Duncan cảm thấy cả đời mình có lẽ cũng không thể quên được một màn này… trên Biển Vô Biên quỷ dị nguy hiểm, một cỗ quan tài hoa lệ theo sóng chập trùng, một con búp bê Gothic bị sức mạnh thần bí nào đó điều khiển, đứng trong quan tài, hai tay ôm nắp quan tài to lớn, theo gió vượt sóng mà tới…
Hơn nữa, trông có vẻ không được vui cho lắm.
Nhìn từ bất kỳ góc độ nào đều quá quái đản, đến mức trong nhất thời Duncan thậm chí không biết là phải kinh ngạc vì búp bê nguyền rủa thật sự đang hoạt động trước, hay là phải kinh hãi trước khí thế bài sơn đảo hải khi cô nàng búp bê vung vẩy nắp quan tài, hắn chỉ cảm thấy một màn này thực tế đã hủy hoại tưởng tượng ban đầu của hắn… hắn tưởng tượng rất nhiều lần những phương thức mà đối phương sử dụng để trở lại tàu, chỉ không ngờ tới… lại là cảnh tượng thế này.
Trong nháy mắt khi Duncan còn bận ngây người, con rối kia đã đi tới gần đuôi Tàu Mất Quê.
Dù cho công cụ chỉ là tấm ván quan tài, nhưng tốc độ quạt nước nhanh đến kinh người, lại có sức mạnh và sự khéo léo bất thường. Duncan cẩn thận từng li từng tí thò đầu ra ngoài cổng quan sát, nhìn thấy con rối kia đem ném vách quan tài vào trong quan tài, ngay sau đó chộp vào một khối gỗ nhô ra ở đuôi thuyền, bát đầu leo lên cực nhanh… vừa linh hoạt, vừa mau chóng, như có dây thừng vô hình dẫn dắt cô nàng hướng lên trên. Còn chiếc hõm gỗ hoa lệ nhìn qua đã thấy nặng nề thì trực tiếp bay lên từ biển, giống như mất trọng lượng, lơ lửng đầy quỷ dị bên cạnh búp bê.
Duncan rụt đầu về thật nhanh trước khi con rối kia kịp chú ý đến mình.
Mà con rối kia thì hiển nhiên không phát hiện thuyền trưởng của con tàu ma này đang bí mật quan sát mình, cô nàng leo lên đuôi thuyền cao ngất của Tàu Mất Quê gần như chỉ trong chớp mắt, nghiêng người nhảy lên boong thuyền, sau đó vung ngón tay trong không trung, để chiếc quan tài lơ lửng bên cạnh rơi xuống ổn định ngay bên chân. Rồi cô nàng búp bê quay đầu, dường như đang quan sát tình hình xung quanh boong tàu, xác nhận bốn bề đều vắng lặng, khẩn cấp chỉnh sửa lại váy áo đã bị nước biển thấm ướt đôi chút, sau đó bắt đầu dùng cả tay cả chân bò vào trong quan tài.
Leo được một nửa, đột nhiên có thanh gươm hải tặc nhô ra chặn đường… ngay tiếp theo là tiếng lạch cạch từ chốt đánh lửa của khẩu súng kíp nhấc lên truyền vào trong tai.
Trong nháy mắt, động tác nàng búp bê cứng đờ lại, cô thử quay đầu, lại nhìn thấy một vị thuyền trưởng U Linh toàn thân rực cháy ngọn lửa màu xanh lục đang đứng ngay bên cạnh, lạnh lùng nhìn chăm chú vào mình, cất tiếng nói lạnh băng sâu thẳm như truyền lại từ nơi sâu xa bên trong Linh Giới: “A ha, búp bê, ta bắt được mi rồi.”
Trước mắt Duncan, rõ ràng con rối kia rùng mình run rẩy một lần, có vẻ như bị kinh sợ, định né sang bên theo bản năng, nhưng động tác tránh né trong tình huống khẩn cấp hơi có chút sai lệch, nửa người trên vẹo sang một cái, Duncan nghe thấy âm thanh “Lách cách” thanh thúy truyền ra từ vị trí cổ đối phương.
Sau đó, đầu cô nàng rơi xuống…
Ngay trước mặt Duncan, một cái đầu xinh đẹp rời ra khỏi thân búp bê, mái tóc dài màu trắng bạc xõa tung trong gió biển, rồi lại quấn quanh cái đầu, lăn xuống bên cạnh chân hắn… Thân thể búp bê vẫn giữ nguyên tư thế chuẩn bị chạy trốn ngay cạnh quan tài, một cái tay hoang mang quơ quơ nắm nắm trong không trung, chiếc đầu cũng không hỗ trợ được gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào Duncan, miệng há ra khép lại liên tục: “Giúp. . . Giúp. . . Giúp. . .”
Giờ khắc này trái tim Duncan ngừng đập, không hề nói quá chút nào… Mặc dù hắn rất nghi ngờ không biết trái tim mình liệu có còn tồn tại khi bị đốt cháy trong ngọn lửa u linh hay không, nhưng trơ mắt ra nhìn một màn trình diễn búp bê rơi đầu vừa rồi vẫn thật sự khiến hắn bị rung động, có điều biểu cảm kinh dị trên mặt bị u linh liệt diệm hừng hực che đi mất mà thôi. Một lát chần chờ trong kinh ngạc đó của Duncan bị búp bê cho rằng là sự đối đãi lạnh lùng, đến nỗi tiểu thư búp bê vốn không hề phát hiện ra vị thuyền trưởng Duncan đáng sợ đây hình như còn căng thẳng hơn chính mình, chỉ biết lặp đi lặp lại: “Giúp. . . Giúp với. . . Đầu. . . Rơi mất. . .”
Cuối cùng Duncan cũng phản ứng kịp thời, hắn an ủi trái tim nhỏ bé giờ phút này chỉ còn tồn tại trong tưởng tượng, dốc hết khả năng kiểm soát động tác và âm thanh của bản thân, quan sát con rồi kia bằng sự bình tĩnh và tỉnh táo hết mức, một lát sau mới xác nhận rằng cô nàng “Búp bê bị nguyền rủa” này cho dù có nhiều điểm quái dị, nhưng nhìn qua. . . Cô ta sợ “Thuyền trưởng U Linh” như hắn hơn là bản chất quỷ dị mà bản thân có được.
Trong nháy mắt khi nhận rõ sự thật này, Duncan cũng ý thức được bản thân buộc phải giữ vững tỉnh táo.
Hắn còn không hiểu rõ thế giới này, càng không biết rõ về con búp bê bị nguyền rủa này, trước khi có thể kiểm soát triệt để thế cục, thân phận “Thuyền trưởng Duncan đáng sợ” là chỗ dựa lớn nhất đảm bảo an toàn cho hắn.
Mặt khác, hắn cũng không thể mặc kệ con rối trước mắt này… dù sự tình phát triển không quá phù hợp với dự đoán ban đầu của bản thân, nhưng xét theo kết quả thì chung quy con rối cũng có thể trao đổi giao tiếp được với mình.
Hắn cất khẩu súng kíp, tay còn lại vẫn nắm thanh kiếm sắc bén… ở khoảng cách gần, hiển nhiên khẩu súng kíp chỉ có một cơ hội xạ kích không đáng tin cậy bằng đao kiếm, chưa kể đến kỹ thuật bắn súng luyện khẩn cấp trong vội vã còn lâu mới đủ để hắn trở thành một tay súng thiện nghệ… Sau đó hắn dung bàn tay đã rảnh, cầm chiếc đầu búp bê rơi trên mặt đất lên.
Cảm giác quái dị đến phi thường, dù hắn biết đối phương chỉ là một con búp bê bị nguyền rủa, nhưng cảm giác đưa tay ra cầm lấy một cái “Đầu” vẫn khiến cho nội tâm Duncan hơi có chút ngứa ngáy, mà ngay sau đó, nhiệt độ hơi hơi ấm áp từ chiếc đầu truyền ra càng khiến hắn suýt chút nữa thì nảy ra xúc động muốn quẳng nó đi.
Quái đản lại còn quỷ dị quá mức.
Nhưng, cuối cùng hắn vẫn khắc chế những cảm giác dị dạng truyền ra từ sâu trong nội tâm, tỉnh táo đối mặt với cái đầu: “Cần ta lắp lại giúp mi không?”
“Từ… Từ… Từ…”
“Được, tự làm.” Duncan gật gật đầu, tiện tay đặt cái đầu vào bàn tay búp bê đang quơ quào cầm nắm lung tung vào không trung.
Sau đó, hắn nhìn thấy hai cánh tay đó nhận lại đầu của mình một cách cực kỳ thành thạo và khéo léo, còn tiện tay chỉnh sửa lại mái tóc bạc đã hơi bị rối, rồi điều chỉnh lại góc độ một chút, đưa đầu vào vị trí cổ, đặt xuống… theo âm thanh lách cách thanh thúy vang lên, khớp nối hình tròn đã khép kín.
Toàn bộ quá trình diễn ra mượt mà như nước chảy mây trôi, hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên nó làm như vậy.
Ngay sau đó, khuôn mặt có chút cứng đờ nhanh chóng trở nên linh hoạt sống động, cô nàng búp bê trừng mắt nhìn, thở dài một hơi: “Ha… Sống lại.”
Duncan: “. . .”
Bất kể là suy xét từ góc độ nào, hắn đều cảm thấy mình nên mai mỉa gì đó ở đây, nhưng nghĩ lại phong cách “Thuyền trưởng Duncan đáng sợ” của bản thân, và cả bí ẩn còn chưa rõ về con búp bê trước mắt, cuối cùng hắn chỉ gật nhẹ đầu với con rối mà không hề mang theo biểu cảm: “Rất tốt, giờ ngươi đi theo ta… ngươi trèo lên thuyền của ta năm lần bảy lượt, chúng ta cần phải tâm sự.”
Vừa nói, hắn vừa dập tắt ngọn lửa u linh quấn quanh người, khôi phục lại bộ dáng ban đầu.
Chủ động chuyển hóa thành “Trạng thái Linh Thể” là sức mạnh hắn có được sau khi nắm chặt bánh lái Tàu Mất Quê, nhưng dù sao đó cũng chỉ là thứ hắn mới tiếp xúc trong vội vã, còn lâu để được gọi là thuần thục, càng không nói tới “Lợi dụng” được gì từ thứ sức mạnh này, hắn thậm chí không biết được thứ đồ chơi này còn có công năng nào khác ngoài trừ dùng để lái thuyền… Phóng thích sức mạnh như vừa rồi, thật ra chỉ để xây dựng một hình tượng mạnh mẽ áp đảo trước mặt con búp bê bị nguyền rủa quái đản, nhân tiện cổ vũ phô trương thanh thế cho chính mình mà thôi.
Hiện tại, hình tượng đã dựng nên, búp bê cũng rất phối hợp, không cần phải tiếp tục tiêu hao tinh lực để duy trì ngọn lửa.
Búp bê bị nguyền rủa nghe lời, đứng lên cạnh quan tài, ngay sau đó kinh ngạc nhìn thấy quá trình Duncan khôi phục ngoại hình nhân loại, trợn mắt hốc mồm: “Ông… Ông không phải u linh à?”
Duncan thản nhiên liếc mắt nhìn cô nàng: “Có thể là, nếu cần thiết.”
Búp bê nâng một cái tay lên đỡ lấy đầu, bên trong ánh mắt tựa hồ toát ra chút kính sợ.
Duncan cũng không biết cái tên này kính sợ cái gì, nhưng nhận ra được đầu cô nàng có vẻ không được kiên cố cho lắm… vừa rồi có thể là bị dọa đến suýt chút nữa rụng đầu.
Hắn quay người đi về hướng phòng thuyền trưởng, thông qua liên hệ thời gian thực với Tàu Mất Quê, hắn có thể cảm giác được con rối kia sau khi chần chờ ngắn ngủi một hai giây đã ngoan ngoãn đàng hoàng theo sau.
Giống như suy đoán, chiếc “Quan tài” hoa lệ mà cổ quái cũng lơ lửng sau lưng búp bê, có vẻ cô nàng đi tới đâu cũng muốn đưa nó theo.
Sau một lát, Duncan mang theo búp bê bị nguyền rủa vào phòng thuyền trưởng.
Trong ánh nhìn chăm chú sâu kín của đầu dê rừng khắc gỗ, Thuyền trưởng U Linh ngồi đối diện Búp bê bị nguyền rủa, cách một tấm bàn hang hải. Duncan ngồi trên chiếc ghế bành tối o mom, tiểu thư búp bê ở phía đối diện thì dung chiếc hòm gỗ như quan tài làm ghế, đoan trang tao nhã ngồi trên nắp thùng.
Thật sự vừa đoan trang vừa tao nhã, khi nàng ngồi xuống và giữ yên lặng, khi nàng mặc bộ váy dài Gothic ngồi trên hòm gỗ với mái tóc bạc xõa tung, vẫn luôn ưu nhã, xinh đẹp như một tác phẩm nghệ thuật lẽ ra phải được cất giữ trong cung điện với vệ binh bảo hộ.
Đáng tiếc, Duncan chỉ cần vừa nhìn thấy nàng, lại liên tưởng ngay đến quá trình vị tiểu thư này vừa rồi theo gió vượt sóng…
Hắn thở dài, khôi phục bộ dáng lạnh lùng uy nghiêm, nhìn chăm chú vào con mắt tiểu thư búp bê: “Họ tên?”
“Alice.”
“Chủng tộc?”
“Búp bê.”
“Nghề nghiệp?”
“Búp bê… Tại sao lại phải hỏi mấy thứ này chứ?”
Duncan nghĩ nghĩ: “Hiểu biết cơ bản tý chút.”