Hai bên tấm bàn hàng hải rộng lớn, thuyền trưởng Duncan của Tàu Mất Quê và búp bê bị nguyền rủa Alice ngồi đối mặt với nhau.
Bầu không khí giữa hai người (dù cho rất có khả năng cả hai tên này đều không phải người) chẳng thể gọi là hòa hợp nổi.
Tiểu thư búp bê tự xưng tên gọi là “Alice”, nhìn qua vẫn có chút căng thẳng, dù vị Thuyền trưởng U Linh trước mắt đã hứa rằng tạm thời nàng được an toàn, nhưng trước khuôn mặt trời sinh có “Uy áp +10” của Duncan, hiển nhiên cho dù nàng là búp bê nguyền rủa cũng không an tâm nổi.
Giờ phút này, cô nàng búp bê đang duy trì dáng vẻ đoan trang ngồi trên nắp quan tài của mình, nhưng những ngón tay lặng lẽ vò cùng một chỗ nắm vào mép váy lại làm bại lộ sự bất an.
Duncan thì tạm thời yên lặng, vừa suy tư vừa quan sát… “Quý cô” trước mắt.
Một con rối hình người hoạt động nhờ một nguồn năng lượng bí ẩn không rõ, một “Cá thể siêu tự nhiên” rõ ràng không phải thân thể máu thịt nhưng lại có thể nói, có thể đi, thậm chí có nhiệt độ cơ thể, thứ này nếu ở quê quán hắn phía “bên kia”, là phải bị đem đi quay phim tài liệu khoa học… mà tối thiểu phải quay được ba tập rưỡi
Duncan không biết những búp bê tương tự Alice được xếp vào loại tồn tại như thế nào ở thế giới này, nhưng trong quá trình chung đụng với đầu dê rừng mấy ngày nay, hắn cũng bóng gió hiểu được một chút tình báo, hắn biết rõ cứ tuy thế giới này có tồn tại “Dị tượng siêu phàm”, có điều các sự vật siêu phàm cũng không phải thứ mà bình thường có thể thấy được, còn vị tiểu thư búp bê trước mắt…
Duncan suy đoán rằng cho dù là ở cái thế giới dị thường quỷ dị này thì cô nàng cũng phải xếp vào một loại tồn tại đặc thù nào đó.
Suy đoán của hắn cũng không phải vô căn cứ bắn tên không đích… con tàu có động cơ máy móc đã đối đầu trực diện với Tàu Mất Quê vẫn còn rất mới, còn có một đội ngũ thủy thủ được huấn luyện nghiêm ngặt. Hắn từng chứng kiến tận mắt, trong tình huống rơi vào sợ hãi cực độ, rất nhiều thủy thủ trên con tàu kia vẫn giữ vững vị trí của mình, bên trong con tàu còn có rất nhiều vật phẩm và khoang tàu đặc thù không rõ công dụng, rất nhiều vật phẩm có ký hiệu phù văn phức tạp, phong cách của những ký hiệu đó rất tương tự với ký hiệu bên ngoài chiếc “Quan tài” của Alice…
Nói cách khác, một con tàu tiên tiến như thế, mục đích ra khơi rất có khả năng là hộ tống… Hoặc có thể nói là “Vận chuyển” búp bê nguyền rủa Alice.
Duncan điều chỉnh tư thế ngồi trên ghế, dùng ánh mắt nghiêm túc mà ôn hòa nhìn chăm chú vào Alice… không còn nghi ngờ gì nữa, thuyền của mình có nhiều thêm một vì “Hành khách” khó lường.
Nhưng suy xét trên một góc độ khác, dường như tiểu thư búp bê cũng không phải nhân vật đáng sợ gì cả, lá gan hình như còn rất nhỏ.
Dù sao, vừa mới gặp mặt, bên mình còn chưa kịp nói gì, chính cô nàng đã bị dọa đến rơi cả đầu.
“Xin hỏi…” Đại khái là vì áp lực quá lớn khi bị Duncan im lặng nhìn chằm chằm vào trong thời gian dài, rốt cuộc Alice không nhịn được lên tiếng, “Còn có…”
“Cô từ đâu đến?” Cuối cùng Duncan cũng chịu thu hồi cái nhìn chăm chú đầy áp lực kia, hỏi bằng một ngữ khí tương đối hiền hòa.
Rõ ràng Alice sửng sốt một chút, giống như đang phản ứng lại với hàm nghĩa ẩn trong vấn đề mà Duncan đặt ra, vài giây sau mới gõ gõ ngón tay nhẹ nhàng vào chiếc hòm gỗ hoa lệ ở phía dưới mình: “Từ chỗ này.”
Biểu cảm Duncan hóa thành cứng đờ: “. . .”
“Đương nhiên ta biết lúc trước cô nằm trong cái hòm này,” hắn ho nhẹ hai tiếng, “Nhưng ta hỏi là cô đến từ nơi nào… địa điểm, rõ chưa? Cô có quê hương không? Hoặc là thứ gì đó có thể gọi là điểm xuất phát?”
Alice cẩn thận suy nghĩ, rồi rất thản nhiên lắc đầu: “Không nhớ rõ.”
“Không nhớ rõ?”
“Búp bê sao lại có quê hương chứ?” Alice đặt hai tay trùng nhau trên chân, đoan trang mà lại nghiêm túc trả lời, “Đại bộ phận ký ức tôi có đều là nằm trong rương, tôi nằm trong hòm, bị người ta vận chuyển từ nơi này đến nơi khác, thỉnh thoảng có thể mơ hồ cảm nhận được có người bên ngoài hòm đi lại, hoặc canh gác… À, tôi còn nhớ được một chút trò chuyện nhỏ giọng, những người canh gác bên ngoài hòm gỗ của tôi, bọn họ bàn luận một vài sự tình bằng cái ngữ khí vừa sợ hãi vừa sốt sắng…”
Duncan nhướng lông mày: “Bàn luận một ít chuyện? Bọn họ bàn luận chuyện gì bên cạnh cô?”
“Chỉ là một chút việc lặt vặt nhàm chán mà thôi.”
“Nhưng ta tò mò.” Duncan rất nghiêm túc nói… hắn tin rằng đó thật sự có thể chỉ là vài ba chuyện lặt vặt nhàm chán, nhưng bây giờ hắn thật sự cần hiểu biết về thế giới này bằng tất cả những gì có thể, cho dù đó chỉ là nội dung một câu chuyện phiếm ồn ào của người bình thường.
“Được thôi, thường nghe thấy nhất là một danh hiệu - Dị Thường 099… hình như bọn họ dùng để chỉ đến tôi và hòm gỗ của tôi, nhưng mà tôi không thích thế cho lắm, tôi có tên,” Alice vừa nhớ lại vừa nói, “Ngoài ra còn thỉnh thoảng nghe thấy họ bàn luận về phong ấn và nguyền rủa gì đó, nhưng đa số ký ức là mơ hồ không rõ ràng. Tôi sẽ ngủ khi ở trong rương chứ không nghiêm túc lắng nghe động tĩnh bên ngoài cho lắm.”
Búp bê nói đều đều không nhanh không chậm, sau đó lại hình như đột nhiên nhớ tới điều gì, bổ sung một câu: “Có điều mấy thứ mới nghe được gần đây nhất thì còn nhớ rõ, chắc là trước lúc tôi lên thuyền của ngài, mấy người ở ngoài hòm gỗ nhắc rất nhiều đến một nơi là “Thành bang Plande”, hình như đó là mục tiêu của họ… Hẳn cũng là nơi lẽ ra tôi phải đến?”
“Thành bang Plande?” Ánh mắt Duncan thu lại, âm thầm ghi nhớ cái tên này vào trong lòng.
Cuối cùng hắn lại được biết một thứ hữu dụng, mặc dù hắn không biết chút ít thông tin hữu dụng này phải đến lúc nào mới phát huy được tác dụng.
Sau đó, hắn ngẩng đầu, lại nhìn chăm chú vào tiểu thư búp bê trước: “Ngoài điều đó ra thì sao?”
“Ngoài ra thì phần lớn thời gian tôi chỉ ngủ thôi, thưa thuyền trưởng,” tiểu thư búp bê nghiêm trang nói, “Khi người bị nhốt vào trong một cái hòm lớn tương tự quan tài, xung quanh còn có lời thì thà thì thầm khiến người ta mê man không ngừng chui vào tai, không ngủ thì còn làm được gì nữa? Tập gập bụng trong quan tài hay sao?”
Khóe miệng Duncan lại co quắp lần nữa.
Dáng vẻ đoan trang, lúc mà đầu không rơi rụng thì là một mỹ nhân ưu nhã, nhưng thực tế chẳng những dùng vách quan tài chèo thuyền vượt gió lướt sóng, còn biết đột ngột tung ra lời khịa bẩn rác rưởi khiến người ta nghẹn chết.
Trong nội tâm Duncan cấp tốc tạo dựng ra hình tượng mới về tiểu thư Alice.
Nhưng bề ngoài hắn vẫn duy trì hình tượng thuyền trưởng Duncan uy nghiêm trầm ổn, chỉ ừ một tiếng không tỏ rõ ý kiến, rồi tiếp tục mở miệng: “Cho nên, ngoại trừ mê man trong rương gỗ, cô không hay biết gì về thế giới bên ngoài ngay cạnh, không thể nói cho ta biết thế giới này bây giờ đã biến hóa ra sao, cũng không thể nói cho ta biết địa điểm cụ thể của bất kỳ một bến cảng hay thành bang nào.”
“Chỉ sợ là vậy thưa ngài thuyền trưởng,” tiểu thư búp bê nghiêm trang gật nhẹ đầu, ngay sau đó lại như đột nhiên kịp phản ứng, hơi hơi trợn to mắt, căng thẳng nhìn chăm chú vào Duncan, “Thế nên… Ngài lại định ném tôi ra khỏi thuyền? Bởi vì tôi không có giá trị gì?”
Duncan còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy Alice lại nói tiếp ngay sau đó: “Được rồi, tôi hiểu, dù sao đây cũng là thuyền của ngài, nhưng lần này có thể đừng nhét đạn pháo vào hòm có được hay không? Nói thật lòng… Tám quả đạn pháo có hơi chút quá đáng rồi…”
Nhìn ra được, vị tiểu thư búp bê đây không được vui vẻ cho lắm… nhưng lại thật sự không dám phát tác.
Duncan cũng rất xấu hổ, chủ yếu là xấu hổ vì khi nhét đạn đại bác vào trong hòm lại hoàn toàn không cân nhắc đến tình huống về sau phải bình tĩnh ôn hòa thảo luận với người trong cuộc về việc này… khi đó hắn chỉ coi Alice trong rương là búp bê bị nguyền rủa tiêu chuẩn như trong phim kinh dị, hình tượng hiện ra đầy trong đầu đều hướng theo phong cách đó cả… Việc quái gì hắn phải suy nghĩ xem con búp bê bị nguyền rủa này chui ra từ Ringu hay móa nó chui ra từ The Grudge chứ?
Thế là những chuẩn bị để đối kháng với nguyền rủa khủng bố ở giai đoạn trước, hiện tại hoàn toàn biến thành nỗi xấu hổ.
Có điều ưu điểm của Duncan là da mặt khá dày, mà biểu cảm uy nghiêm âm trầm lại như được dùng đao chặt búa bổ khắc thẳng lên mặt, chỉ cần đầu mút dây thần kinh còn không đứt mạch thì hắn vẫn còn có thể giữ được cái bản mặt oai nghiêm này mãi, thế là hắn cưỡng ép bỏ qua nỗi xấu hổ từ tám quả đạn pháo, chỉ lắc đầu vân đạm phong khinh: “Ta còn chưa suy nghĩ kỹ xem có nên ném cô ra khỏi thuyền hay không, dù sao có vẻ cô luôn có cách trở lại thuyền. Ta chỉ hơi có chút tò mò, tại sao cô phải quay trở lại Tàu Mất Quê hết lần này tới lần khác? Ta nhìn ra được, thật ra cô rất kiêng kị ta, cũng kiêng kị chiếc thuyền này… đã vậy thì sao không tránh xa khỏi nguy hiểm?”
“Chiếc thuyền này gọi là Tàu Mất Quê sao? Được rồi, quả thật tôi có chút… Sợ hãi ngài và cả tàu của ngài, nhưng so ra thì chẳng phải vực sâu biển cả còn nguy hiểm hơn hay sao?” Tiểu thư búp bê lẳng lặng nhìn chăm chú vị Thuyền trưởng U Linh trước mắt, trong tầm mắt của nàng, phía sau thân hình cao lớn của người đàn ông này là một mảnh hư vô, ảm đạm mà vô biên vô tận, giao hòa với cảnh tượng chân thật trong khoang thuyền, phảng phất có hai thế giới bị cưỡng ép trùng điệp lên nhau. Nhưng so với bóng ma hư vô khổng lồ khiến người ta ngạt thở ấy, những thứ đến từ nơi càng “Sâu” trong Biển Vô Biên mới càng làm cho vị tiểu thư Dị Thường 099 cảm thấy nguy hiểm, “Trên thế giới này, còn có điều gì khiến người ta sợ hãi hơn cả biển sâu nữa sao?”
(Má ơi!)