CHƯƠNG 13: SỰ THẬT CỦA SẢNH THƯ VIỆN SỐ 2?
.
.
.
------:v :V :v------
Cảm giác như sự mệt mỏi của tôi đã tăng lên gấp đôi vậy. Nhưng khi tôi vừa bước vào nhà, mùi hương thơm phức từ món gì đó đang lan tỏa khắp nơi. Hmm? Có ai đang nấu ăn hả ta?
[Con về rồi đây~~]
Sau khi tôi cất tiếng chào lảnh lót, papa Minoru đang mặc tạp dề bay ra khỏi căn bếp.
[Mừng con về nhà~~~ Rina-chan! Hôm nay con đã vất vả rồi!]
[Con về rồi đây! Cơ mà tại sao cả papa Shou và papa Minoru lại đều đang ở nhà vậy ạ? Còn công việc thì sao?]
[Hôm nay là ngày trọng đại của Rina-chan, nên đương nhiên tụi cha không thể đi làm được rồi! Sự thật là tụi cha cũng muốn đến đón con gái lắm nhưng con đâu thích thế phải không?] Papa Minoru nói thế với vẻ mặt u ám.
Đúng vậy, mỗi khi ba người cha của tôi tập hợp lại họ đều trở thành trung tâm của sự chú ý. Khỏi phải nói ai cũng đẹp trai bảnh bao và đều có địa vị cao trong xã hội nên dĩ nhiên là vậy rồi. Cơ mà cứ bị các cô gái khác lườm khiến tôi không thoải mái lắm khi đi chung với họ.
[Thế… papa Hiro cũng ở nhà ạ?]
Khi tôi vừa dứt lời, papa Hiro bỗng xuất hiện.
[Tất nhiên là vậy rồi, Rina. Mừng con gái về nhà và chúc mừng con.]
Ông ấy vừa nói thế vừa trao cho tôi một bó hoa hồng lớn.
Bó hoa thật to và nặng quá. Những sắc hồng khác nhau từ bó hoa cùng với cảm giác như người lớn khiến tôi có hơi xấu hổ một chút.
[Cám ơn papa.]
Papa Hiro nhìn tôi khẽ mỉm cười.
[Này, ông đang tự phụ quá đấy.]
[Thật láu cá quá~ ~, Hiro-kun. Sao lại làm mặt ngầu như thế.]
Tôi phá lên cười khi thấy papa Shou và papa Minoru càu nhàu papa Hiro.
Trong khi vừa ăn bữa tối papa Minoru nấu, chúng tôi vừa nói chuyện về buổi khai giảng cùng lớp học mới của tôi.
[Ồ đúng rồi, con còn tình cờ tìm được đường đến sảnh thư viện số hai nữa đó. Bên trong đó có vô số quyển sách khác nhau luôn!Con muốn được vô đó đọc sách quá~~~.]
Mà giờ nhắc tới chuyện này, tôi bỗng rùng mình khi nhớ đến chủ tịch.
Nhưng vì lý do gì đó, cả ba người cha của tôi đều đang cau mày.
Hmm? Chuyện gì thế nhỉ?
[Thư viện số hai à… Nghe này, Rina. Nếu con thích quyển sách nào, chúng ta sẽ cố hết sức để kiếm được nó cho con, chỉ cần con không được bén mảng đến sảnh thư viện số hai hiểu không?]
Cái gì?
Tôi chết lặng vì không hiểu họ đang cố nói cái gì.
Ba người cha của tôi đều tốt nghiệp từ trường Phổ thông Seiran, không lẽ đã có chuyện gì xảy ra vào thời gian đó?
[Con không biết à Rina-chan! Có gì đó rất kinh khủng ở trong đó! Siêu đáng sợ luôn~!]
Có án mạng hay chuyện gì đã xảy ra à?
Tôi chợt rùng mình. Cơ mà căn phòng đó vẫn còn tồn tại cho đến giờ, thế thì chuyện gì có thể xảy ra cơ chứ?
[Có một tên yêu râu xanh ở đó đấy. Rina, con ĐỪNG BAO GIỜ đặt chân vào nơi đó!]
---À, là ông chủ tịch ấy mà.
Tôi vô thức đảo mắt mình đi.
“Con đã gặp lão ‘yêu râu xanh’ đó, ông ấy đã cướp mất nụ hôn đầu đời của con.” Không đời nào tôi lại dám nói thế.
Họ chắc chắn sẽ bắt tôi nghỉ học mất…
Tuy nhiên, chủ tịch đã ở đó hơn 10 năm qua rồi, chỗ đó biến thành căn cứ của ông ấy rồi nhỉ.
Tôi muốn kể với bà chị họ ở kiếp trước cách tìm thấy nhân vật ẩn này quá...