Chiếc“Quan tài” kia lại quay trở lại rồi.
Trên boong tàu phía đuôi Tàu Mất Quê, Duncan trơ mặt nhìn cái hòm gỗ hoa lệ lẳng lặng nằm ngay trước mặt mình, nước từ vỏ hòm nhỏ từng giọt xuống bên cạnh chân hắn, chứng minh rằng ký ức hắn đã ném cái hòm này xuống biển trước đây không phải là ảo giác, chứng minh rằng cái thứ này quả thật mới vừa trôi dạt trên biển rộng trước đó không lâu.
Tình huống quái dị như vậy đủ để người ta phải lạnh cả tâm hồn, nhưng chẳng biết tại sao, nội tâm Duncan vào giờ khắc này còn bình tĩnh hơn cả những gì chính hắn tưởng tượng.
Có lẽ là bởi vì bản thân đang ở trên một con tàu mà vốn đã vô cùng quỷ dị, cũng có lẽ là bởi vì trước đó chưa lâu mới vừa đã trải qua một lần “Drift trong Linh Giới” và sự cố đụng tàu đầy mạo hiểm lẫn kích thích, càng có lẽ bởi vì đã làm thân được vài ngày với một cái đầu dê rừng cũng quỷ dị vô cùng, hình như Duncan đã có sức miễn dịch nhất định với hiện tượng siêu tự nhiên ly kỳ cổ quái của cái thế giới này.
Trên thực tế, ngay từ lần trước lúc ném “Búp bê bị nguyền rủa” xuống biển, hắn đã loáng thoáng đoán được sự tình sẽ không kết thúc một cách đơn giản như thế.
Hắn cúi đầu xuống, không có gì bất ngờ khi phát hiện một vòng đinh sắt đóng xung quanh quan tài lẫn lớp xích sắt đều đã không cánh mà bay, sau đó hắn cúi người, dùng thanh kiếm hải tặc trong tay, cạy nắp “Quan tài” ra một lần nữa.
Búp bê Gothic hoa lệ vẫn lẳng lặng nằm chính giữa lớp lót lông thiên nga nhuộm đỏ, hai tay đặt lên nhau, điềm tĩnh và tao nhã.
Nhưng lần này, Duncan để ý rõ ràng thấy, nơi mép váy đối phương hình như có dấu tích bị nước nước biển thấm ướt… một mùi biển tanh nhè nhẹ tỏa ra từ bên trong nắp quan tài.
Cho đến thời điểm trước mắt, ngoại trừ cứ đi rồi quay lại thì con búp bê quỷ dị này có vẻ chưa có hành vi nào khác thường hay nguy hiểm, nhưng chỉ vẻn vẹn “Đi rồi quay lại” cũng đã có thể xem là thuộc tính tiêu chuẩn của một “Vật phẩm bị nguyền rủa”.
Mặt không đổi sắc, Duncan nhìn con rối kia một hồi, đột nhiên nở nụ cười như có như không, phá vỡ sự yên tĩnh: “Đột nhiên ta lại muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ một chút…”
Nói xong, hắn quay người đi về phía cửa vào khoang tàu cách đó không xa, hơi thản nhiên mặc kệ con rối kia lại trên boong thuyền.
… mặc dù trên quan điểm cá nhân mà nói, hắn rất cảnh giác với con rối đó, cũng không muốn để nó ở lại bên cạnh mình, nhưng dựa vào hiểu biết về Tàu Mất Quê và đầu dê rừng, hắn biết rõ tạm thời đặt con rối kia ở boong thuyền cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì quá lớn, dù cô nàng có phát điên lên tấn công người thì vẫn còn rất nhiều “Vật sống” trên tàu đủ để đối phó với nó.
Còn hắn, muốn tranh thủ khoảng thời gian này để “chuẩn bị” một chút.
Duncan bước qua boong tàu phía đuôi thuyền, mở cánh cửa gỗ dẫn xuống phía dưới sàn tàu, dẫm lên cầu thang gỗ xa xưa không biết từ niên đại nào, quen chân bước tới khoang tàu phía dưới boong thuyền. Trong số khoang thuyền thì nơi này được gọi là “khoang trên”, là nơi đặt đại bác… những khẩu đại bác kiểu dáng cũ kỹ nằm lẳng lặng hai bên khoang tàu, ván gỗ nhiễm nấm mốc đen kịt che đậy cửa họng pháo bên cạnh, thùng thuốc nổ đen như mực và đạn pháo như khối cầu sắt đặc ruột chất thành đống giữa các ụ súng, nhìn qua như đã chất đống ở đó suốt hàng thế kỷ.
Ánh mắt Duncan quét qua những đồ vật mang đầy vẻ phong trần lịch sử, nội tâm đột nhiên nghĩ đến một việc…
Trên con thuyền này, hắn chẳng nhìn thấy một bóng “Người” thứ hai nào ngoài mình, vậy những khẩu đại bác ở đây… do ai điều khiển?
Chẳng lẽ cũng giống như Tàu Mất Quê, khi cần, chúng cũng có thể tự nhét đạn vào nòng, tự bắn?
Vậy còn khoang chứa nước ngọt trên thuyền thì sao? Cũng tự bổ sung? Những chỗ bị hư hỏng thì sao? Cũng tự chữa trị? Hoặc… Chiếc thuyền này liệu có thật sự tồn tại khái niệm “Hư hỏng”?
Từng nghi vấn cứ trào lên từ sâu trong tâm khảm, lại không biết phải giải thích từ đâu.
Duncan biết rất rõ, bản thân hắn hiểu biết quá ít về chiếc thuyền này, mặc dù vài ngày qua hắn đã tiến hành thăm dò ở mức độ nhất định, nhưng mới chỉ vẻn vẹn biết được kết cấu tầng trên của nó, những khu vực nơi sâu xa còn quỷ dị hơn tầng trên rất nhiều, cũng khiến ta phải e dè hơn hẳn. Trước đó hắn vẫn một mực ôm ấp hy vọng thoát thân khỏi căn “chung cư độc thân” và trở về thế giới bình thường, không đặt quá nhiều tâm sức lên Tàu Mất Quê, khiến hắn không có quá nhiều động lực để hành động ở “bên này”.
Nhưng bây giờ, hắn đột nhiên hiếu kỳ ngày càng nhiều về chiếc thuyền này, hoặc… Có “Ý thức kiểm soát” ngày càng lớn mạnh.
Đây là thuyền của hắn, lẽ ra hắn nên tìm hiểu rõ về chiếc “Tàu Mất Quê” này.
Đây, có lẽ là biến hóa xảy ra sau khi hắn nắm chặt lấy chiếc bánh lái kia.
Duncan lắc đầu, tạm thời chôn giấu kế hoạch thăm dò tiếp theo vào nội tâm, rồi tới gần nới chất đống đạn đại bác…
Một lát sau, Duncan ôm theo mấy quả đạn đại bác bằng gang đúc, quay trở về boong tàu đuôi thuyền, đúng như hắn đã nghĩ… búp bê bị nguyền rủa vẫn đàng hoàng nằm trong quan tài gỗ.
“Vừa rồi cô ta có động tĩnh gì không?”
“Hoàn toàn không,” tiếng đầu dê rừng lập tức vang lên, giống như nó đã phải nín nhịn quá lâu, mới mở miệng đã lách cha lách chách, “Quý cô đây vẫn yên tĩnh, bình thường, y như vẻ bề ngoài của cô ấy vậy. Ngài có lẽ nên tin tưởng vào phán đoán của ta, đối với ngài mà nói, cô ấy hiền lành vô hại. Đã năm lần bảy lượt trở lại tàu như vậy, có lẽ chứng tỏ rằng giữa cô ấy cùng quan tài của cô có một mối liên hệ nào đó với Tàu Mất Quê . Một thợ làm vườn vĩ đại đã từng…”
“Ngậm miệng.”
“Ồ.”
Mặt không đổi sắc, Duncan nhìn chăm chú vào con rối hình người trong quan tài.
Chẳng biết là cô nàng thật sự không thể hành động, hay là vẫn giả vờ ngủ say tới tận lúc này… dù sao Duncan cũng chẳng thèm để ý.
Hắn muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bản thân một chút.
Đạn pháo bằng gang là khối cầu sắt đặc ruột cực kỳ nặng nề, buộc một quả đạn này vào khi hành quyết kẻ phản bội trên tàu, đủ để thủy thủ lão luyện nhất phải táng thân vào bụng cá.
Duncan thả bốn quả vào trong quan tài… sau đó quay lại khoang tàu, mang ra thêm bốn quả nữa.
Tám quả đạn pháo gần như chất đầy mọi không gian còn trống trong quan tài gỗ, búp bê Gothic hoa lệ trang nhã bị bao quanh bởi một vòng đạn pháo, nhìn qua… cực kỳ dồi dao “võ đức”.
Tao nhã thì không có tý tao nhã nào, quái đản thì thật siêu quái đản.
Duncan đóng nắp quan tài lại lần nữa, sau đó tốn chút hơi sức đẩy chiếc hòm gỗ ra rìa boong tàu, dù là với tố chất cơ thể hắn bây giờ thì hoàn thành công việc đó cũng chẳng dễ dàng nhẹ nhõm gì.
Cuối cùng, hắn nhảy lên tung một cú phi cước, sút cỗ quan tài vào biển.
Tiếng rơi xuống nước nặng nề vang lên, hòm gỗ hoa lệ rơi thẳng tắp vào nước, chìm nghỉm.
Duncan vẫn bình tĩnh đứng lại rìa boong tàu, nhìn chăm chú vào nơi chiếc hòm rơi xuống, không di động suốt một lúc lâu.
Âm thanh từ đầu dê rừng truyền vào trong đầu hắn: “Thuyền trưởng, ngài đổi ý rồi sao? Nếu như ngài cảm thấy tiếc nuối vì vứt bỏ món chiến lợi phẩm này, Tàu Mất Quê có thể thử dùng mỏ neo vớt cái rương đó lên, mặc dù đây không phải cách sử dụng mỏ neo thuyền đúng đắn chính xác, nhưng mỏ neo nói rằng nó có thể thử một chút…”
“Ngậm miệng.”
“Nhưng ta thấy ngài đã đứng rất lâu ở rìa boong tàu rồi…”
“Ngậm miệng.”
“Ồ.”
Duncan thở nhẹ ra một hơi.
Trước mặt cái tên nịnh thần đầu dê rừng này, hắn không thể thừa nhận sự thật rằng mình chỉ đau đầu.
Thế là hắn đứng chịu đau cạnh boong tàu thêm mấy phút, từ đầu đến cuối cố gắng duy trì hình tượng nghiêm túc vốn của của một vị thuyền trưởng uy nghiêm, cuối cùng đến khi bản thân hắn nảy ra nghi ngờ mình trông có giống một “Hòn vọng thê” hay không, mới từ từ hồi sức lại, rồi bình tĩnh không nhanh không chậm quay trở lại khoang tàu tầng trên nằm ngay dưới boong tàu.
Yên tĩnh chờ đợi thêm vài phút, tính toán thời gian trôi qua đã gần như trước, Duncan mới đột nhiên đi về phía khoang tàu đuôi thuyền, mở ra hai cửa sổ quan sát nằm giữa mấy khẩu phía đuôi tàu, tập trung chú ý động tĩnh trên mặt biển.
Đầu dê rừng mới yên tĩnh chẳng được bao lâu, lúc này không nhịn được: “Thuyền trưởng, ngài đang…”
Duncan không ngẩng đầu lên, vừa chăm chú nhìn chằm chằm vào mặt biển, vừa trả lời: “Ta rất tò mò, rốt cuộc “Búp bê nguyền rủa” đó trở về bằng cách nào?”
“Hả… Bởi vì cô ấy là một búp bê bị nguyền rủa?”
“... Ta rất tán thưởng cái thái độ qua loa đại khái này của ngươi, nhưng ta cho rằng, nhất định phải có một quá trình để cô ta trở lại tàu, dù có là một con búp bê bị nguyền rủa đi chăng nữa. Cô ta muốn giả vờ là mình “chết”, nhưng lại trở về tàu hết lần này đến lần khác, chắc chắn phải có nguyên nhân nào đó, cũng chắc chắn đối phương có năng lực giao tiếp… Có điều hiện tại cô ta từ chối giao tiếp, vậy ta cũng chỉ có thể tìm biện pháp nắm bắt quy luật hành động của cô ta, cưỡng ép cô ta phải giao tiếp.”
Nghe Duncan giải thích, đầu dê rừng yên lặng hai giây, rồi đột nhiên hỏi dò: “Thuyền trưởng, ngài có vẻ… Đột nhiên hào hứng hơn trước nhiều? A, đây thật hiện tượng tốt! Từ khi tỉnh ngủ lần trước đến giờ, tâm trạng ngài vẫn không được tốt cho lắm, tỏ vẻ mất đi hứng thú với rất nhiều chuyện. Ta, lái chính, kiêm phó nhì, kiêm… ”
“Ngậm miệng.”
“Ồ.”
Sau khi đầu dê rừng yên tĩnh lại, Duncan vẫn tập trung chú ý động tĩnh trên mặt biển, trong tầm mắt của hắn, mặt biển phía đuôi thuyền vẫn luôn tĩnh lặng.
Chiếc “Quan tài” đó dường như đã thật sự chìm vào biển sâu, không còn xuất hiện.
Nhưng đã có kinh nghiệm hai lần trước, lần này Duncan đặc biệt kiên nhẫn, hắn yên lặng tính toán thời gian, yên lặng chờ đợi, yên lặng quan sát , mặc cho thời gian trôi qua.
Ngay khi chính hắn đều dường như còn chẳng chú ý tới, con rối mà hắn đang chủ động chờ mong đã xuất hiện một lần nữa.
Sau đó, trong tầm mắt Duncan thật sự xuất hiện một bóng đen nho nhỏ.
Trong một lần sóng gợn trập trùng, bóng đen đó lao vào trong tầm mắt Duncan, một chiếc hòm gỗ tinh xảo hoa lệ phá tan mặt biển như con thuyền cô độc trong sóng gió, búp bê Gothic xinh đẹp đứng trong hòm gỗ, ôm nắp quan tài của mình bằng một tư thế hào hùng khí khái, tay năm tay mười hất nước chơi đùa với vận mệnh, vượt sóng gió xông về phía trước.
Một con búp bê Gothic đứng trong quan tài, quơ nắp quan tài theo gió vượt sóng.
Tao nhã thì không có tí tao nhã nào cả, quái đản thì thật cmn còn quái đản hơn tám viên đạn pháo.
Duncan bị rung động mạnh.
(Tưởng thế nào!)