Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời điểm Ngải Tiếu lại đây. Lâm Khôn liền theo bản năng nhích về phía Dư Tô và Phong Đình trốn tránh.
Từ giờ cho đến vòng chơi tiếp theo, còn phút.
Bởi vì Ngải Tiếu đã đến, các người chơi dần lâm vào trầm mặc, hoặc ngồi, hoặc đứng. Tất cả đều đang lẳng lặng chờ đợi.
Lúc thời gian biểu hiện trên di động là h", Ngải Tiếu khom lưng, bế lên Phương Mẫn đã hôn mê, yên lặng bước vào đại viện nhà họ Vương.
Cánh cửa gỗ do lâu năm không tu sửa, lúc bị Ngải Tiếu một chân đá văng liền phát ra tiếng động khó nghe.
Ngải Tiếu bế Phương Mẫn đi vào. Các người chơi đứng bên ngoài có thể rõ ràng nhìn thấy hắn tới giữa sân, lại một lần nữa thảy người xuống mặt đất.
Đồng thời, Dư Tô còn trông thấy cỗ thi thể khác —— Một là người chơi ngay từ lúc bắt đầu nhiệm vụ liền chết kia. Một là La Hổ.
Sau khi La Hổ chết, cũng không ai tiến vào trong đại viện nhà họ Vương xem xét. Mà nơi La Hổ bị gϊếŧ là ở mộ phần bên kia, bây giờ thi thể lại xuất hiện tại đây. Điều này chứng tỏ khi các người chơi ở trong nhiệm vụ tử vong, thi thể đích xác sẽ trở lại trong đại viện nhà họ Vương.
Tuy nhiên, trước mắt chuyện này không quan trọng.
“Chúng ta cũng vào sao?” Mã Vũ hỏi.
Đã gần đến thời gian, Dư Tô và Phong Đình nhìn nhau một cái, gật đầu, liền tiến về phía cổng đại viện. Mã Vũ đi sau bọn họ, Lâm Khôn cuối cùng.
Dư Tô cầm di động trong tay, cách một lát lại nhịn không được cúi xuống xem giờ.
Đến h", Ngải Tiếu móc di động ra nhìn thoáng qua, sau đó nhẹ nhàng "Khụ!" một tiếng.
Cơ hồ ngay một tiếng ho khan xuất hiện, Dư Tô lập tức cảm giác có thứ gì đó ở sau lưng kéo mình một cái.
Sức kéo không lớn. Nhưng dưới tình huống những người khác đều ở trước mặt, sau lưng đột nhiên xuất hiện một cỗ lực như vậy. Thật sự sởn gai ốc!
Dư Tô nhanh chóng quay đầu nhìn đằng sau, không thấy gì.
Phong Đình thấy nàng đột nhiên làm vậy, cũng quay đầu nhìn, nhỏ giọng hỏi:
“Sao thế?”
Dư Tô nhíu mi, lắc đầu:
“Không c……” Còn chưa kịp nói hết câu, khóe mắt nàng thoáng nhìn thấy Ngải Tiếu bất thình lình vọt tới chỗ Lâm Khôn!
Cùng lúc đó, Phương Mẫn vốn đang ngất xỉu nháy mắt xoay người ngồi dậy, trong tay không biết khi nào cầm một con dao nhỏ, phi về phía Dư Tô!
Tuy nhiên, Phương Mẫn không phí thời gian nhắm cho chính xác. Mục đích hiển nhiên không phải thật sự để công kích.
Dư Tô lập tức dịch chuyển sang bên phải, nhẹ nhàng né tránh.
Con dao rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng vang nhỏ.
Phong Đình nhíu mày, liếc mắt nhìn nó một cái.
Trong lúc này, Ngải Tiếu đã áp chế được Lâm Khôn, một chân đá Lâm Khôn ngã lăn ra đất, một chân đạp lên ngực hắn, bắt đầu lục soát.
Phương Mẫn cũng điên cuồng nhào tới, luống cuống tay chân sờ soạng trên người Lâm Khôn.
Nhát dao Phương Mẫn vừa mới ném về phía Dư Tô chính là để gây trở ngại, khiến bọn họ không thể trước tiên chạy qua hỗ trợ Lâm Khôn.
Nhưng hai người khả năng không nghĩ tới, Dư Tô và Phong Đình vốn dĩ không tính toán tiếp tục xen vào. Phương Mẫn đã làm điều thừa.
Ngược lại ——
Một đạo hàn quang ở giữa không trung nhanh chóng xẹt qua. “Phập!” một tiếng, con dao nhỏ đã chuẩn xác đâm vào cánh tay phải của Phương Mẫn.
Động tác lục soát người của Phương Mẫn tức thì khựng lại. Đau đớn xuyên tim khiến nàng không nhịn được kêu rên một tiếng, nhưng vẫn chịu đựng rút dao ra, tiếp tục ở trên người Lâm Khôn tìm kiếm.
Lúc này, Phong Đình vài bước tiến lên, một quyền đấm về phía Ngải Tiếu.
Ngải Tiếu nghiêng người né tránh, cũng bắt đầu phản kích, cho nên không thể không buông ra Lâm Khôn bị hắn đạp dưới chân.
Nhưng bên người Lâm Khôn còn có Phương Mẫn. Tính như cánh tay Phương Mẫn bị thương, Lâm Khôn cũng không phải đối thủ.
Hắn giãy giụa bò ra, chưa kịp ngồi dậy, lại bị Phương Mẫn hung hăng đánh một quyền vào vết thương chỗ cánh tay bị cụt.
Lâm Khôn đau đến mức gào lên thảm thiết, lại lần nữa ngã xuống mặt đất.
Phương Mẫn nheo mắt, bỗng nhiên duỗi tay vào lưng quần hắn.
Trán Phương Mẫn đã đổ mồ hôi, với tay đến qυầи ɭóŧ Lâm Khôn sờ soạng một phen, ngay sau đó sắc mặt vui vẻ —— Hắn thật sự cất giấu các lá bài bên trong qυầи ɭóŧ!
Phương Mẫn bắt lấy túi đựng lá bài. Thời điểm đang thụt tay về, Dư Tô liền chuẩn xác dẫm xuống một chân lên mu bàn tay Phương Mẫn.
Kéo theo là tiếng Lâm Khôn kêu thảm thiết. (Tạm biệt chim én >◇