Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dư Tô hiểu ra —— Con quỷ kia xuất hiện là do Mã Vũ vừa nãy kỳ thật rút phải lá bài trùng với lá bài của mình, nhưng lại không ném lá bài đó xuống.
Rất dễ đoán được động cơ của Mã Vũ, bởi vì những người khác đều nhìn không thấy bài của hắn, cho nên Mã Vũ muốn làm bộ lá bài trong tay đều khác nhau, tránh cho bản thân phải kết thúc trò chơi quá sớm.
Đáng tiếc, hắn không nghĩ tới. Thủ đoạn nhỏ kia lại trả giá bằng mạng sống của hắn.
“Tiếp tục đi.” Ngải Tiếu để sát các lá bài của mình về phía Lâm Khôn.
Lâm Khôn không rút ngay, mà cầm các lá bài cắn trong miệng xuống cẩn thận kiểm tra một lần, xác định không có lá nào bị trùng, mới dám đưa tay rút bài của Ngải Tiếu.
Có vết xe đổ, mỗi khi rút bài xong, người chơi không khỏi xác nhận kỹ một chút.
Thực mau, số lượng các lá bài trong tay mọi người đã sắp hết.
Sau khi Mã Vũ chết, trình tự chơi liền bị dồn lên, thành ra Dư Tô sẽ rút bài của Lâm Khôn. Trong tay nàng cầm lá bài, cũng rút ra lá duy nhất còn sót lại của Lâm Khôn, kẹp vào trong bài của mình.
Lâm Khôn đã tay không. Hắn thở dài một hơi, xoay người ngồi xuống thềm đá bên cạnh.
Lâm Khôn bị loại. Bài của Ngải Tiếu lúc này không có ai rút, trực tiếp đến phiên hắn rút bài của Phong Đình.
Phải nói Ngải Tiếu cực kỳ may mắn, bởi vì trong tay hắn cũng còn đúng lá. Hiện tại phải từ trong tay Phong Đình chọn lá, Ngải Tiếu không khỏi căng thẳng nhíu mày.
Ngay sau đó lại buông lỏng —— hắn rút được lá bài khác nhau.
Trải qua vài lượt chơi, hiện tại, các lá bài trong tay người chơi đã bị xáo trộn so với ban đầu. Dư Tô không thể tiếp tục ám chỉ cho Phong Đình không rút trúng lá bài trùng lặp, chỉ có thể dựa vào may rủi.
Phong Đình còn lá. Hắn ngẫu nhiên rút từ Dư Tô lá......sau đó lại rút từ bài của mình ra lá, ném lá xuống đất.
Tới lượt Dư Tô rút của Ngải Tiếu ——
Lá bài trùng lặp xuất hiện. Bởi vậy, trong tay nàng chỉ dư lại lá.
Ngải Tiếu lại còn đúng lá cuối cùng, xoay người rút bài của Phong Đình. Phong Đình dư lại lá.
Dư Tô gắt gao nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Ngải Tiếu, thấy hắn đem lá bài kẹp vào, không ném xuống.
Vận may…thật tốt!
Ánh mắt Dư Tô rơi xuống bài của mình, hơi nhíu mày.
Sót lại lá bài, đâu mới là lá bài mà Phong Đình không có? Nếu cả lá đều không có càng tốt.
Nhưng nàng không biết lá bài còn lại trong tay Phong Đình là gì, chỉ có thể hy vọng.
Phong Đình cúi đầu, duỗi tay rút ra lá bài bên phải của Dư Tô.
Thấy hắn kẹp bài vào, không ném xuống, Dư Tô mới thở phào nhẹ nhõm.
Kế tiếp đến phiên nàng.
Nàng còn lại lá bài, cần phải rút từ bài của Ngải Tiếu ra lá bài khác nhau, mới có cơ hội tiếp tục trò chơi.
Nhìn lá bài Ngải Tiếu đưa qua, Dư Tô hơi chần chờ một chút, duỗi tay cầm lá bên trái.
Vừa trông thấy mặt trước của lá bài, nàng cười khổ, đem lá bài ném xuống, bất đắc dĩ nhìn Phong Đình.
Vận may không bằng người, thật sự hết cách!
Vốn dĩ nàng còn tưởng, ít nhất loại được Ngải Tiếu, manh mối kia mặc kệ là nàng hay Phong Đình bắt được đều tốt.
Nhưng hiện tại, chỉ có thể xem vận may của Phong Đình thế nào.
Tổng cộng còn lại lá bài, Ngải Tiếu nắm lá. Phong Đình nắm lá.
Như vậy, sẽ có lá giống nhau và lá bài độc nhất đại biểu cho việc có thể được đến manh mối. Mà lá bài đó nhất định đang ở trong tay Phong Đình.
Nếu Ngải Tiếu rút trúng lá bài độc nhất kia. Trò chơi sẽ tiếp tục, đến phiên Phong Đình rút. Nếu Ngải Tiếu rút trúng lá bài giống nhau, Phong Đình liền thắng.
Lâm Khôn lo lắng nhìn sang bên này, nói khẽ với Dư Tô:
“Thật hy vọng hai người có thể thắng.”
Dư Tô cười với hắn một cái, không trả lời.
Nàng ngồi trên thềm đá, đôi tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, trong lòng hơi căng thẳng.
Phong Đình nhìn thoáng qua Dư Tô, đưa lá bài trong tay về phía Ngải Tiếu.
Giờ phút này, Ngải Tiếu đã một lần nữa khôi phục tươi cười, nheo lại con mắt, chậm rãi duỗi tay.......
Ánh mắt Dư Tô giống như dính ở trên lá bài kia, nhìn nó bị rút ra, nhìn nó bị Ngải Tiếu lấy về...
Hắn không ném xuống.
Lá bài độc nhất, chính là nó!
Ngải Tiếu rù rì cười thành tiếng, đem lá bài đặt ra đằng sau, nghiêng thân chặn tầm mắt những người khác, tráo đổi bài qua lại rất nhiều lần.
Cuối cùng, hắn mới đưa lá bài ra, cười nhìn về phía Phong Đình.
Phong Đình trầm mặc một chút, vươn tay. Ngón tay đáp lên lá bài bên phải.
Ngải Tiếu nheo lại con mắt, cười hết sức sáng lạn.
Phong Đình dịch tay đến lá bài bên trái. Ngải Tiếu vẫn như cũ cười tươi rói, biểu tình không hề biến hóa đối diện với Phong Đình.
Ngón tay Phong Đình hơi dùng sức, rút ra lá bài này.
Khóe miệng của Ngải Tiếu cứng đờ một chút, tựa hồ đây là lá bài hắn không muốn giao ra.
Thông thường, việc quan sát biểu cảm khuôn mặt của đối phương để xác định lá bài cần rút, rất có thể là giả dối ——
Vẻ mặt của đối phương cho thấy, lá này là chính xác, không thể bị rút ra. Nhưng ám chỉ rõ ràng như vậy, giống như lá khác mới là chính xác.
Nhưng hiện tại, đây cũng có khả năng là một loại giả dối. Ngải Tiếu cố ý dẫn đường cho Phong Đình lầm tưởng, rút ra lá khác, kỳ thật lá ban đầu mới là đúng.
Dựa theo suy luận này, vĩnh viễn không ra được kết quả xác thực.
Phong Đình nhìn chằm chằm nét mặt của Ngải Tiếu, tiếp tục dùng sức, rút ra lá bài trong tay hắn.
Nụ cười của Ngải Tiếu nháy mắt phai nhạt.
Phong Đình lấy về lá bài, lật lại nhìn, rũ mắt cẩn thận đối chiếu với lá bài sau lưng.
Trước đó Mã Vũ vì phạm quy mà chết, Ngải Tiếu có rất ít khả năng dám ở trên lá bài động tay động chân.
Sau khi xác nhận lá bài không có vấn đề, Phong Đình cũng đem lá bài ra đằng sau, tráo đổi vị trí vài lần.
Phong Đình một lần nữa đưa lá bài ra. Ngải Tiếu lập tức nghiêm túc nhìn chằm chằm lá bài, ngay sau đó híp mắt, duỗi tay trực tiếp rút lá trong đó.
Dư Tô kinh hãi, thầm nghĩ, sao hắn có thể quyết định nhanh như vậy, hoàn toàn không hề dò xét Phong Đình!
Ngải Tiếu rút về lá bài, gộp với lá bài sau lưng, bắt đầu tráo đổi bài.
Chỉ tùy tiện rút liền thật sự rút được lá khác nhau?
Là vận may bùng nổ, hay là gian lận?
Dư Tô hồi tưởng trước đó không lâu, nàng đang đứng, bỗng nhiên cảm giác bị thứ gì đó kéo từ phía sau, nhưng quay đầu nhìn lại không thấy gì.
Ở một khắc Dư Tô và Phong Đình cùng nhau quay đầu, Ngải Tiếu liền bắt đầu công kích Lâm Khôn.
Cho nên nàng có lý do tin tưởng, khi đó, thứ kéo nàng từ phía sau, làm nàng và Phong Đình phân tâm, rất có khả năng liên quan tới Ngải Tiếu.
Như vậy, nó hẳn là một loại đạo cụ.
Hiện tại, có khi nào Ngải Tiếu cũng đang sử dụng đạo cụ?
Dư Tô vươn tay, nhẹ nhàng đè lên lồng ngực —— Nàng đang đeo một đạo cụ đồng hồ có tác dụng ngưng đọng thời gian, kéo dài phút. Trong lúc đó, trừ bỏ nàng, tất cả mọi thứ đều bị tạm dừng.
Chỉ cần nàng không làm ra hành động gì mang tính công kích. Suốt phút, tác dụng ngưng đọng thời gian sẽ không bị giải trừ.
Nếu sử dụng nó, nàng liền có thể đi qua xem bài, sau đó ám chỉ cho Phong Đình biết. Như vậy…có nên dùng nó hay không?
Lượt chơi của nàng đã kết thúc, lúc này đi qua xem bài, hẳn không tính như phạm quy?
Dư Tô đang do dự, liền thấy Ngải Tiếu đã bắt đầu đưa bài đến trước mặt Phong Đình.
Nàng cắn răng, kéo xuống cái đồng hồ đeo trên cổ, nhanh chóng ấn nút.
Thời gian ngay tức khắc bị ngưng đọng.
Ngải Tiếu mới vươn tay được một nửa liền ngừng ở giữa không trung. Tiếng dế đêm vẫn kêu không ngừng nghỉ đột nhiên im bặt. Trừ bỏ Dư Tô, cả người khác không hề chớp mắt, thậm chí hô hấp cũng đình chỉ.
Dư Tô bởi vì gian lận mà cảm thấy hơi chột dạ, đi đến trước mặt Ngải Tiếu, đầu tiên là nhìn chằm chằm hắn, sau đó mới nhìn lá bài trong tay hắn.
Lá bài độc nhất kia ở bên trái. Nhưng như vậy chưa đủ, nàng phải nhìn xem lá bài này rốt cuộc có bị động tay động chân hay không.
Phong Đình đã kiểm tra qua, không phát hiện ký hiệu gì, cho nên nhất định không phải phương thức đánh dấu cấp thấp. Hơn nữa, nếu lưu lại ký hiệu, chỉ sợ Ngải Tiếu sẽ giống Mã Vũ bị tính như vi phạm quy tắc trò chơi.
Tuy nhiên, nếu Ngải Tiếu sử dụng đạo cụ, giống như nàng ngưng đọng thời gian để xem bài, hoặc là cái gì chỉ có chính hắn mới biết được...
Sợ là sợ loại đạo cụ có thể sử dụng nhiều lần. Tỷ như một mùi hương kỳ dị, chỉ có người sử dụng đạo cụ mới ngửi được. Hắn có thể căn cứ vào mùi phân biệt các lá bài.
Dư Tô nghĩ đến khả năng này, liền kề sát vào lá bài, thử dùng cái mũi cẩn thận ngửi, không ngửi được bất luận mùi hương gì.
Làm sao bây giờ? Ngải Tiếu hẳn đã dùng thủ đoạn, nếu không sẽ không rút một cách quyết đoán như vậy. Đó rốt cuộc là dạng ký hiệu thế nào?
Chỉ có phút, nàng thật sự rất khó nghĩ ra cái gì……
Dư Tô lo lắng xem xét lá bài, còn vén ống tay áo chùi qua chùi lại nhiều lần. Thời gian đã hết phút giây, nàng nhụt chí, quay đầu trở về.
Lúc này, ánh mắt nàng dừng lại trên người Lâm Khôn ngồi ở bên kia.
Cánh tay trái Lâm Khôn không lâu trước đó bị Phương Mẫn dùng sức đập một quyền. Miệng vết thương lại một lần nữa rỉ máu, trên băng gạc đã đỏ tươi một mảnh.
Trong lòng Dư Tô xẹt qua một ý niệm, ngay sau đó cảm thấy mình đê tiện cực kỳ. Nhưng dù sao dựa vào tình hình hiện tại, sau khi ra ngoài đối phương khẳng định sẽ tới báo thù, nàng liền nhanh chóng quyết định, bước đến bên cạnh thi thể Phương Mẫn trên mặt đất.
Phương Mẫn thất khiếu đổ máu, không cam lòng trừng lớn hai mắt, trên cánh tay cũng có một vết thương.
Dư Tô ngồi xổm xuống, từ miệng vết thương của Phương Mẫn quẹt xuống một lóng tay máu tươi, sau đó đứng dậy đi tới đối diện Ngải Tiếu. Hiện tại, hắn hoàn toàn giống như một pho tượng, nàng nhẹ nhàng bẻ ra một ngón tay nắm ở trên lá bài của hắn, cọ máu vào trên đầu ngón tay hắn.
Làm xong chuyện này, Dư Tô lập tức chạy về vị trí cũ, chủ động kết thúc tác dụng ngưng đọng thời gian vốn chỉ còn thừa lại mấy chục giây.
Xung quanh lại lần nữa truyền đến tiếng dế kêu in ỏi. Ngải Tiếu duỗi tay được một nửa tiếp tục đưa về phía trước. Ngón tay bị Dư Tô bẻ ra một chút ở thời điểm chính hắn cũng không chú ý liền một lần nữa đụng vào lá bài.
Cơ hồ đồng thời, sắc mặt Ngải Tiếu đột biến, nhanh chóng thụt tay lại, chuyển sang cầm lá bài bằng một tay khác, vô cùng khiếp sợ nhìn vết máu không thể hiểu được xuất hiện trên đầu ngón tay mình.
Giây tiếp theo, hắn ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Phong Đình phía đối diện, lạnh lùng nói:
“Chơi loại thủ đoạn này, đúng là đồ tiểu nhân đê tiện!”
Phong Đình vẻ mặt mờ mịt. Dư Tô nhu nhược nhấc tay:
“Thật ngại quá, là tôi làm.”
Nàng nói xong, chỉ phía sau lưng Ngải Tiếu:
“Cái đó...Tử Thần tới rước rồi kìa.”