Trò Chơi Tử Vong (Game Of Death)

chương 115

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mũ rơm bị gió cuốn lên giữa không trung hơn nửa phút, sau đó lảo đảo bay về phía Dư Tô.

Lúc nó chỉ còn cách Dư Tô tầm mét, mũ rơm đang bay chậm rì đột nhiên gia tăng tốc độ xoay tròn, giống như lốc xoáy hướng tới chỗ nàng!

Dư Tô đã sớm tại thời điểm nó bay tới liền cảm thấy không đúng, nhìn thấy nó đột nhiên gia tốc, liền kịp thời phản ứng, ngay lập tức ngồi xổm xuống.

Ở một khắc nàng mới vừa thụt xuống, mũ rơm đã vụt qua ở độ cao ước chừng ngang bằng cần cổ của nàng. “Phập!” một tiếng, Dư Tô quay đầu, liền thấy nó đã cắm vào một thân cây nhỏ phía sau, ước chừng cm.

Nếu vừa rồi nàng không thành công tránh thoát, hiện tại…nơi mà cái mũ kia cắm vào, chính là cổ của nàng.

Mũ rơm vốn nên mềm mại. Nhưng hiện tại, cái mũ này lại như biến thành một lưỡi dao sắc bén, hơn nữa còn có tốc độ cực kỳ mau.

Những công việc này quả thực nghe đơn giản, nhưng không hề đơn giản chút nào.

Tuy nhiên, có lẽ cũng không quá khó. Rốt cuộc có tất cả lá bài, nếu mỗi lần thu thập đều khó khăn, thời gian ngày chắc chắn không thể hoàn thành.

APP sẽ không thiết lập một cục diện mà người chơi tuyệt đối không thể hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ là nàng không biết, mũ rơm tổng cộng công kích bao nhiêu lần? Chỉ cần tránh thoát công kích là có thể thuận lợi bắt được nó, trở về kết toán công việc sao?

Dư Tô nhìn chằm chằm cái mũ tạm thời không có động tĩnh, cẩn thận cất bước đi qua.

Mỗi một bước nàng đều đi rất chậm. Hai mắt trước sau nhìn chằm chằm mũ rơm. Chỉ cần nó hơi có động tĩnh, nàng liền lập tức phản ứng.

Khoảng cách cũng không xa, ước chừng chỉ hơn bước. Ở thời điểm nàng chỉ còn bước nữa là tới, mũ rơm bỗng nhiên động.

Đầu tiên là run run vài cái, ngay sau đó lập tức từ trong thân cây rút ra.

Dư Tô tại thời điểm đó đã nhanh chóng nghiêng người sang trái, nửa ngồi xổm xuống, tiến hành tránh né.

Nhưng làm xong hết thảy, nàng mới phát hiện, mũ rơm mới từ trong thân cây rút ra, lại theo chiều gió một lần nữa bay lên giữa không trung.

Nàng nhìn nó ở khoảng cách hơn mét xoay tròn bay lượn, phảng phất như một cái đĩa bay nho nhỏ.

Sau một lát, mũ rơm lảo đảo vọt về phía Dư Tô.

Một màn này mới vừa phát sinh qua. Dư Tô thực mau hiểu rõ. Mũ rơm sẽ không ngừng công kích người chơi, nhưng mỗi lần công kích đều sẽ lặp lại phương pháp tương tự, đầu tiên ở giữa không trung lắc lư trong chốc lát, tiếp đó chậm rãi bay đến chỗ người chơi, đột nhiên gia tốc, khởi xướng công kích.

Những hành động trước khi công kích của nó, chính là để người chơi chuẩn bị.

Lúc này đây, Dư Tô đã sớm phòng bị, thành công né được. Mũ rơm đánh không trúng nàng, đáp lên một ngôi mộ phía sau.

Dư Tô nghĩ thầm, nếu bây giờ đi qua bắt lấy, làm nó không có biện pháp lại bay lên, có phải liền hoàn thành công việc không?

Hiện tại khoảng cách đến lần công kích tiếp theo còn một ít thời gian. Nàng quyết định thử xem.

Dư Tô nhanh chóng chạy về phía mũ rơm. Nhưng ở thời điểm duỗi tay ra lấy, vừa mới đụng tới vành mũ, nó liền thụt về sau một chút, ngay sau đó lại bay lên.

Nhưng......căn bản chưa tới thời gian nó công kích.

Chẳng lẽ, duỗi tay lấy mũ, sẽ gia tốc công kích của nó?

Dư Tô nhìn chằm chằm mũ rơm đang bay tới bay lui giữa không trung, hơi nhíu mày —— Sao nàng cảm thấy, tốc độ bay của nó hình như cũng nhanh hơn?

Mười giây sau, mũ rơm lại chậm rì bay về phía nàng.

Tuy nhiên, tốc độ này, thực rõ ràng nhanh gấp đôi so với lần trước!

Ngay sau đó, mũ rơm đột nhiên gia tốc, xoay tròn vọt về chỗ Dư Tô đang đứng!

Nàng nhanh chóng né tránh, xoay người nhảy sang bên cạnh bước, ổn định lại thân thể, bỗng phát giác cánh tay trái có hơi đau.

Nhìn thấy cái mũ kia đã dừng ở trên mặt cỏ, nàng mới cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay mình, chỉ thấy tay áo bị cắt thành một cái miệng nhỏ, làn da cũng bị xước ra vết thương sâu chừng cm.

May là chỉ cắt qua làn da, tuy rằng chảy chút máu, nhưng không ảnh hưởng gì.

Nhưng lần công kích tiếp theo...có khi nào sẽ càng nhanh không?

Phải làm sao mới có thể bắt được nó?

Không đợi nàng suy nghĩ kỹ càng, mũ rơm đã bay lên.

Dư Tô nhíu mày. Ánh mắt đảo một vòng xung quanh, trong lòng thực nhanh nảy ra một ý.

Nàng vừa trông chừng mũ rơm ở giữa không trung, vừa cất bước dịch chuyển đến một cái cây lớn cách đó không xa, đứng đưa lưng về phía thân cây.

Mũ rơm ở trên không trung phiêu đãng. Chưa đến giây, nàng mới vừa đứng yên, mũ rơm đã vọt lại đây.

Nếu lúc này không thể thành công, lần tiếp theo sẽ càng khó.

Dư Tô híp mắt, mỗi một khối cơ bắp toàn thân trên dưới đều căng chặt, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm mũ rơm, chỉ chờ nó tới chỗ nàng.

giây sau, mũ rơm bay nhanh xoay tròn, mang theo sát khí nồng đậm bay vút về phía Dư Tô!

Dư Tô lập tức ngồi xổm xuống thật nhanh —— Mới vừa cong đầu gối, đỉnh đầu liền truyền đến tiếng mũ rơm cắm phập vào thân cây.

Nàng nuốt nước miếng, chậm rãi ngẩng đầu. Vị trí kia mũ rơm cắm vào...chỉ cách đỉnh đầu nàng không đến cm.

Không dám trì hoãn, Dư Tô mau chóng xoay người, vươn hai tay dùng sức nắm lấy hai bên vành mũ.

Lúc này, một tiếng chuông báo liền vang lên ở bên tai: [Hoàn thành].

Dư Tô thở ra một hơi, dùng sức kéo vài lần, mới rút được cái mũ từ thân cây ra. Hiện nó cũng giống như mũ rơm bình thường khác, mềm mềm, dùng chút lực là có thể nắm đến biến hình.

Nàng không biết có cần giao mũ cho NPC không, liền mang theo nó xuống núi.

Công việc điều tra nước giếng quả thực mất quá nhiều thời gian. Thời điểm nàng quay trở lại, nước còn chưa bơm xong.

Đám trẻ con lúc trước chạy tới xem náo nhiệt phỏng chừng cảm thấy cứ mãi bơm nước không có gì thú vị, đã tản đi hết, hiện tại chỉ có một mình Phong Đình.

Hắn đứng cạnh giếng, cúi đầu nhìn xuống dưới, nghe được tiếng bước chân mới quay đầu hỏi:

“Đã hoàn thành?”

Dư Tô gật đầu:

“Những công việc này rất khó làm, nhìn này...”

Miệng vết thương tuy rằng không sâu, nhưng Dư Tô không có thời gian xử lý, cho nên máu chảy hơi nhiều. Ống tay áo đã bị nhiễm đỏ một mảng.

Phong Đình nhíu mày:

“Đi về xử lý vết thương. Nơi này còn phải chờ bơm nước một hồi.”

“Không sao, chỉ là thương ngoài da.” Dư Tô nói:

“Tôi nói cho anh những chuyện vừa trải qua……”

Cũng không có gì nhiều, nàng đơn giản mấy câu liền nói xong.

Phong Đình suy nghĩ một chút, mở miệng:

“Số lượng lá bài lấy được từ NPC có liên quan đến độ khó của công việc ủy thác. Công việc của cô là lá bài. Xem ra, việc điều tra nước giếng này hẳn sẽ khó hơn một chút.”

“Không biết còn có độ khó cao hơn không?” Dư Tô tự hỏi:

“Anh lưu lại đây. Tôi đi một vòng nhìn xem!”

Phong Đình gật đầu:

“Cẩn thận.”

Trong thôn dân cư không nhiều, nhưng tương đối phân tán. Dư Tô từ giếng nước xuất phát, men theo con đường nhỏ bên trái đi vài phút, mới nhìn thấy thôn dân khác.

Trong đó có thôn dân bình thường, thôn dân khác trên đỉnh đầu có chữ xanh: [Card x].

Công việc này vẫn chưa có người nhận, Dư Tô liền tiếp nhận nó.

Nội dung công việc là đi đến ruộng nhà NPC này hỗ trợ làm cỏ.

Bởi vì thời hạn có ngày, cho nên Dư Tô sau khi nhận việc không lập tức đi làm ngay, mà tiếp tục tiến về phía trước, tìm kiếm các NPC khác.

Qua mười mấy phút, nàng thấy được dưới một mảnh ruộng có một thôn dân trên đỉnh đầu hiện chữ xanh, hơi kinh ngạc chính là —— trên đó ghi:

[Card x]

Công việc lá bài trước đó đã có tính nguy hiểm. Cái này đến lá, đại biểu cho độ khó sẽ cao hơn phân nửa.

Tuy nhiên, Dư Tô không đi qua, mà quay đầu trở về.

○●○●○○~TK-WATTPAD~○●○○○○

Nước giếng đã bơm gần xong.

Phong Đình đi đến một hộ nhà nông cách đó không xa mượn cây thang. Thời điểm khiêng nó trở về, nước dưới giếng chỉ còn một chút, cạn đến độ hỗn tạp với bùn lầy đặc quánh.

Hắn tắt máy bơm nước, chậm rãi thả cây thang vào trong giếng, cởi giày vớ, cuốn lên ống quần leo xuống.

Thời điểm hai chân chạm đến lớp nước cạn vẩn đục bùn đất kia một khắc, hắn lập tức cảm thấy không đúng.

Hắn rõ ràng cảm giác dẫm tới thứ gì, mà thứ kia lại ở trước khi chân hắn hoàn toàn áp xuống nhanh chóng dịch sang chỗ khác.

Dưới này chẳng lẽ có sinh vật sống?

Là thứ gì sẽ sinh sống dưới giếng, làm nước giếng trở nên vẩn đục?

Hiện tại, mực nước trong giếng cạn đến độ chỉ đủ ngập đến lòng bàn chân, nhưng vừa rồi thứ kia chuyển động lại hoàn toàn không lộ ra khỏi mặt nước, cũng không khuấy đến nước.

Phong Đình cúi đầu xem xét. Mặt nước vẩn đục giống như bùn lầy, cái gì cũng nhìn không thấy. Nếu muốn tìm đến thứ kia, chỉ có thể lấy tay mò.

Hắn đứng ở trong giếng, vừa cúi đầu quan sát, vừa vén tay áo lên, nhanh chóng khom lưng, vói vào trong bùn mò mẫm.

Ngón tay thực mau chạm vào thứ gì đó. Hắn phản ứng cực nhanh bắt lấy, dùng sức kéo nó từ trong nước ra ngoài!

Cùng với bùn lầy nhơ nhớp, hắn thấy thứ đang bị mình chộp trong tay, là một bàn tay người đã hư thối hơn phân nửa.

Trên đó còn sót một ít da thịt, cũng có bộ phận đã lộ xương trắng. Rõ ràng đã thành cái dạng này, sau khi bị Phong Đình bắt, nó cư nhiên vẫn cử động.

Năm ngón tay không ngừng cựa quậy. Bởi vì bị Phong Đình dùng sức nắm, những lớp da thịt hư thối cũng trong giãy giụa bắt đầu rớt xuống, làm tay hắn dính đầy thịt nát.

Phong Đình không bởi vì vậy liền ném nó xuống, ngược lại bắt lấy nó leo lên miệng giếng, dùng sức vứt ra ngoài.

Cái tay kia vừa cựa quậy, vừa bị tung ra ngoài giếng, rơi trên mặt đất.

Không biết có phải do ánh mặt trời chiếu vào, sau khi nó chạm đất liền không tiếp tục động đậy nữa.

Phong Đình lại cong lưng, tiếp tục mò mẫm.

Lúc này, mực nước cạn vốn dĩ chỉ ngập đến lòng bàn chân đã dâng qua mắt cá chân.

Nước giếng vốn sẽ dâng lên tự nhiên, nhưng tốc độ này tựa hồ quá nhanh.

Phong Đình tiếp tục sờ soạng dưới giếng, thực mau lại bắt được thứ gì.

Là một cái đầu người.

Truyện Chữ Hay