CHƯƠNG 14: SỐ LƯỢNG NẠN NHÂN ĐANG TĂNG LÊN À?
~~~:v :V :v~~~
Và sau đó, họ còn giảng cho tôi nghe một tràng dài: [Con hiểu chưa, không bao giờ được đến đó.], hay là [Nếu trông thấy gã yêu râu xanh đó, con cứ đá thật mạnh vào chỗ giữa hai chân hắn rồi chạy ngay!], hoặc [Cha sẽ cho con một cây súng điện nhé~~~. Hãy cài mức điện tối đa để con có thể chắc chắn giết được lão luôn. Con đừng lo, nếu lão ta chết cha sẽ thu xếp mọi chuyện để con không bị liên lụy đâu.]
Ái chà, chắc chắn tôi sẽ nhận cây súng điện đó.
Cơ mà tuy đã có papa Minoru chống lưng, tôi vẫn không hề có ý muốn giết người.
Với cả tôi có hơi sợ cái nhân cách máu lạnh ẩn sau vẻ ngoài hiền lành của papa Minoru quá…
Đến sáng hôm sau, vì đã phát mệt với sự bảo bọc thái quá của các cha, tôi nhanh chóng chuồn khỏi nhà vào lúc 6 giờ sáng.
Hôm nay là buổi học chính thức đầu tiên. Vì vẫn còn sớm nên tôi chỉ muốn đọc sách thôi. Mà nếu ở Phòng Thư viện số 2 không có ai, tôi sẽ cố đến đó để mượn cho được quyển sách ngày hôm qua. Nếu như tôi suy luận đúng, kể cả chủ tịch cũng không đến đó vào lúc này đâu.
Thật ra thì tôi muốn đi lại bằng tàu điện hơn, bởi vì đi bộ một mình trên đường phố lúc sáng sớm thế này đáng sợ lắm, nhưng may mà tôi đã có papa Minoru cùng đi đến trường sau khi papa làm hộp cơm trưa cho tôi.
Chúng tôi đang ngồi trên taxi cùng nhau. Vì ban nãy papa cứ bám lấy tôi trong khi làm cái mặt như muốn khóc đến nơi vậy, thế nên tôi cũng chẳng thể từ chối nổi. Mỗi khi ông ấy làm mặt như thế, y như rằng tôi lại mềm lòng…
[Cám ơn papa đã đi cùng con! Con vào trường đây~~~.]
[Cẩn thận nhé Rina-chan. Sáng sớm như thế này sẽ không có nhiều người đâu, cho nên hãy cẩn thận nha con~~? Nếu có chuyện gì hãy gọi papa ngay! Còn nếu con bị tấn công thì đừng ngần ngại giết hết bọn chúng nhé~~?]
Papa đang làm con thấy sợ đó …
Dù cảm thấy hơi chùn chân nhưng tôi vẫn đứng vẫy chào papa ngay trước cổng trường.
Vì lúc này vẫn đang là 7 giờ kém nên trong trường vẫn vắng tanh.[note13511]
Mà dù có nói thế, chứ tôi sẽ làm gì nếu đối mặt với lũ người xấu đây? Tôi nghĩ rằng mình vẫn chưa hề chuẩn bị gì cho tình huống đó.
Vì bản thân có được những ký ức từ tiền kiếp nên tôi nghĩ mình có hơi chủ quan với các mối nguy hiểm.
Mà giờ nhắc tới mấy chuyện này, hình như tôi đã gây ra vài chuyện không thể sữa chữa lại được nữa rồi.
Nhưng papa Minoru còn đi cùng mình đến trường nữa, không thể xem ông là mối nguy hiểm được…
——mình đang nghĩ cái quái gì vậy chứ?
[[[Chào buổi sáng, thưa tiểu thư!]]]
Bỗng nhiên có ba thanh niên dáng vẻ rất dân chơi đang đứng đợi tôi ở cổng trường.
[Eh, EEEHHHH——!? Các cậu đang làm gì ở đây vậy!?]
Họ đứng xếp hàng chào tôi như thể tôi là trùm xỏ của một tổ chức ngầm nào đó vậy.
Mấy cậu này đương nhiên cũng là thành viên trong nhóm xã hội đen dưới trướng papa Shou rồi.
[Ah, không ạ, thực ra là chúng tôi học chung trường với tiểu thư.]
[Cái gìììì?!]
Sao mình không hề biết chuyện này! Là trùng hợp…—– CHẮC CHẮN KHÔNG PHẢI RỒI.
[…….Tại sao các cậu lại ở đây?]
[À vâng, là về việc tiểu thư nhập học vào trường này! Chúng tôi không thể lơ là được! Tiểu thư không nên xem thường các tình huống nguy hiểm đâu ạ.]
Người đang nói với tôi là một thanh niên xỏ ba cái khuyên ở mỗi bên tai. Mới là ngày học thứ hai mà cậu đã làm quần áo luộm thuộm đến thế rồi à?
Với lại không phải các cậu đều đang xem tôi như một con ngốc à?
Tuy cũng công nhận là tôi có hơi chủ quan với mối nguy hiểm từ khi lấy lại được ký ức từ tiền kiếp thật, Nhưng không phải cho đến giờ tôi vẫn đang ứng phó rất tốt hay sao? Mà chắc là vậy.
[Có phải lệnh của papa Shou không?]
[Đúng đấy ạ. Dù số thành viên tham gia kiểm tra đầu vào trường này lên tới bốn mươi người, nhưng hầu hết đều đã bị đánh rớt rồi ạ.]
Người đang nói là một thanh niên có vẻ ngoan hiền và trí thức hơn hẳn. Thoạt nhìn thì trông giống hệt một học sinh gương mẫu, nhưng khi tiếp xúc lâu mới nhận ra cậu ta có ánh mắt như rắn vậy, cơ mà bây giờ cậu ấy lại đang nhìn tôi bằng đôi mắt lấp lánh.
[…..Bọn tôi đã cố hết sức rồi đấy ạ.]
Thanh niên cao kều lầm bầm như thế.
Vậy ra cậu ấy là người kiệm lời …...
Nhưng mà papa Shou, không phải cha đang làm ảnh hưởng đến nhiều người quá à?
Đến khi về nhà tôi phải nói chuyện với ông ấy mới được.
[Thôi được rồi. Vậy nhiệm vụ của các cậu là gì?]
[Về chuyện này, Minoru-san nói rằng hôm nay tiểu thư sẽ đến trường sớm nên dặn chúng tôi làm vệ sĩ cho cô.]
Hóa ra là papa Minoru àààaa!!
Đừng có dùng cái mặt dễ thương đó của cha để sai bảo đám đàn em của papa Shou nữa đi!
Nói nghiêm túc đó!
[Uuuu, thật sự xin lỗi các cậu. Tớ sẽ nghiêm túc nói chuyện lại với cha Shou và cha Minoru để họ không làm phiền các cậu nữa!]
Khi tôi cúi đầu xin lỗi, cả ba vội vàng vẫy tay.
[Không không cần như vậy đâu ạ, tất cả đều là do chúng tôi tự nguyện cả. Đối với chúng tôi, tiểu thư giống như một cô em gái nhỏ hay là một thần tượng vậy đó!!]
Thần tượng và em gái à, cả hai khá là khác nhau đấy, thế các cậu xem tôi là cái nào đây?