, khẳng định sẽ không đồng ý, dù sao lão vương gia cha mẹ nàng ấy, thù này không báo, thì cả đời này nàng ấy chắc chắn lương tâm khó an.”
Đang một mình cảm thán, bưng chén trà bên cạnh uống một ngụm. Tiêu Tề Dự lại hạ một quân cờ, rồi vân đạm phong khinh [2] nói:
"Họ không chết! Ai nói cho nàng rằng họ đã chết?”
[2] nhàn nhã
Tống Ngọc Tịch thiếu chút nữa phun ra một ngụm nước, may mắn phản ứng nhanh, lại nuốt xuống, trừng đôi mắt ươn ướt, đen láy lên, hỏi Tiêu Tề Dự:
"Họ không chết? Làm sao có thể, năm đó Bắc Tĩnh bị công phá, từ trên xuống dưới vương phủ đều hết. Chỉ có ta và Thiến Thiến chạy trốn trước... Ồ, đợi một chút. Ta là chạy về kinh thành, vậy còn Thiến Thiến?”
Tiêu Tề Dự cầm lấy khăn tay nàng đặt ở một bên, thay nàng lau vết nước trên khóe miệng, tán thưởng nhìn nàng, nói: "Nàng cuối cùng cũng nghĩ đến điểm then chốt, đúng vậy, Cừu Chỉ Thiến chạy đi đâu chứ?”
Tống Ngọc Tịch đoạt lấy khăn tay của mình, vội vàng nói: "Ôi chao, chàng cũng đừng thừa nước đục thả câu nữa, biết rõ ta sốt ruột mà vẫn cứ trêu chọc ta.”
Tiêu Tề Dự nhếch môi cười, nói: "Được rồi được rồi, không chọc nàng nữa. Lúc trước Diệp Tu không trận trên chiến trường, hắn bị thương, bị thương rất nghiêm trọng. Cừu Chỉ Thiến lần mò từng chút mà tìm được hắn, hơn nữa còn cứu hắn trở về, dựa theo thám tử ta phái ra hồi bẩm, hai người họ hẳn là ẩn cư. Dù sao toàn bộ phủ Bắc Tĩnh vương cũng không còn, ân oán giữa hai người bọn họ cũng không còn gì đáng ngại. Ta không biết bọn họ đã đi đâu sau đó, nhưng cho đến khi ta trở về kinh thành, Diệp Tu cũng không xuất hiện, người ta nhắc tới Bắc Tĩnh Vương, cũng chỉ nói hắn trận.”
Tống Ngọc Tịch nghe đến đây thì thật sự không biết nên nói cái gì, vốn nàng cảm thấy kinh nghiệm của mình đã trải qua đã đủ ly kỳ, nhưng không nghĩ tới, một Cừu Chỉ Thiến, một Quách Liên Khanh, cảnh ngộ kỳ lạ của hai nữ tử này càng làm cho nàng ngạc nhiên hơn.
"Bọn họ ẩn cư? Đúng là giống như chuyện Thiến Thiến sẽ làm, chả trách trước đó nàng ấy vẫn luôn nói, tình cảm cầu không được, nếu cầu được, thì lập tức phải giấu đi không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy... Hóa ra lại là ý này.”
Tống Ngọc Tịch lúc này mới hiểu rõ mà gật đầu, giờ nàng mới hiểu được ý của Cừu Chỉ Thiến trong quá khứ. Chẳng qua nàng thấy thực có lỗi vì để hiểu rõ chuyện này lại phải mất một khoảng thời gian dài như vậy.
Tiêu Tề Dự không hề di dời ánh mắt mà nhìn nàng, nói:
"Nàng cũng đừng lo lắng cho bọn họ nữa, mỗi người đều có số mệnh của mình, kiếp này Cừu Chỉ Thiến có thể ở cùng Diệp Tu hay không còn chưa chắc chắn."
Tống Ngọc Tịch kỳ lạ nói: "Sao lại chưa chắc chắn? Nếu như lời chàng nói là thật, như vậy kiếp trước bọn họ khó khăn như vậy còn ở cùng một chỗ, kiếp này làm sao có thể không ở cùng một chỗ chứ.”
Tiêu Tề Dự thở hắt ra một hơi, không giấu giếm Tống Ngọc Tịch mà nói ra suy nghĩ trong lòng:
"Chuyện tình cảm ấy mà, sẽ không ở những việc lớn, nhưng lại sẽ ở trong những lúc va chạm tầm thường. Nói rõ hơn thì, Diệp Tu bị thương trên chiến trường, phủ Bắc Tĩnh vương cũng không còn nữa. Dưới tình huống này, Cừu Chỉ Thiến sẽ gắng gượng, dựa vào ý chí của nàng ấy, sẽ gắng gượng đến mức tìm được Diệp Tu, đây là tín niệm của nàng ấy. Mà Diệp Tu cũng dựa vào niềm tin của nàng ấy mà được cứu, cho nên Diệp Tu mới sống sót. Hai người có thể vứt bỏ tất cả ẩn cư thế ngoại. Nhưng kiếp này, bởi vì hai chúng ta sống lại, ta sẽ không trơ mắt nhìn Bắc Tĩnh lần nữa rơi vào tay giặc, phủ Bắc Tĩnh vương cũng sẽ không gặp phải kiếp nạn như ở kiếp trước. Vì vậy, những gì ta nói, nàng có hiểu không? Kiếp này, Cừu Chỉ Thiến và Diệp Tu không có hoàn cảnh khiến bọn họ ăn cả ngã về không.”
Tống Ngọc Tịch cẩn thận nghe Tiêu Tề Dự nói, trong lòng tựa hồ có chút lạnh lẽo, hơn nữa khi nghe được câu cuối cùng, ánh mắt nhìn Tiêu Tề Dự còn có chút kinh ngạc. Tiêu Tề Dự đưa tay xoa xoa tóc nàng, nói:
"Sao thế, nàng sẽ không cho rằng, ta vẫn sẽ để cho chuyện Bắc Tĩnh kiếp trước xảy ra chứ? Trận chiến đó quân dân Bắc Tĩnh đã mấy vạn người, vốn không nên phát sinh, ta sẽ không để lịch sử lặp lại lần nữa. Cho nên, Cừu Chỉ Thiến và Diệp Tu kiếp này nếu không thể vứt bỏ thành kiến, vậy có thể ở bên nhau hay không thật sự là khó nói.”
Tống Ngọc Tịch nghe hiểu đạo lý ở trong đó. Nàng thở dài một hơi: "Chuyện này, ta cũng không giúp được gì.”
Tiêu Tề Dự rất tán thành: "Nàng không giúp được, ai cũng không giúp được bọn họ.”
Tống Ngọc Tịch không biết nên nói cái gì, đành xoay người sang một bên, rót nước từ ấm trà đặt cạnh, đưa cho Tiêu Tề Dự một chén. Tiêu Tề Dự uống một ngụm, nói: "Đúng rồi, chuyện của Cừu Chỉ Thiến, nàng không giúp được gì, nhưng chuyện của Quách Liên Khanh nói không chừng nàng có thể giúp được.”