Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày hôm sau, Dư Tô dậy hơi trễ. Thím Lý thật là người tốt, cho bọn họ ở, còn để nàng ngủ nướng, hoàn toàn không thúc giục nàng dậy làm việc.
Hơn giờ sáng, Dư Tô mang cái đầu như tổ quạ rời giường, lúc đi đến trước gương chải đầu, liền thấy mâm đồ ăn được đậy kỹ lưỡng trên bàn đọc sách.
Cháo nóng và cải bẹ muối cay, buổi sáng ăn món này khai vị nhất.
Ăn sáng xong, nàng bưng chén bát đi rửa. Phong Đình đã ra ngoài từ sớm.
Dư Tô thấy thím Lý đang bó củi, không có mặt mũi cũng bỏ ra ngoài, liền tìm cái ghế ngồi xuống, hỗ trợ đem đống củi bó thành từng bó nhỏ, ước chừng hơn nửa giờ sau mới làm xong. Vừa định ra ngoài, Phong Đình đã trở lại.
Hắn gọi Dư Tô ra ngoài hàng rào, mới nhỏ giọng nói:
"Cuối thôn có một hộ gia đình. Con trai lớn nhà đó trên lỗ tai phải có một nốt ruồi đen."
Hắn sơ lược lại tình huống cho Dư Tô biết. Thì ra hộ gia đình kia hiện chỉ còn một người cha già bệnh nặng và con dâu. Ông lão bị liệt nửa người, ăn uống tiêu tiểu đều ở trên giường. Mấy năm nay vẫn luôn nhờ con dâu chăm sóc.
Con trai lớn trong nhà tên Mã Văn Tài. Căn cứ vào tin tức Phong Đình nghe được, dân trong thôn đều nhận xét hắn là người thập phần thành thật, ít nói, ngày thường chỉ âm thầm làm việc, không bao giờ đi buôn chuyện hay nói xấu ai.
Chẳng qua, mấy năm trước hắn đã rời khỏi thôn tới nơi khác làm, chỉ có dịp tết mới ngẫu nhiên trở về một chuyến. Cho nên ấn tượng của người trong thôn về hắn đã phai nhạt rất nhiều.
Mà thời gian hắn rời thôn, là ở nửa năm sau khi nhà họ Vương bị thảm sát.
Người con dâu kia chính là tại nửa năm này cưới, tuổi tác lớn hơn hắn vài tuổi, sống ngay cách vách. Các thôn dân đều nói con dâu nhà họ Mã số khổ, từng gả một lần, trúng chồng trước có máu bạo hành, thường xuyên bị đánh mặt mũi bầm dập. Cũng may gả cho Mã Văn Tài rồi, tuy rằng cuộc sống hơi nghèo khó, nhưng sinh hoạt so với trước kia tốt hơn nhiều.
Mã Văn Tài chịu cưới, hơn phân nửa là vì trong nhà cần có đàn bà hỗ trợ chăm sóc cha già. Nhưng hắn cũng xem như người tốt, không chê vợ mình từng trải qua một đời chồng, thậm chí mấy năm nay trong bụng không có chút động tĩnh cũng chưa nói gì.
Dư Tô khinh bỉ:
"Tết mới trở về một lần, người ta có cơ hội mang thai sao?"
Phong Đình bất đắc dĩ bật cười:
"Đây là trọng điểm?"
"Ok, trọng điểm, Mã Văn Tài là hung thủ, không chạy đi đâu được." Dư Tô nghiêm mặt:
"Đầu tiên, trên lỗ tai phải có nốt ruồi đen. Thứ hai, thời gian hắn rời thôn liền cách vụ thảm sát không lâu, mấy năm nay cũng hiếm khi trở về. Mặt ngoài thoạt nhìn như vì nỗ lực kiếm tiền nuôi gia đình, nhưng cũng có thể là vì từng ở chỗ này gϊếŧ người, cho nên trong lòng sợ hãi, không dám trở về."
Phong Đình gật đầu:
"Còn nữa, cha của Mã Văn Tài mười lăm năm trước bị liệt. Nguyên nhân do tai nạn. Nghe nói ngày đó ông ta khiêng một gánh lớn rau củ tươi, mới giờ sáng liền ra cửa, tới đầu trấn bày bán, nửa đường bị mắc giày vào khe đất, liền dừng lại cởi giày. Đúng lúc đằng sau đang có một chiếc máy kéo đang hoạt động, không biết vì lý do gì bỗng nhiên chạy về phía này, cán qua đùi ông ta.
Sau khi bị máy kéo cán qua, ông ta vì quá đau mà ngất đi. Còn máy kéo trực tiếp chạy mất, đại khái người lái cũng bị dọa hết hồn.
Vốn dĩ không quá chú ý ai ngồi trên máy kéo, hơn nữa còn quá sớm, trời chưa sáng hẳn, đầu máy kéo còn mở đèn pha chói mắt, ông ta căn bản chưa kịp thấy rõ người lái.
Lúc sau, có thôn dân đi ngang qua, phát hiện ông ta máu me bê bết nằm ở ven đường, liền hốt hoảng đưa vào bệnh viện.
Nhà họ Mã là một trong những hộ gia đình nghèo khó nhất thôn. Mẹ của Mã Văn Tài cũng vì chịu không nổi cái nghèo mới cùng đàn ông bỏ trốn. Một mình cha hắn gà trống nuôi con, bữa nay lo bữa mai, làm gì có tiền tiết kiệm, bây giờ vào bệnh viện nằm, ngay cả trả tiền khám cũng không đủ.
Dân trong thôn hỗ trợ gom góp được một ít, nhưng cũng còn kém xa.
Mã Văn Tài liền tới nhà họ Vương vay tiền.
Đại viện nhà họ Vương ở trong thôn luôn có danh tiếng cực tốt. Nhà ai có khó khăn họ đều nguyện ý giúp đỡ, nhưng lúc này đây, không hiểu sao lại không cho Mã Văn Tài vay.
Cha của Mã Văn Tài bởi vì chậm trễ trị liệu, tính mạng tuy rằng được bảo vệ, nhưng nửa người dưới đều tê liệt, vô pháp xuống đất đi lại.
Ước chừng chỉ một tháng sau, nhà họ Vương bị thảm sát.
Dư Tô nhíu mày:
"Chẳng lẽ vì lý do không cho vay tiền mà gϊếŧ cả nhà người ta?"
"Vấn đề này liền tạm thời chưa rõ." Phong Đình đáp.
"Động cơ gϊếŧ người quá vô lý." Dư Tô nói tiếp:
"Khả năng vì điểm này, cảnh sát mới không nghi ngờ Mã Văn Tài trong quá trình điều tra."
Hoặc có lẽ cũng hoài nghi, nhưng không có đủ chứng cứ, cho dù hung thủ là hắn cũng không thể bắt.
Phong Đình: "Tại thời điểm đó, trong thôn có người đoán Mã Văn Tài là hung thủ, nhưng cũng có người nói càng có kẻ khả nghi hơn. Tóm lại, dân trong thôn phát sinh chút mâu thuẫn rất bình thường. Chỉ là không cho vay tiền, đích thực không tính như chuyện gì lớn."
Ở quê, phương thức giải trí tương đối thiếu. Mọi người trà dư tửu hậu liền thích ngồi với nhau tán gẫu. Sự tình giả dối hư ảo gì đều nói được đạo lý rõ ràng. Chút chuyện lông gà vỏ tỏi phát sinh giữa các thôn dân cũng có thể bị phóng đại lên gấp mấy lần. Cho nên năm đó toàn thôn hễ ai có sức lực gϊếŧ người, phỏng chừng đều bị người khác hoài nghi là hung thủ ít nhất lần.
Dư Tô hỏi:
"Dựa theo kinh nghiệm phá án trước giờ, anh sẽ vì nguyên nhân không cho vay tiền mà đi điều tra Mã Văn Tài sao?"
Phong Đình trả lời:
"Đương nhiên, không chỉ có hắn, phàm là ai bị thôn dân nhắc tới có hiềm nghi, tất cả đều phải điều tra. Nhưng trọng điểm sẽ đặt ở Mã Văn Tài. Mặt khác...tôi nghi người lái máy kéo cán người, sau đó chạy trốn, chính người trong nhà họ Vương."
Rốt cuộc sự tình phải phân định trước sau. Khả năng có người từng phát sinh mâu thuẫn với nhà họ Vương trước kia lúc này đột nhiên trả thù tương đối nhỏ. Mà trong nhà Mã Văn Tài vừa xảy ra chuyện, lại không mượn được tiền, tiếp theo nhà họ Vương liền bị thảm sát. Vậy có vẻ quá trùng hợp.
Tuy nhiên, chỉ vì mượn không được tiền mà gϊếŧ người đích xác có điểm không đúng, trừ phi tâm lý người này có vấn đề.
Như vậy, nếu sau khi Mã Văn Tài đến mượn tiền, phát hiện người lái máy kéo cán phải cha hắn chính là người nhà họ Vương thì sao?
Đây chỉ là suy đoán, Dư Tô và Phong Đình cũng không cần tìm hiểu cặn kẽ chi tiết. Chuyện trước tiên bọn họ phải làm chính là tìm cách gọi Mã Văn Tài trở về.
Phong Đình nói:
"Muốn kêu hắn trở về, biện pháp tốt nhất là gọi điện báo tin cha hắn đã xảy ra chuyện. Tôi nhìn thấy con dâu nhà họ Mã có một cái di động cũ, đeo ở trước ngực."
Dư Tô hỏi:
"Chúng ta cần nghĩ cách đi trộm di động sao?"
"Không cần......" Lâm Khôn từ con đường mòn bên phải nhanh chóng đi tới, trong miệng còn thở phì phò.
Dư Tô và Phong Đình cùng nhau quay đầu, kinh ngạc nhìn vết máu còn mới dính trên quần áo của hắn.
Hắn thở hổn hển nói:
"Nhân thời điểm...con dâu nhà họ Mã...ra sông giặt quần áo, tôi đã vào nhà...gϊếŧ chết cha của Mã Văn Tài."