Tiêu Tề Dự kéo Tống Ngọc Tịch đi vào trong. Diệp Tu ôm Cừu Chỉ Thiến, Tống Ngọc Tịch vẫn còn lo lắng cho nàng ấy, biết Tiêu Tề Dự tới, Diệp Tu không thể dễ dàng rời đi, nên lập tức đi tới bên cạnh Diệp Tu. Nói:
"Ầy, hai người đi vào nói chuyện một lát đi. Ta dẫn nàng ấy đến phía Tây nằm một lát, yên tâm đi, ta sẽ không làm gì nàng ấy đâu."
Ánh mặt Diệp Tu nhìn Thiến Thiến lộ ra lo lắng, còn ánh mắt nhìn Tống Ngọc Tịch chính là ghét bỏ trần trụi. Tống Ngọc Tịch không quan tâm hắn nghĩ gì về mình, đỡ Cừu Chỉ Thiến đi về phía Tây, mà Diệp Tu bất đắc dĩ đành phải đi về phía bình phong ở phía Đông, Tiêu Tề Dự đang chờ hắn ở bên trong.
Tiêu Tề Dự và Diệp Tu trò chuyện những gì, Tống Ngọc Tịch cũng không có hứng thú. Nàng gọi Thu Đồng vào để nàng ấy đi lấy chút nước ấm, không ngờ trên mặt Thu Đồng có vết thương, Tống Ngọc Tịch nhìn thấy hỏi:
"Sao lại bị thương, ai làm?"
Hỏi xong liền biết mình hỏi vô ích, ngoại trừ Diệp Tu còn có ai chứ. Thu Đồng xoa xoa chỗ bị thương, nói với Tống Ngọc Tịch: "Không có việc gì. Nô tỳ bị thương, bên hông hắn cũng bị ta và Thu Vân đá cho một cước.”
Tống Ngọc Tịch:...
Xem ra tối nay nàng và Cừu Chỉ Thiến đều uống say, ngay cả Diệp Tu tới bên ngoài gây ra động tĩnh lớn như vậy cũng không phát hiện. May mắn hôm nay là Diệp Tu tới tìm Thiến Thiến, nếu là kẻ xấu, thì trận chiến hôm nay khẳng định rất khốc liệt.
"Thu Vân cũng bị thương rồi. Ngươi đi lấy chút nước ấm, sau đó trở về nghỉ ngơi đi, lát nữa ta bảo chàng đưa ta trở về là được.”
"Chàng" này, rất rõ ràng chính là Tiêu Tề Dự.Thu Đồng gật đầu, rồi lập tức lui xuống, Tống Ngọc Tịch trở lại bên cạnh giường, nhìn thấy Cừu Chỉ Thiến không biết lúc nào đã tỉnh lại, đang nhìn lồng đèn bên giường ngẩn người, ánh mắt có chút mê man, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tiêu Tề Dự và Diệp Tu cũng không nói chuyện được bao lâu, Diệp Tu đã từ phía đông đi qua. Hắn nhìn thoáng qua Tống Ngọc Tịch, Tống Ngọc Tịch vội vàng nhường sang một bên, Diệp Tu liền khom người, bế lên Cừu Chỉ Thiến vừa tỉnh lại. Cừu Chỉ Thiến dường như cũng khôi phục lý trí, lúc này cũng không tránh nữa, mà lặng yên để Diệp Tu ôm mình, đầu tựa vào vai hắn.
Diệp Tu không nói gì, chỉ ôm nàng đi ngang qua Tống Ngọc Tịch, rời đi từ cửa vừa nãy bị hắn đá văng ra ngoài.
Tống Ngọc Tịch nhìn bọn họ đi ra ngoài, mới nghĩ đến đi vào bên trong tìm Tiêu Tề Dự, không nghĩ tới Tiêu Tề Dự đã đi ra, đang dựa vào bình phong ánh mắt trầm tĩnh nhìn Tống Ngọc Tịch. Tống Ngọc Tịch đi qua: quơ quơ trước mắt hắn, nói:
"Nhìn cái gì đấy?"
Tiêu Tề Dự vươn tay ôm chầm lấy nàng. Tống Ngọc Tịch hoảng sợ, đang muốn nói cửa còn mở, thì đã thấy Bùi Thao tiến vào, không ngẩng đầu lên thay bọn họ đóng cửa lại.
Tống Ngọc Tịch:...
Tiêu Tề Dự ôm chặt nàng, trán kề sát vào nhau, lúc này Tiêu Tề Dự mới hỏi: "Nhìn thấy Diệp Tu, có cảm giác gì? Không được nói dối.”
Tống Ngọc Tịch lúc này mới biết người này rốt cuộc đang rối rắm cái gì, không khỏi cảm thấy buồn cười: "Ta có thể có cảm giác gì? Hắn cũng đâu thích ta chứ.”
Tiêu Tề Dự dường như bắt được trọng điểm của câu nói này, hỏi ngược lại: "Vậy theo ý nàng, nếu hắn thích nàng, nàng liền có cảm giác?”
Không muốn tiếp tục đề tài vô nghĩa này với hắn, Tống Ngọc Tịch đẩy Tiêu Tề Dự sang một bên, tiến vào phòng. Trên bàn trong phòng vẫn còn đặt mấy thứ khi nàng và Thiến Thiến chơi cờ uống trà, Tống Ngọc Tịch liền đi qua thu dọn bàn cờ, xếp từng con cờ trắng đen vào trong hộp. Tiêu Tề Dự đi tới, từ phía sau vòng lấy nàng, Tống Ngọc Tịch không chịu nổi hắn quấn quít, đành nói:
"Được rồi, chàng uống hũ giấm này cũng quá khó hiểu. Ta và Diệp Tu vốn không có gì, chuyện này không phải chàng cũng biết sao. Ta và Thiến Thiến là bạn, khi ở cùng nhau ở hậu viện của Diệp Tu hai chúng ta đã tạo dựng được tình bạn sâu đậm, chỉ là ta không ngờ, nàng ấy lại thích Diệp Tu, mà nhiều năm nay như vậy ta lại không biết, cũng quá thất bại.”
Tiêu Tề Dự cười cười, nói:
"Ngay cả người ta thích ai, nàng cũng không biết, còn nói có tình bạn sâu sắc với người ta. Lừa ai đấy?”
Tống Ngọc Tịch bị câu nói này làm cho á khẩu, ngẩn người một chút mới nói: "Không phải như vậy. Tình bạn sâu sắc cũng không nhất định chuyện gì cũng phải nói, có một số việc đối với mình mà nói là vết thương, chàng sẽ vô duyên vô cớ vạch miệng vết thương của mình cho người nào đó nhìn không? Ta và nàng ấy bồi đắp tình cảm từ việc uống rượu và đánh cờ.”
Tiêu Tề Dự bừng tỉnh gật đầu: "À, bạn bè uống rượu chơi cờ, tục xưng là... Bạn nhậu? ”
Tống Ngọc Tịch không thích nghe cái này, xoay người đi, lại bị Tiêu Tề Dự đặt ngồi trên giường mềm, thân thể dựa vào phía sau. Nàng nói: "Chàng đừng có ghen tuông như vậy có được không. Tình cảm của ta và Thiến Thiến, chàng sẽ không hiểu, hai chúng ta chăm sóc tương trợ, nâng đỡ lẫn nhau, nếu không có nàng ấy, thì khoảng thời gian ta ở Bắc Tĩnh vương phủ khẳng định rất khó chịu. A..."
Tống Ngọc Tịch còn chưa nói xong, môi đã bị Tiêu Tề Dự chặn lại, bất ngờ không kịp đề phòng đã bị quấn đến một nụ hôn dài, chặn hết tất cả những lời Tống Ngọc Tịch muốn nói. Trong lòng Tống Ngọc Tịch cảm thấy bất đắc dĩ, người này cũng thực hay ghen... Thế nhưng ngẫm lại, có lẽ hắn đang biểu đạt hối hận?
Hối hận kiếp trước mình không ở bên cạnh nàng?
Nghĩ vậy, tay Tống Ngọc Tịch không tự giác mà leo lên bờ vai của hắn, hai người dây dưa trong bóng ánh nến một hồi lâu, mới thở hồng hộc buông tay ra. Tiêu Tề Dự đưa tay xoa xoa cánh môi nàng một chút, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được, nói với Tống Ngọc Tịch:
"Thực xin lỗi."
Tống Ngọc Tịch cảm nhận được sự dịu dàng trên người hắn, cúi đầu mím môi, nói:
"Xin lỗi làm cái gì! Chúng ta trước đây không phải đã nói tốt rồi sao, sẽ không đề cập đến chuyện trước kia ai đúng ai sai nữa? Kiếp này chúng ta sẽ sống những ngày tháng hạnh phúc, cũng không bao giờ rời xa nhau nữa.”
Tiêu Tề Dự gật đầu, ôm nàng vào lòng, ôm thật chặt, giống như ôm một món trân bảo đã mất đi mà nay tìm lại được. Tống Ngọc Tịch thật sự cảm thấy mình rất may mắn, cho dù đã bỏ lỡ một đời, ông trời vẫn cho nàng cơ hội, để cho nàng trở về, hơn nữa thần kỳ mà gặt hái được phần tình cảm này. Mà phần tình cảm này, nếu như không phải bởi vì Tiêu Tề Dự, thì có lẽ cả đời này bọn họ cũng vẫn sẽ không ở bên nhau, cho nên, sau khi trải qua chuyện này, từ tận đáy lòng Tống Ngọc Tịch cảm thấy mình may mắn hơn bất cứ ai.
Sau khi giãi bày tình cảm xong, hai người dứt khoát không thu dọn bàn cờ nữa, mà một người ngồi một bên, bắt đầu chơi cờ. Tống Ngọc Tịch hỏi Tiêu Tề Dự:
"Chàng biết được bao nhiêu về chuyện của Diệp Tu?"