Tống Ngọc Tịch khó hiểu: "Cái gì? ”
Sau khi hỏi xong, nàng mới phản ứng lại, người Tiêu Tề Dự nói đến chính là Quách Liên Khanh. Nàng vội vàng tiến lại, hỏi: "Quách Liên Khanh nàng ấy làm sao vậy, nàng ấy..."
Lần trước nói chuyện cùng Quách Liên Khanh và Cảnh Dương công chúa,Tống Ngọc Tịch hơi đoán được ý đồ của Quách Liên Khanh. Nàng ấy muốn tìm cơ hội rời đi cùng Quách Khang, nhưng lại không nói cho nàng biết là lúc nào. Nghe ngữ khí này của Tiêu Tề Dự, chẳng lẽ ngay cả chuyện này chàng ấy cũng biết?
Tiêu Tề Dự buông chén xuống, nói thẳng: "Nàng ấy đã chuẩn bị sẵn sàng, đến lúc đó nàng có thể chuẩn bị cho nàng ấy một ít ngân phiếu. Đương nhiên lần này bọn họ rời đi, cũng không biết lúc nào có thể trở về.”
"Chàng biết nàng ấy sẽ đi?" Tống Ngọc Tịch hỏi.
"Biết! Bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ đi theo con đường kia. Dù sao thì kiếp trước ta cũng đã từng sống chung với Quách Liên Khanh, ta biết tính tình của nàng ấy, một khi đã quyết định, thì bất luận thế nào cũng không thay đổi.”
Nghe Tiêu Tề Dự nói như vậy, Tống Ngọc Tịch mới nhớ tới, Tiêu Tề Dự và Quách Liên Khanh kiếp trước xác thực có từng sống chung với nhau vài năm. Hiện giờ nghĩ lại, cũng đã không còn cảm thấy ghen tị như lúc đầu. Tính tình của Quách Liên Khanh đích thật là sảng khoái lại cố chấp, ví như nàng ấy đã coi Tống Ngọc Tịch là bạn bè, thì nàng ấy cũng không quan tâm Tống Ngọc Tịch có thân phận gì, cũng không để ý bên ngoài có chỉ trích gì đối với Tống Ngọc Tịch. Một khi nàng ấy đã cho rằng Tống Ngọc Tịch tốt, vậy thì sẽ kết giao với Tống Ngọc Tịch mà không hề có khúc mắc gì. Tống Ngọc Tịch để tay lên tự hỏi, nếu như là nàng và Quách Liên Khanh hoán đổi vị trí, thì nàng cũng sẽ không chỉ vì một điểm hảo cảm mà cứ như vậy ở bên một người.
"Ta không hiểu vì sao mà nàng ấy thích hắn nữa, lại còn thích đến mức như vậy." Tống Ngọc Tịch hỏi ra suy nghĩ trong lòng với Tiêu Tề Dự.
Tiêu Tề Dự nhìn nàng, trả lời một câu: "Chuyện tình cảm rất khó nói. Cũng giống như ta vậy, bên người ta kiểu mỹ nhân nào mà không có, nhưng sao ta lại thích nàng? Mà nàng vì sao lại thích ta, mà không thích tứ đệ đây?”
Tống Ngọc Tịch đỏ mặt, đẩy hắn một cái, nói: "Chàng thích ta là thật, nhưng ai nói ta thích chàng hả?"Tiêu Tề Dự nắm lấy tay nàng, nói: "Không thích cũng không sao, ta thích nàng là đủ rồi. Bây giờ ta đã trói nàng lại, cho dù nàng muốn chạy cũng không chạy được." Đặt tay Tống Ngọc Tịch lên môi hôn một cái, sau đó mới thấp giọng hỏi: "Thế nào, nàng muốn chạy sao?”
Tống Ngọc Tịch bị đôi mắt hoa đào mang theo tình ý dịu nàng này nhìn đến mức e lệ, cúi đầu, không nói gì. Tiêu Tề Dự lại gần kề trán với nàng, hai người dựa vào nhau rất gần, đến hô hấp cũng có thể nghe thấy. Tiêu Tề Dự dùng đầu mũi cọ Tống Ngọc Tịch một cái, lại hỏi: "Nói đi mà, còn muốn chạy sao?”
Tống Ngọc Tịch bị hắn ép đến rụt thẳng về phía sau, lại ngại đôi tay kìm kẹp bên hông khiến nàng không di chuyển được, cắn cánh môi nói:
"Muốn chạy, chỉ là không có cơ hội."
Tiêu Tề Dự trừng phạt nhéo eo Tống Ngọc Tịch một cái, chọc cho nàng oán giận vỗ vào vai hắn một cái, thấy Tiêu Tề Dự vững như thái sơn, không hề động đậy, chỉ thâm tình chân thành nhìn mình. Tống Ngọc Tịch hồi tưởng lại ngày trước bỏ lỡ, trong lòng trước kia không rõ rốt cuộc là cảm giác gì, nhưng hiện tại, nàng lại hiểu rất rõ, đó là một loại may mắn, một loại mất mà tìm lại được.
Kiếp trước nàng thật sự thiếu thốn tình yêu, cho nên hiện tại đối với tình yêu hoàn toàn không có sức đề kháng, thấp giọng nói:
"Lúc chàng còn thích ta, chàng phải nói cho ta biết, ta thích nghe, nếu sau này, chàng không thích ta nữa, cũng phải nói cho ta biết.”
Hắn là Thái tử, là Hoàng đế tương lai, Tống Ngọc Tịch còn chưa tự đại đến mức cho rằng sau này Tiêu Tề Dự chỉ có một mình nàng ở bên người. Tiêu Tề Dự nhìn nàng hỏi:
"Ta sẽ thích nàng cả đời, cũng sẽ nói cho nàng nghe cả đời."
Tống Ngọc Tịch hít sâu một hơi, trực tiếp nói: "Ta nói thích, là sự yêu thích thuần túy như hiện tại. Cho dù sau này chúng ta có ra sao, thì ta cũng rất hạnh phúc, vì có được khoảng thời gian như bây giờ, chàng thực sự thích ta. Mặc dù ta đã sống hai kiếp người, nhưng trên phương diện tình cảm này biết được quá ít, không ai thích ta cả, vì vậy ta rất trân trọng hiện tại, tương lai bên cạnh chàng sẽ có vô số nữ nhân xuất sắc, trẻ trung, có tài học, có dung mạo xuất hiện. Khi chàng bắt đầu thích càc nàng ấy, hoặc lúc đó chàng phát hiện mình cũng không thích ta đến vậy, thì chàng cũng phải nói cho ta biết!”
Tiêu Tề dự nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Tống Ngọc Tịch mang theo một chút thê lương, thì trịnh trọng nói: "Nàng đến hôm nay rồi mà vẫn còn suy nghĩ lung tung. Nếu ta không phải đã sớm kiên định lòng mình, làm sao có thể muốn cưới nàng? Ta nói thật với nàng, nếu như là ở kiếp trước, ta có thể sẽ không cưới nàng, bởi vì kiếp trước có rất nhiều biến cố ngoài tầm kiểm soát, là ta bất tài, khiến nàng cả đời đau khổ. Nhưng kiếp này, ta làm tất cả những việc ta có thể làm, ta cố gắng làm một thái tử tốt, tương lai cũng sẽ làm một đế vương tốt, nhưng điều kiện tiên quyết chính là, ta muốn cho nàng hạnh phúc. Nếu ta ngay cả việc làm nàng hạnh phúc cũng không làm được, khiến nàng suốt ngày cả lo lắng sợ hãi, vậy ta sống lại một đời còn có ý nghĩa gì đây, chẳng lẽ là vì để tạo phúc cho vạn dân, thực xin lỗi, ta cũng không vĩ đại như vậy.”
Tống Ngọc Tịch si ngốc nhìn hắn, một lúc lâu cũng không thể kiềm chế được, đột nhiên hai hàng nước mắt trong veo cứ thế mà rơi xuống. Nước mắt đột nhiên rơi xuống làm cho Tiêu Tề Dự hoảng hốt tay chân, vội vàng cúi người xuống, lau nước mắt cho nàng, nói:
"Làm sao vậy, ta nói sai gì sao?"
Tống Ngọc Tịch lập tức nhào vào Tiêu Tề Dự, buồn bực nói: "Chàng không nói sai, là ta không tự mình khống chế được! Ta... Ta thực sự... Không tốt như chàng nghĩ, ta, ta... Không biết nên nói như thế nào, ngoại trừ khuôn mặt này còn có thể nhìn ra, thì ta không có ưu điểm gì khác. Kiếp trước ta sống thành cái dạng như vậy, hoàn toàn là do chính mình gieo gió gặt bão, không có bất kỳ quan hệ gì với chàng. Nếu như ta biết tiến bộ thêm một chút, cố gắng hơn một chút, hoặc là lòng dạ rộng lớn một chút, có thể kết cục của ta cũng sẽ không như vậy. Ta là một nữ nhân ích kỷ hẹp hòi, không đáng giá..."
Tiêu Tề Dự ôm nàng vào lòng, vỗ lưng nàng, nói: "Đáng giá hay không là do ta quyết định. Ta thích nàng, liền cảm thấy cả người nàng từ trên xuống dưới đều là ưu điểm, cảm thấy thế nào cũng đáng giá. Nhưng ngược lại, nếu không thích nàng, thì lúc đó mới so đo đáng giá hay không đáng giá. Nàng ở trong lòng ta, không gì sánh bằng, vì thế nàng chính là bảo vật vô giá.”
Tống Ngọc Tịch bị những lời thổ lộ này của hắn làm cho nín khóc mỉm cười, nhưng nước mắt lại không ngừng được, cứ giống như đứt dây mà rơi xuống, khi nói chuyện còn bắt đầu nghẹn ngào:
"Ta, ta không có gì để tự tin, cũng không có năng lực gì, ta chính là một nữ nhân rất trần tục, rất bình thường. Ta sợ rằng, hiện tại chàng coi ta như bảo vật vô giá, sủng ái, đợi đến khi chàng không thích ta, thì ta chẳng là gì."
Tiêu Tề Dự cúi đầu lau nước mắt cho nàng, nói:
"Ta sẽ không để ngày đó đến. Ta đã nói với nàng rồi, nàng là tiếc nuối duy nhất ở kiếp trước của ta, ta có thể sống lại một lần nữa, đoán chừng cũng có quan hệ rất lớn với nàng. Nàng không phải chẳng là gì, mà ngược lại, nàng rất lợi hại. Nếu như không có lời của nàng, ta làm sao có thể sống lại cứu được nhiều mạng người như vậy chứ? Trận mưa to vừa rồi, chỉ dựa vào sức lực của một mình nàng, đã cứu được bao nhiêu mạng người, ngay cả phụ hoàng cũng khen nàng rất có thể năng lực, cả kinh thành đều biết ơn nàng. Nếu như nàng thật sự không có một chút tác dụng gì, thì phụ hoàng làm sao có thể đánh giá cao nàng, phong nàng làm huyện chủ. Đây chính là tước vị thực sự không phải dành cho người không có công mà được ban tặng, nếu như nàng như vậy mà vẫn coi như không có gì, thì những nữ tử khác trong thiên hạ nên cảm thấy như thế nào?”
Lần này Tống Ngọc Tịch thật sự không khóc nổi, ngẩng đầu nhìn hắn một chút, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười liếc hắn một cái, nói:
"Sao nghe chàng nói như vậy, ta lại cảm thấy cao hứng không nổi đây. Nguyệt Hoa huyện chủ là do chàng thỉnh phong cho ta, đâu phải là do Hoàng thượng đánh giá cao chứ.”
Tiêu Tề Dự thấy nàng không khóc, lúc này mới lau sạch nước mắt trên mặt nàng, sau đó cúi người hôn lên má nàng một cái, rồi nói: "Nàng có thể nhận được sự đánh giá cao của ta cũng rất tốt mà, nàng không cảm thấy như vậy sao?”
Tống Ngọc Tịch đẩy hắn một cái, nhưng cũng không dùng sức, Tiêu Tề Dự lại nắm lấy tay nàng, chặt chẽ đan cùng một chỗ, rồi nói:
"Được rồi, đề tài này sau này chúng ta sẽ không nói nữa. Nàng chỉ cần biết, ta sống lại là vì nàng, nếu sau này ta trở thành minh quân, như vậy dân chúng thiên hạ nên cảm tạ nhất chính là nàng. Nếu như không có nàng, ta nhất định sẽ không làm minh quân, nhất định sẽ không cố gắng chứng minh chính mình như vậy, làm cho người khác không dám khinh thường, nàng là công thần hàng đầu của thiên hạ này! Nàng là người quan trọng nhất trong tim ta! Nàng không cần có bất kỳ gánh nặng nào trong lòng, cũng không cần vì ta thay đổi cái gì cả. Nàng chỉ cần làm việc mà mình muốn làm là được rồi, không cần sợ xuất đầu lộ diện, chỉ có những nam nhân bất tài kia, mới sợ nữ nhân làm tốt hơn mình, bọn hắn mới là người sợ phụ nữ xuất đầu lộ diện. Nhưng ta thì không, ta hy vọng nàng sẽ càng ngày càng tốt hơn.”
Tống Ngọc Tịch cuối cùng cũng bật cười:
"Cái miệng này của chàng quả thực có thể đi xây tường thành rồi. Đen cũng bị chàng nói thành trắng. Ta không nói lại chàng, dù sao ta cũng không có ý định hoàn toàn dựa vào chàng, dĩ nhiên cũng sẽ không núp ở hậu trạch không dám đi ra. Ta muốn làm việc, còn phải làm cho tốt, mặc kệ người khác nói ta như thế nào, ta chỉ cần kiên định việc mình làm là đúng, như thế là đủ rồi.”
Tiêu Tề Dự nâng mặt nàng lên nhéo một cái, khen ngợi:
"Vâng vâng vâng, chính là lý do này!"
Tình cảm chân chính, không phải là ràng buộc lẫn nhau, mà là cùng nhau tiến về phía trước.