Hà Tiết Âu tức giận trở về phòng, xem ra cô không bước được vào hào môn thiên giới mà lại sa chân vào địa ngục trần gian.
Không thể chống đối Lục Vỹ Thần.
Không thể chống đối Lục Vỹ Thần.
Không thể chống đối Lục Vỹ Thần.
Không thể chống đối thì chỉ có thể chấp nhận.
Dù lòng không cam nhưng lý trí mới là thứ nên nghe theo nhất.
- Hà Tiết Âu, nghĩ xem thứ mày thích nhất là gì?
“Tiền!”.
Trong đầu Hà Tiết Âu chỉ nghĩ được một chứ tiền.
Chậc, cô quả thật là một con người ham hư vinh.
Khéo thay Lục Vỹ Thần lại có rất nhiều tiền, không chỉ có tiền còn có quyền thế.
Chà chà, Lục Vỹ Thần chính là kiểu đẹp trai, nhiều tiền, tổng tài bá đạo mà cô cần.
Nhưng hắn lại là cầm thú.
Mặc Thiên vẫn hơn điểm, đáng tiếc…
Không còn bất cứ sự lựa chọn nào khác tốt hơn, muốn quay về bên Mặc Thiên thì chỉ còn cách ngoan ngoãn thỏa hiệp với Lục Vỹ Thần.
Cô đi tìm hắn.
Tìm một lượt mười mấy căn phòng không thấy hắn đâu, cuối cùng hắn lại đang làm việc ở phòng sách.
Nhìn thấy Hà Tiết Âu của động tìm tới, Lục Vỹ Thần hào hứng ra mặt.
Tên này không biết đã ăn phải thứ gì mà cả ngày hôm nay lúc giận, lúc vui, thay đổi như chong chóng, đến công việc cũng đá sang một bên để nói chuyện với cô.
- Lục Vỹ Thần, tôi vốn dĩ không định đàm phán điều kiện với anh nhưng tôi thấy tôi cũng xứng đáng nhận được thứ gì đó thuộc về lợi ích của riêng tôi, không liên quan tới gia đình.
Dù gì người kết hôn với anh là tôi chứ không phải cha tôi, lợi ích đâu thể một mình lão già ấy hưởng.
- Ồ, xem ra có người hết chống đối tôi rồi.
Sao, có phải thấy mỏ vàng tôi đây nên sinh lòng tham rồi không?
- Thế anh có sợ tôi sẽ tiêu hết tiền của anh không?
- Của em!
Hắn rút ra một cái thẻ đen, bên trên còn in nổi dòng chữ màu vàng “Ngân hàng Quốc tế”.
Black Card không hạn mức trong truyền thuyết đây rồi.
Hà Tiết Âu trúng số thật rồi a.
Bỗng dưng cảm thấy cuộc sống trước khi nhìn thấy tấm thẻ này thật là nghèo khổ, tiền tiêu còn phải suy nghĩ, mua sắm luôn phải xem giá, hèn mạc đáng thương.
Nhưng, tiền này có dễ ăn như vậy không? Đây là tiền của Lục Vỹ Thần, hắn có thể đối tốt với phụ nữ từ bao giờ chứ, rõ ràng là không đơn giản.
- Nói điều kiện của anh trước đi!
Phải bỏ qua niềm hạnh phúc phàm tục giản đơn, Hà Tiết Âu đưa ánh mắt dò xét, lòng đau như cắt khi nghĩ tới chuyện có thể chỉ cần chớp mắt một cái là sẽ không còn nhìn thấy tấm thẻ kia một lần nào nữa.
- Phần thưởng cho sự biết điều của Lục phu nhân, không có điều kiện!
- Bảo tôi làm Lục phu nhân mà chỉ cho tôi mỗi một tấm thẻ thôi sao?
Hẳn là được voi đòi tiên, khôn lanh vẫn là khôn lanh.
Hà Tiết Âu đã tính kế sẵn cho cuộc nói chuyện này, chỉ được có thêm lợi, không thể mất them thứ gì.
Thẻ không hạn mức thôi là chưa đủ, thứ quan trọng nhất phải là tự do, nhất định phải tự do.
Nếu không nắm giữ được tự do của bản thân thì e rằng cả đời này cũng không thể thoát khỏi căn nhà chết tiệt này của Lục Vỹ Thần.
- Ngủ với tôi mọi lúc cô muốn thì sao?
Khốn kiếp, hắn đăm chiêu suy nghĩ tốn mất mấy phút cuộc đời mà lại chỉ nghĩ ra được thứ phần thưởng biến thái như vậy? Hà Tiết Âu có trách thì trách bản thân để hắn nhìn trúng.
Loại người dung nửa thân dưới để suy nghĩ như hắn thì sao có thể nghĩ ra được thứ gì tốt đẹp cơ chứ.
- Tôi không cần!
Hà Tiết Âu hận bản thân không thể bóp chết hắn.
Cô đang nghiêm túc với hắn ta đến như vậy mà nhìn xem hắn ta nghĩ ra cái gì? Cô cóc phải trò tiêu khiển tầm thường của hắn.
- Sao vậy, chê tôi không đủ thỏa mãn sao?
- Tôi không phải loại đàn bà rẻ tiền quỳ dưới chân cầu xin được lên giường kia của anh.
- Ồ.
Vậy để tôi quỳ dưới chân, cầu xin được lên giường cùng em có được không?
- Aaaaaaaaaaaaa!
Cô đã không thể nào chịu nổi sự ghê tởm này được nữa rồi, bao nhiêu da gà, da vịt đều phải dừng lên trước mấy câu nói vô sỉ đó.
Có phải bao năm nay gây nghiệp quá nhiều nên bây giờ mới gặp phải một tên không có liêm sỉ lại còn mắc bệnh nhây.
Hà Tiết Âu chỉ còn biết hét lên cho thật to, mong tiếng hét sẽ phá tan hết mọi sự ghê tởm của hắn.
Thà rằng hắn làm một tên sát nhân, chém chém, giết giết, mùi cơ thể là mùi máu tanh thì cô còn cảm thấy dễ chịu đựng hơn.
Đợi Hà Tiết Âu bình tĩnh rở lại, Lục Vỹ Thần rời khỏi ghế ngồi, lấy trong túi ra đặt lên bàn một cái điện thoại.
Điện thoại của Hà Tiết Âu không biết đã lọt vào tay hắn khi nào.
Hắn chậm rãi tiến sát cô, trên môi còn có một nụ cười khó hiểu.
- Em nghĩ tôi không biết thứ em muốn là gì sao? Tôi đây chỉ muốn nhắc nhở em, em còn sống tốt thế này không có nghĩa là tin đồn về tôi không phải là sự thật.
Hà Tiết Âu có chút sợ hãi.
Thì ra hắn đã biết mọi thứ nhưng vẫn cố tình chơi trò mèo vờn chuột với cô.
Có lẽ hắn đã xem hết tin nhắn trong điện thoại, cũng đã ghim Mặc Thiên vào lòng.
Rốt cuộc liên hôn mang lại lợi ích to lớn đến thế nào cho hắn mà hắn lại vừa tốn công vừa tốn của để giữ chân cô.
- Đây là hôn nhân vì lợi ích thương mại không phải tình yêu, năm hoặc năm, cuộc hôn nhân này sẽ phải kết thúc.
Biết được kế hoạch bại lộ, thất bại là điều chắc chắn, Hà Tiết Âu lực chọn con đường cuối cùng là hi sinh năm để có được một cuộc sống hào môn.
Sau năm, có lẽ sẽ có cách khác…
- Bao giờ em tiêu hết tiền của tôi, tôi sẽ để em đi tiêu tiền của người đàn ông khác!