Đã hơn một giờ đồng hồ trôi qua, Hà Dật, Kiều Thoại Mỹ, Hà Chỉ Nghi vẫn ngồi đợi Lục Vỹ Thần ở phòng khách.
Mỗi người một tâm sự.
Mỗi người một biểu cảm.
Hà Dật trong lòng vừa lo lắng vừa tức giận.
Liên hôn gặp phải sự cố, cho dù người ngoài không biết nhưng người trong nhà biết, cô dâu bị tráo đổi hỗn loạn như vậy Lục Vỹ Thần chắc sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Lợi ích của cuộc hôn nhân này không may cũng sẽ bị thay đổi ít nhiều.
Hà Tiết Âu lại là con gái cưng, dù thế nào vẫn là bảo bối.
Nhưng Lục Vỹ Thần cũng thật quá quắt.
Hà gia đã hạ mình với hắn như vậy, hắn còn không biết kính bậc tiền bối, đến giờ vẫn chưa chịu xuất hiện.
Kiều Thoại Mỹ chỉ biết khóc.
Đứa con gái bà xem như báu vật đột nhiên trở thành cô dâu của Lục Vỹ Thần, danh lợi địa vị bà không màn tới nữa, chỉ lo cho an nguy của đứa con gái bà mang nặng đẻ đau.
Hà Chỉ Nghi không biết là đang có loại cảm xúc nào.
Thật mừng khi đã không trở thành cô dâu mới của tên tổng tài ác ma.
Cũng thật sợ cha sẽ trách phạt.
Sợ Tiết Âu hiểu lầm rồi oán hận, cô đã bỏ trốn nhưng hoàn toàn không biết được Tiết Âu lại trở thành người thế thân cho cô, trở thành vợ của Lục Vỹ Thần.
Về Lục Vỹ Thần, có lẽ cô không nên có suy nghĩ nào về hắn.
- Nghị sĩ Hà và phu nhân có phải đã đợi lâu lắm rồi hay không, thất lễ rồi!
Lục Vỹ Thần cuối cùng cũng chịu xuất hiện.
Hắn còn chưa đến nơi, từ trên lầu nói vọng xuống, giọng nói âm vang trong không gian yên tĩnh của căn biệt thự.
Hà Tiết Âu cũng đi cùng hắn.
- Không sao, không sao.
Đây là nhà Lục Tổng, phận làm khách sao dám đòi hỏi lễ nghi cung kính!
- Tiểu Âu, lại đây.
Tôi không thích có khoảng cách với em!
Hắn phớt lờ Hà Dật, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hà Tiết Âu khoác lên tay mình.
Dáng điệu yêu chiều.
- Giả vờ gì chứ, anh không tự thấy ghê tởm sao?
Hà Tiết Âu nhếch môi mỉa mai hắn.
Mới có mấy phút mà dáng vẻ thay đổi hẳn.
Ai đó khi thoát y cùng hắn
còn sợ hãi, e thẹn.
Vừa nhìn thấy có chỗ dựa liền lên mặt hóng hách.
- Tôi thích sự ghê tởm của tôi! Tốt hơn em nên hành xử giống bà Lục một chút, tôi sẽ suy nghĩ đến việc bỏ qua cho người nhà em!
- Ồ.
Tiếc là tôi không quan tâm tới họ!
Nhà họ Hà kiếp trước không biết đã gây nên bao nhiêu tội lỗi mà kiếp này lại sinh ra Hà Tiết Âu.
Một con yêu nữ mang không biết bao nhiêu tiếng xấu, gây nên cũng không biết bao nhiêu thị phi.
Chỉ dựa vào chút thế lực của Hà gia mà hô mưa, gọi gió, hóng hách, ngang ngược.
Cuối cùng cô ta cũng không quan tâm tới ai, chỉ quan tâm đến bản thân mình, gia đình cũng chỉ là để cô ta lợi dụng.
- Tiểu Âu, tay của con…
- Hà phu nhân hãy tha thứ cho tôi, là tôi không chăm sóc tốt, để Tiểu Âu bị ngã!
Lục Vỹ Thần cướp lời của Kiều Thoại Mỹ.
Kỹ năng đổi trắng thay đen của hắn thật khiến người khác ngưỡng mộ.
Tuy có chút hèn nhát, dám làm không dám nhận nhưng có thể xem xét bỏ qua vì hắn có ý đồ của hắn.
- Lục Tổng, sự cố ngày hôm nay mong Lục Tổng bỏ qua!
Hà Dật vẫn tiếp tục nhún nhường cho hắn.
Hắn không có lấy một chút cảm xúc kích động, mọi thứ trôi qua tai như không hề có gì.
Bộ dạng cười cợt vô tư của hắn hôm nay thật khác lạ so với thường ngày.
Có lẽ là vì sự yếu đuối, khuất phục của nhà họ Hà khiến hắn hả hê.
Hoặc có lẽ là trong đầu hắn đã suy tính được câu chuyện này, tất cả mọi thứ, cho dù là một tiểu tiết bé nhỏ cũng đã bị hắn điều khiến theo ý muốn.
- Tôi không thấy sự cố nào cả!
- Tiểu Âu tuổi còn nhỏ, lại không hiểu chuyện.
Vốn dĩ là Chỉ Nghi…
Lời của Hà Dật khiến Hà Chỉ Nghi e thẹn.
Cô gái nhỏ cuối mặt, nép mình bên cạnh mẹ, bàn tay bấu lấy gấu váy bối rối.
Cô nhìn thấy Tiết Âu bình an vô sự, phong thái vô tư điềm tĩnh của Lục Vỹ Thần, trong lòng đã đoán những câu chuyện đáng sợ trước kia từng nghe chỉ là lời thêu dệt của những kẻ nhiều chuyện.
Hà Chỉ Nghi đã bị người đàn ông quyền lực này quyến rũ, trong lòng nhen nhóm những tia tình nguyện.
- Chỉ Nghi là một cô gái rất tốt.
Tướng mạo, nhan sắc, học vấn đều xuất sắc, hơn nữa còn là nữ tử dịu dàng, là hình mẫu lý tưởng về người phụ nữ của gia đình.
Dù sao hôm nay cũng có chút hiểu nhầm, chi bằng anh ra tay với truyền thông một chút, chúng ta âm thầm sắp xếp mọi thứ về đúng vị trí của nó.
Chuyện này chắc chắn không làm khó được anh đúng không?
Hà Tiết Âu thấy được thời cơ trước mắt, lập tức nương tựa vào cha, làm trò con mèo với Lục Vỹ Thần.
Hắn cong môi mỉm cười cái cả gian phòng đã bừng sáng hẳn.
Ai ai cũng dạt dào hy vọng, chắc chắn hắn sẽ đồng ý.
Một tay hắn nắm lấy bàn tay của Hà Tiết Âu đang ôm lấy cánh tay mình, tay còn lại nâng cằm cô lên, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, chặt đứt đoạn mơ tưởng.
- Em là vợ tôi, không còn vị trí nào để sắp xếp cả!
Hắn buông cô ra, đứng lên chỉnh lại quần áo rồi dõng dạt.
- Giao ước giữa chúng ta xong rồi! Tiễn khách!