Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Con quỷ xuất hiện phía sau Ngải Tiếu không phải con quỷ gϊếŧ chết Mã Vũ trước đó. Ngược lại...cực kỳ giống con quỷ trên lá bài độc nhất kia.
Quỷ hồn thực mau từ trạng thái nửa trong suốt biến thành thực thể. Dưới khuôn mặt tức giận muốn hộc máu của Ngải Tiếu, nó chậm rãi vươn một bàn tay, bóp lấy cổ hắn.
Trong lúc này, trừ bỏ phát ra một tiếng gầm phẫn nộ, động tác phản kháng gì Ngải Tiếu cũng không thể làm ra, tựa hồ bị quy tắc trò chơi hạn chế hành động.
Con quỷ bộ dạng khủng bố một tay bóp cổ Ngải Tiếu, nhấc bổng hắn lên giữa không trung, khiến hắn muốn buông vài lời tàn nhẫn với Dư Tô và Phong Đình cũng không được.
Thực mau, khuôn mặt Ngải Tiếu bởi vì thiếu oxy mà nghẹn đến đỏ bừng, mỏng manh ho khan hai tiếng, dần dần tắt thở.
Sau khi Ngải Tiếu chết, con quỷ liền biến mất. Mà lá bài của hắn giống như khi Mã Vũ tử vong, phiêu đãng giữa không trung, rồi lại cùng nhau bay tới trước mặt Phong Đình.
Lúc này, thông báo về việc Ngải Tiếu phạm quy cũng vang lên --
[Người chơi Quách Miểu đã làm trái với quy tắc trò chơi, lập tức loại trừ.]
Quách Miểu, chính là tên thật của hắn.
Phong Đình bắt lấy lá bài trước mặt, đem một cặp bài trùng lặp ném xuống đất, trong tay chỉ còn lại lá bài có dính một chút máu tươi của Phương Mẫn.
Hắn nhìn thoáng qua mặt chính diện của lá bài, quay đầu nhìn Dư Tô cười:
"Không tồi, đã biết hố người."
Dư Tô nhướng mày:
"Lần này là tôi giúp anh, còn không mau gọi đại thần!"
Phong Đình: "Lại đây rồi gọi."
"......Không thèm."
[Chúc mừng người chơi Phong Đình trở thành người chiến thắng cuối cùng, đạt được manh mối x.] Tiếng thông báo của hệ thống truyền đến, không hề e dè kêu ra tên thật của Phong Đình.
Thanh âm vừa dứt, lá bài trong tay Phong Đình liền phát ra một luồng ánh sáng mỏng manh, ngay sau đó biến mất. Tiếp theo, trước mặt hắn xuất hiện một cái hộp gỗ lớn bằng một bàn tay.
Thời điểm Phong Đình vươn tay ra bắt lấy nó, Dư Tô liền đi qua. Lâm Khôn hơi do dự một chút, chậm rãi đứng lên, nhưng lại không có mặt mũi cùng tiến lại gần.
Phong Đình nhìn Dư Tô một cái, mới mở ra cái hộp.
Nhìn đến thứ bên trong, hai người đồng thời sửng sốt -- Đó là một lỗ tai phải, máu chảy đầm đìa!
Toàn bộ lỗ tai cơ hồ đều bị máu nhuộm đỏ, lẳng lặng nằm trong hộp gỗ, thoạt nhìn...còn rất tươi mới.
Dư Tô thử đưa tay chạm vào nó, nhíu mày nói với Phong Đình:
"Chỗ này có một nốt ruồi đen, anh xem."
Vị trí mặt bên vành tai, có một nốt ruồi nho nhỏ.
Phong Đình ánh mắt phức tạp nói:
"Việc ghê tởm như vậy, tôi cho rằng hẳn là tôi động thủ."
"......" Dư Tô duỗi ngón tay đến vạt áo của hắn chùi chùi:
"Nếu không ngại, giờ anh lại chạm vào nó cũng được."
Phong Đình bất đắc dĩ nhìn bàn tay đang làm loạn trên áo hắn, cong ngón trỏ, gõ đầu Dư Tô một cái:
"Ra ngoài rồi nói."
Lâm Khôn lúc này cũng theo sau, mặc dù hắn ngượng ngùng cùng tới xem manh mối, nhưng ít nhất không thể tiếp tục ở trong đại viện, lỡ như đám quỷ chỗ này lại chạy ra, nhất định sẽ bị chết thực thảm.
Dư Tô và Phong Đình bước ra khỏi đại viện nhà họ Vương, hướng tới bãi cỏ hoang phía trước, chọn hai khối đá lớn ven đường ngồi xuống, mới bắt đầu bàn luận.
Dư Tô mở miệng trước:
"Trò chơi quy định người nắm giữ lá bài cuối cùng là người được đến manh mối. Mới đầu chúng ta đều cảm thấy, câu này còn ám chỉ manh mối không thể chia sẻ. Nhưng hiện tại tôi cũng có thể nhìn, cũng như chạm vào manh mối."
Không biết đây là vì bọn họ cùng tổ đội, hay vốn dĩ người khác đều có thể thấy.
Phong Đình gật đầu, nói với Lâm Khôn đứng cách đó không xa:
"Anh lại đây nhìn xem."
Nghe hắn nói vậy, sắc mặt Lâm Khôn lập tức vui vẻ, chạy nhanh tới, chờ mong nhìn chằm chằm cái hộp trong tay Phong Đình.
Lâm Khôn cẩn thận ghé sát vào nhìn kỹ một lát, nghiêm túc nhận xét:
"Tôi cũng thấy được. Trên vành tai có nốt ruồi đen."
Trước đó tuy rằng hắn không đi qua nhìn, nhưng lúc hai người nói chuyện, hắn có nghe thấy.
Bất quá, lúc ấy Dư Tô chỉ nói trên lỗ tai có nốt ruồi, không đưa ra vị trí cụ thể. Cho nên lúc này nhất định là Lâm Khôn tận mắt nhìn thấy, chứ không phải nói dối.
Nói cách khác, tất cả mọi người thật sự đều có thể thấy manh mối.
Lâm Khôn nhăn mày:
"Vấn đề hiện tại là, manh mối này có đủ để người chúng ta hoàn thành nhiệm vụ hay không?"
Có thể nhìn thấy, không đại biểu cho việc nó có thể giúp cho tất cả người chơi còn sống sót hoàn thành nhiệm vụ.
Phong Đình đáp:
"Đừng lo, suy cho cùng, quy tắc lấp lửng của nhiệm vụ này chẳng qua là một cái hố to."
Dư Tô bật cười gật đầu:
"Không thể không nói, quy tắc trận này quả thực rất...ba phải."
Đầu tiên, trong quy tắc chỉ đề cập "khi còn lại lá bài cuối cùng, người nắm giữ lá bài sẽ đạt được manh mối", nhưng lại không nói manh mối rốt cuộc chỉ dành cho người chơi đó, hay là tất cả người chơi còn sống sót đều có thể chia sẻ.
Từ mặt chữ suy đoán, khả năng thứ nhất có vẻ lớn hơn. Bởi vì manh mối chỉ được cung cấp cho người chơi.
Người chơi càng có kinh nghiệm phong phú, càng sẽ nghĩ về nhiệm vụ theo phương hướng phức tạp. Cho nên lúc ấy cơ hồ tất cả người chơi đều theo bản năng cho rằng, chỉ có người chiến thắng cuối cùng mới có thể sử dụng manh mối.
Bởi vậy liền sinh ra một vấn đề khác -- Nếu chỉ có người sử dụng được manh mối, những người còn lại có phải một lần nữa quay ngược về điểm bắt đầu hay không?
Toàn bộ người chơi ở giai đoạn thu thập lá bài đều đã trải qua các tình huống nguy hiểm khi làm công việc ủy thác. Không ai muốn trải nghiệm lần thứ hai. Huống chi, với nhân số bị giảm bớt, lượt chơi thứ hai sẽ càng khó gấp bội.
Chuyện này đã làm các người chơi không từ thủ đoạn để giành chiến thắng.
Như Phương Mẫn và Ngải Tiếu, số lượng lá bài của bọn họ vốn đã đủ nhiều, hoàn toàn không cần lo bị trò chơi mạt sát. Tuy nhiên, bọn họ không thỏa mãn với điều đó, ngược lại sau khi các lá bài được phát đến tay các người chơi, liền muốn đi cướp đoạt lá bài của Lâm Khôn.
Đó là vì trong tay nắm càng nhiều bài, càng dễ trụ đến cuối cùng, như vậy mới có khả năng trở thành người chiến thắng, được đến manh mối.
Hành động của Phương Mẫn và Ngải Tiếu đã kích động mâu thuẫn giữa các người chơi, khiến lượt chơi này luân phiên nổi lên biến cố.
Khi Mã Vũ chỉ còn lại lá bài cuối cùng, lại xui xẻo rút ra lá trùng lặp, hắn hẳn nên chấp nhận rời khỏi, nhưng hắn lại làm ra hành vi gian lận, giữ lại cặp bài giống nhau kia, hy vọng kéo dài cuộc chơi, trở thành người chiến thắng.
Bao gồm Ngải Tiếu và Dư Tô, về sau cũng đều vì mục đích này mà sử dụng đạo cụ.
Bọn họ làm hết thảy, rốt cuộc đều bắt nguồn từ quan niệm: "Manh mối chỉ được giao cho người chiến thắng".
Nếu ngay từ đầu nhiệm vụ tuyên bố quy tắc liền nói rõ ràng: "Sau khi manh mối xuất hiện, các người chơi còn sống sót đều có thể sử dụng". Như vậy, bọn họ sẽ chỉ tận lực đi thu thập lá bài, để bản thân không trở thành người có số lượng lá bài ít nhất mà thôi.
Kế tiếp, vòng rút bài thứ hai liền đơn thuần như cưỡi ngựa xem hoa, không áp lực, không có tính đối kháng, nguy hiểm hay kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Các người chơi sẽ không vì được đến manh mối bất chấp thủ đoạn. Đương nhiên, vòng chơi này cũng sẽ trở nên nhàm chán đến cực điểm.
Cho nên...nhiệm vụ đã đào cho các người chơi một cái hố to.
Điểm này sau khi Mã Vũ vì phạm quy mà chết, Dư Tô mới nghĩ thấu.
Tuy nhiên, bây giờ điều quan trọng nhất chính là làm cách nào căn cứ vào manh mối hoàn thành nhiệm vụ.
Phong Đình nói:
"Nốt ruồi đen trên vành tai chính là điểm mấu chốt."
"Trước mắt, nhiệm vụ thoạt nhìn chưa xuất hiện móc nối gì với đại viện nhà họ Vương." Dư Tô hơi chau mày, chậm rãi lên tiếng:
"Nhưng nếu tiêu đề đã ghi là Vương Gia Đại Viện, chắc chắn không có khả năng vô liên can. Cho nên, chủ nhân của lỗ tai hẳn có quan hệ gì đó với vụ thảm sát tại nhà họ Vương. Có lẽ, đây là đặc điểm nhận dạng hung thủ? Tìm được hung thủ, nhiệm vụ liền hoàn thành."
Phong Đình gật đầu:
"Khả năng này khá lớn. Xem ra chỉ có thể chờ đến hừng đông đi hỏi người trong thôn."
Tính như trên lỗ tai hung thủ có nốt ruồi đen, các người chơi cũng không quen biết hắn. Biện pháp duy nhất chính là hỏi thăm các thôn dân.
Lâm Khôn nói:
"Vậy đêm nay...chúng ta chỉ đơn giản về ngủ?"
"Ừ, buổi tối hành động không an toàn." Dư Tô vừa dứt lời, bỗng nhiên nghe thấy trong đại viện nhà họ Vương truyền ra một tiếng kêu thảm thiết.
Theo sau thanh âm này, lại lục tục vang lên một vài tiếng khóc hỗn độn với tiếng hoảng sợ xin tha. Tiếp đó, mọi thanh âm đột nhiên nhỏ xuống, chỉ còn lại một ít động tĩnh như ai dùng đao chặt vào xương cốt.
Chỉ nghe những tiếng động như vậy, trong đầu Dư Tô liền hiện ra một hiện trường gϊếŧ người ghê rợn.
Tiếp theo, tiếng chặt xương cốt cũng biến mất. Trong đại viện nhà họ Vương hoàn toàn chìm vào im lặng, giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh.
Lâm Khôn nuốt nước miếng, nhỏ giọng hỏi:
"Muốn đi vào xem không?"
Dư Tô đáp:
"Dù sao tôi không đi."
Phong Đình đứng lên, nhét hộp gỗ vào trong túi, nói với Dư Tô:
"Về ngủ, chuyện khác chờ sáng mai hẵn nói."
Hai người cùng Lâm Khôn tách ra, quay lại nhà thím Lý.
Cũng may cửa nhà không khóa, ngoài sân cũng chỉ đắp một vòng hàng rào trúc. Thời điểm hai người trở về không cần đánh thức vợ chồng thím Lý, mà len lén mở cổng hàng rào, tay chân nhẹ nhàng về tới trong phòng.
Lúc này, Phong Đình mới hỏi Dư Tô:
"Trước đó ở ngoài cổng đại viện nhà họ Vương, có nghe ra gì không?"
Dư Tô gật đầu, nhỏ giọng đáp:
"Trong những thanh âm kia, tiếng thứ nhất là nữ, âm lượng không lớn, nghe như bị bịt miệng. Hai tiếng tiếp theo là của nam nhân trưởng thành. Càng về sau thanh âm càng nhỏ. Cuối cùng là tiếng một bé gái kêu lên, liền im bặt.
Trước đó, tôi nghe nói nhà họ Vương chết tổng cộng người. Dựa theo thông tin người chơi khác cung cấp, người chết là vợ chồng chủ nhà, con trai cả, con dâu cả, cháu gái, con trai thứ và con dâu thứ. Bị gϊếŧ đầu tiên hẳn là cặp vợ chồng già, bởi vì đang nửa đêm, cho nên bọn họ liền chết trong lúc ngủ, không phát ra động tĩnh. Tiếng thét chói tai thứ nhất phỏng chừng là từ con dâu cả.
Dưới tiếng thét này, những người khác trong nhà liền thức giấc. Nhưng bọn họ hẳn không thể tưởng tượng được đã xảy ra chuyện gì, cho nên trước tiên sẽ theo bản năng đi đến nơi phát ra động tĩnh xem xét tình huống."
Nàng nói tới đây, Phong Đình tiếp lời:
"Con dâu cả cùng con trai cả nhà họ Vương đương nhiên ngủ cùng một phòng. Nếu người phát ra tiếng thét thứ nhất là con dâu, có khả năng bị gϊếŧ thứ ba chính là người con trai. Thời điểm con dâu kêu lên làm những người khác thức giấc, hung thủ liền xuất hiện cảm xúc hoảng loạn. Rốt cuộc với sức một người không quá có khả năng đồng thời đối phó mấy người.
Nếu tôi là hung thủ, sẽ không tại lúc này ngay lập tức gϊếŧ chết người con dâu, mà lấy cô ta làm con tin, uy hiếp những người khác trong nhà họ Vương, không cho bọn họ chạy ra cầu cứu hoặc tiếp tục kêu to. Vì vậy, lúc sau mọi thanh âm đều nhỏ xuống. Từ trong đại viện chỉ truyền ra tiếng xin tha cùng tiếng khóc, không ai hô lên cầu cứu."
Dư Tô sắc mặt nặng nề nói:
"Hẳn là như vậy, cuối cùng hung thủ không biết thế nào vẫn gϊếŧ tất cả người -- Có khả năng ngay từ đầu hắn không tính toán làm đến bước này, cho nên chưa cẩn thận lục soát xem trong nhà còn ai không, liền bỏ đi, mới khiến nhà họ Vương còn sót lại người sống."
"Từ suy đoán trên có thể xác định, hung thủ chủ yếu có mâu thuẫn với hai vợ chồng già nhà họ Vương, cùng với con trai của họ." Phong Đình kết luận:
"Ngày mai đi hỏi thăm một chút, trước giờ có người nào trong thôn trên lỗ tai phải có một nốt ruồi đen hay không?"
Loại đặc điểm nhận dạng này kỳ thật cũng không dễ từ trong miệng thôn dân nghe được tin tức. Ai ăn no rảnh rỗi đi quan tâm trên cơ thể người khác chỗ nào có nốt ruồi?
Cho nên hỏi thăm ở đây chủ yếu là hy vọng có thể tìm được người nhà của chủ nhân cái lỗ tai kia.
Lúc này đã gần giờ sáng, hai người nằm xuống giường. Sau khi tắt hết đèn, Dư Tô còn cố ý quan sát một chút, không phát hiện những bóng đen đứng ở mép giường như đêm trước.
Cuối cùng có thể ngủ ngon giấc! Nàng lật người lại, nhắm mắt, bỗng nhiên nghe Phong Đình nói:
"Các nhiệm vụ về sau, tôi cũng có thể đi cùng."
Dư Tô xoay người, trong bóng đêm nhìn về phía hắn:
"Không cần phiền như vậy, một mình tôi vẫn tự lo được."
"Đây là vì bản thân." Phong Đình nói tiếp:
"Khoảng cách đến nhiệm vụ tiếp theo của tôi còn khá lâu. Trong thời gian này, tôi hẳn nên tích lũy thêm kinh nghiệm."
Dư Tô hỏi:
"Chẳng lẽ nhiệm vụ của ai trong tổ chức anh cũng muốn đi?"
Phong Đình trả lời:
"Tạm thời trừ bỏ Đường Cổ, nhiệm vụ của người khác tôi đều tính đi."
"...Vậy quá nhiều!" Dư Tô hơi e dè một chút, không nhịn được hỏi:
"Rốt cuộc ở trong nhiệm vụ thứ đã xảy ra chuyện gì?"
Phong Đình xoay người lại, đưa mặt về phía nàng. Tuy rằng đang rất tối, nhưng nhờ thị lực được cường hóa, hai người đều có thể nhìn rõ đối phương. Dư Tô thấy trên mặt hắn hiện lên một chút cảm xúc phức tạp. Sau đó hắn vươn tay, xoa nhẹ lên đỉnh đầu Dư Tô, khẽ nói:
"Ngủ đi."
"Ừm..." Dư Tô duỗi tay sờ đầu, nhắm hai mắt lại, nằm yên.
Người bên cạnh không tiếp tục phát ra động tĩnh. Dư Tô đợi trong chốc lát, hơi hé mắt ra, liếc sang...liền phát hiện Phong Đình còn mở to mắt nhìn nàng.
Nàng giật mình, hỏi:
"Làm gì vậy?"
"Thất thần." Phong Đình chớp mắt, lật người qua, chỉ để lại một tấm lưng.
Dư Tô cười thành tiếng:
"Nói thật đi! Đang lén thưởng thức mỹ nhan thịnh thế của tôi chứ gì?"
Phong Đình xoay lại, nhanh chóng duỗi tay véo má nàng một cái:
"Đang đánh giá xem da mặt này dày bao nhiêu centimet."
"......" Dư Tô hung hăng trừng hắn:
"Nhắm mắt, ngủ!"