Trò Chơi Tử Vong (Game Of Death)

chương 114

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đằng trước có một thôn dân gánh thùng nước nghênh diện đi tới, Phương Mẫn và Ngải Tiếu gọi lại người nọ, không biết hỏi cái gì.

Thôn dân nghe xong, lắc đầu, tiếp tục cất bước đi.

Dư Tô thì thầm:

“Kế tiếp chúng ta còn phải ở chỗ này mấy ngày, trước tiên cần thu xếp vấn đề ăn uống.”

Phong Đình gật đầu, đưa mắt ra hiệu với nàng, liền đi nhanh về phía thôn dân kia, cười nói:

“Cháu giúp bác gánh nước.”

Người nọ nhìn hắn, kỳ quái hỏi:

“Hai người là…tới thám hiểm?”

Dư Tô đáp:

“Đúng vậy, bất quá, mới đầu chúng cháu cứ tưởng ở đây có khách sạn, không ngờ tới nơi mới phát hiện, ngay cả tìm quán ăn cũng khó khăn. Cho nên...chúng cháu có thể hỗ trợ làm việc, đổi lấy thức ăn không?”

Nghe được người có việc thỉnh cầu, đối phương mới nhấc gánh nước trên vai giao cho Phong Đình.

Thấy Phong Đình gánh lên, ông ta mỉm cười nói:

“Tiểu tử, sức lực không tồi! Đi, vừa đi vừa nói.”

“Phía trước là nhà chị Lý. Chồng chị Lý mấy hôm trước đi làm rẫy bị thương chân, mấy ngày nay đều nằm không ở nhà. Con trai lại đang học nơi khác. Một mình chị Lý có hơi kham không nổi. Lát nữa tôi dẫn người qua hỏi xem.”

Dư Tô nhanh nhẹn nói:

“Vậy cảm ơn bác! Nếu thím Lý đồng ý, chúng cháu nhất định siêng năng làm việc, tuyệt đối không lười biếng!”

Đối phương bật cười:

“Ha ha! Vừa nhìn liền biết người là dân thành phố. Chị Lý sẽ không giao việc gì quá nặng cho người đâu, yên tâm.”

Trên đường, bọn họ lại tán gẫu đôi câu, biết được người này cũng họ Vương, trong nhà hiện chỉ có vợ chồng cùng một đứa cháu nội. Con trai và con dâu đều đi làm trên thành phố.

Có thể là vì nói chuyện hợp gu, bác Vương còn nói, nếu trong nhà thím Lý không cần người giúp, người cũng có thể đến nhà bọn họ, dù sao chỉ là “thêm đôi đũa” mà thôi.

Trong lòng Dư Tô không khỏi cảm thán. Đây mới chân chính là nông thôn chân chất. Cái chỗ lừa bán phụ nữ trẻ em trước đó, nói là "nông thôn" đúng là vũ nhục hai chữ "nông thôn".

Phong Đình đổ nước vào lu xong. Bác Vương liền vỗ vai hắn:

“Tiểu tử, vất vả! Mấy ngày nay nước máy quá cặn, tôi hết cách mới phải đi gánh nước xa như vậy. Ngay cả nước trong giếng cũng vẩn đục…Aiz~! Được rồi, tôi dẫn hai người tới nhà chị Lý xem sao.”

●○●○●●TK-WATTPAD○●○●○○

Lúc người tới, thím Lý đang ở trong sân cho gà ăn.

Người trong thôn đều rất quen thuộc lẫn nhau. Có bác Vương giúp nói chuyện, thím Lý đánh giá người một hồi, hỏi tuổi tác bao nhiêu, từ đâu tới, tính ở chơi mấy ngày, liền gật đầu đồng ý.

Hai người cảm ơn bác Vương, vào nhà chào hỏi chồng thím Lý đang nằm trên giường dưỡng thương một tiếng, liền bắt đầu làm việc.

Dư Tô làm tiếp công việc cho gà ăn mà thím Lý làm khi nãy. Phong Đình hỗ trợ gánh nước về. Sau đó hai người lại cùng ra xới đất tưới cây cho mảnh vườn trong sân.

Hiện trong vườn chỉ mới trồng nửa bên là rau xanh. Nửa bên còn lại thím Lý nói tính để dành trồng hoa.

Dư Tô đang chuyên tâm cày cuốc, đột nhiên thấy một con sâu màu xanh xám không biết từ lúc nào bò tới trên mũi giày, làm nàng sợ tới mức thiếu chút nữa la to.

Phong Đình tiến tới, nhẹ nhàng gạt nó xuống, hỏi:

“Ma cũng không sợ, còn sợ sâu?”

Dư Tô đúng lý hợp tình đáp:

“Người ta là nữ, mắc gì không thể sợ sâu?!”

Phong Đình cười thành tiếng:

“Được rồi, có thể thì có thể.”

Thím Lý ngồi dưới mái hiên băm lục bình cho heo, nhìn bọn họ cười:

“Lúc tôi với lão Khẩu mới vừa kết hôn cũng như vậy, không có việc gì liền đấu võ mồm.”

“……”

Bầu không khí đột nhiên có chút xấu hổ.

Thím Lý lại hỏi:

“Hai người thật sự định ngủ trong đại viện kia sao?”

Dư Tô liếc mắt nhìn Phong Đình, bất đắc dĩ thở dài:

“Kỳ thật chúng cháu tới nơi này, mới nghe một bác trong thôn nói về sự tình của nhà họ Vương, bây giờ đã không muốn vào ở, nhưng lỡ tới rồi, nên vẫn quyết định ở chơi ngày, cũng không còn nơi khác, chỉ có nơi đó……”

Nội tâm: Mau, mau ngỏ lời cho chúng tôi vào ở!

Dù sao, nhiệm vụ không yêu cầu người chơi phải ở tại đại viện nhà họ Vương, chỉ có sau khi gom đủ các lá bài, cần tập trung ở đó tiến hành trò chơi. Đại viện nhà họ Vương đã từng phát sinh sự kiện ma quái, không ai bảo đảm bọn họ vào ở sẽ không có chuyện gì, nếu có thể không ở, đương nhiên không cần ở.

Thím Lý quả thực không phụ kỳ vọng:

“Nhà chúng tôi còn một gian phòng trống, là phòng con trai thím, hiện đang ở trọ nơi khác. Nếu hai người không chê, có thể ở lại đây.”

“Vậy thật cám ơn thím Lý! Chúng cháu nhất định nghiêm túc làm việc.” Dư Tô lấy khuỷu tay chọc chọc Phong Đình:

“Có việc tay chân nặng nhọc gì, thím đừng khách khí, cứ việc kêu hắn làm!”

Phong Đình: “……”

Hắn đột nhiên hơi hoài nghi. Người trước kia lẽo đẽo theo hắn gọi đại thần này đại thần nọ, với người lá gan cực lớn trước mặt rốt cuộc có phải cùng một người.

Dư Tô quay đầu hỏi:

“Đại thần, nhìn chằm chằm tôi làm gì?”

“A!” Phong Đình cười.

Dư Tô đột nhiên lạnh sống lưng:

“Cái này...người tài thường nhiều việc không phải sao? Anh lợi hại như vậy, đương nhiên có thể làm càng nhiều. Chứ như tôi, muốn làm cũng làm không được…Aiz~! Thật hâm mộ.”

Phong Đình gõ đầu nàng:

“Đúng là miệng lưỡi lươn lẹo.”

Dư Tô nghiêm mặt, giơ lên cái cuốc:

“Dừng, bao lớn rồi còn cãi nhau ầm ĩ, nhanh làm việc!”

Phong Đình: “……” Nàng đây là đang dạy dỗ ai?

Thím Lý ở bên kia xem đến vui vẻ.

Hai người xem như ổn định chỗ ở. Đùa một hồi, bọn họ tất nhiên không quên chính sự, hỏi thăm sự tình của nhà họ Vương, mặt khác còn hỏi thím Lý về lá bài mà nhiệm vụ yêu cầu thu thập.

Hiểu biết của thím Lý về nhà họ Vương không sai biệt lắm với những thông tin bọn họ đã nghe trước đó. Bất quá, bởi vì có nhiều thời gian, thím Lý nói được càng chi tiết, lộ ra thêm sự kiện ma quái nữa.

Còn về lá bài, lúc bị hỏi đến, thím Lý rất mù mịt, hoàn toàn không hiểu sao bọn họ lại hỏi cái này.

Dư Tô nghĩ thầm, hẳn đến khi nhiệm vụ chính thức bắt đầu, lá bài mới xuất hiện. Hiện các thôn dân NPC đều chưa bị mang vào thiết lập này.

Nhiệm vụ ban bố quy tắc yêu cầu các người chơi thu thập lá bài, chứ không phải tìm kiếm. Cho nên chờ nhiệm vụ bắt đầu, nơi nào có lá bài hẳn là rất dễ biết.

Bằng không tận lá, vừa phải đi tìm, vừa phải trợ giúp thôn dân mới đổi lấy được. ngày tuyệt đối không đủ.

Bây giờ chưa vào mùa thu hoạch, Dư Tô cùng Phong Đình làm xong một ít công việc đơn giản, liền không còn việc gì để làm. Hai người bàn tính ra ngoài một chuyến, ở trong thôn chậm rãi đi dạo.

Cái thôn này khá lớn, nhưng dân cư không nhiều. Bởi vì người trẻ tuổi hoặc là đi làm, hoặc là đi học nơi khác. Phần lớn thôn dân độ tuổi trung niên cũng tới thành phố làm việc. Chỉ còn ít người lo việc trồng trọt, nuôi heo nuôi gà, người lớn tuổi sức khỏe bất tiện, hoặc trẻ nhỏ ở lại trong thôn.

Giữa đường, bọn họ bắt gặp Ngải Tiếu và Phương Mẫn. Hai người nọ đang đưa lưng về phía bên này, đứng nói chuyện gì.

Sau khi chú ý tới Dư Tô và Phong Đình, Ngải Tiếu liền vẫy tay chào hỏi. Nụ cười trên mặt hắn quả thật một giây cũng không tắt.

Tiếp theo, lại đụng phải một người chơi để râu quai nón. Dư Tô nhớ hắn gọi là La Hổ.

Đợi người này đi xa, Dư Tô mới hỏi Phong Đình:

“Thời điểm tôi chuẩn bị tiếp nhận nhiệm vụ, anh rõ ràng đang rót nước, sao đột nhiên lại muốn tới lập tổ đội?”

Phong Đình lắc đầu, nhìn thoáng qua phương hướng của Vương gia đại viện, trầm giọng đáp:

“Tôi cho rằng, đây là vụ án có quan hệ với tôi.”

Dư Tô ngây người:

“Cho rằng? Vậy...kỳ thật không phải?”

“Hẳn là không phải.” Phong Đình cười khan một tiếng:

“Trước mắt thoạt nhìn không giống.”

“Như vậy sao...”

Dư Tô không hỏi nữa. Trong lòng nàng đúng là có chút tò mò, bất quá sự kiện kia rõ ràng là vết sẹo còn chưa lành trong lòng Phong Đình. Nàng không thể đơn giản vì tò mò liền đi bóc ra miệng vết thương của người ta.

Ước chừng đến giờ rưỡi chiều, bọn họ trở về giúp thím Lý nấu cơm tối.

Chờ cơm nước xong xuôi, thím Lý liền đi sắp xếp lại gian phòng trống kia. Dư Tô cũng theo hỗ trợ. Phong Đình phụ trách rửa chén.

Gian phòng này tuy rằng ngày thường không có người ở, nhưng thực hiển nhiên thường xuyên được quét tước, chỉ cần đổi vỏ chăn, thêm một cái gối đầu, cất đi vài đồ đạc của con trai thím Lý là xong.

Lúc đổi vỏ chăn, thím Lý đột nhiên hỏi:

“Hai người kết hôn bao lâu rồi?”

Dư Tô giật mình, thiếu chút nữa xấu hổ đến độ muốn chui vào trong vỏ chăn.

Thấy nàng không trả lời, thím Lý nhăn mày:

“Chẳng lẽ còn chưa kết hôn? Cô nương, thím khuyên một câu thật lòng. Nếu chưa kết hôn, ngàn vạn lần đừng cùng bạn trai thân cận quá…Hay là, cháu ngủ với thím?”

Dư Tô nhanh chóng lắc đầu:

“Không không, chúng cháu đã kết hôn, năm ngoái!”

…Đây là chuyện gì, lúc mới gặp là hôn phu - hôn thê, bây giờ trực tiếp thành vợ chồng.

Nhưng hai người bọn họ đích xác không thể tách ra ngủ, lỡ nửa đêm phát sinh chuyện gì, ở bên nhau cũng dễ chiếu cố lẫn nhau. Hơn nữa, nếu liên lụy đến nhà thím Lý cũng không tốt.

Vì thế, Phong Đình đang rửa chén dưới nhà bếp đã ở trong tình huống bất tri bất giác mà kết hôn.

Ở nông thôn hoạt động giải trí thiếu thốn. Trời tối, thím Lý liền về phòng, còn nhiệt tình mời người qua xem TV một lát rồi hẵn ngủ.

Dư Tô ngẫm nghĩ, hỏi thím Lý mượn một bộ bài, cùng Phong Đình thử chơi Rút Rùa Đen.

Phương pháp chơi bài này kỳ thật rất phổ biến. Bất quá, phần lớn tiến trình chơi đều là người cuối cùng trong tay còn bài tính thua, sau đó bị phạt.

Nhưng lúc này, người có lá bài cuối cùng ngược lại sẽ được đến một manh mối.

Dư Tô cầm bài, nhìn chằm chằm lá bài trên tay Phong Đình, chậm rãi vươn tay, nắm lấy lá ngoài cùng bên trái.

Nàng không trực tiếp rút ra, dịch lên tầm mắt, tỉ mỉ quan sát nét mặt của Phong Đình.

Lúc này, khóe miệng Phong Đình lộ ra một ý cười.

A! Chút quỷ kế này còn nghĩ lừa được nàng?

Dư Tô buông ra lá bài nọ, nhanh chóng rút ra một lá khác.

Nhìn đến lá bài cùng cặp trong tay, Dư Tô ảo não nện chúng xuống giường:

“Đúng là tiểu nhân âm hiểm xảo trá!”

“Đa tạ khích lệ.” Phong Đình thả xuống lá bài còn lại, duỗi tay cầm lấy cây bút lông bên cạnh, nhìn nàng, ngoắc ngoắc tay:

“Thò mặt qua, muốn vẽ cái gì?”

“……”

Dư Tô đáp:

“Hoa.”

Phong Đình: “Rùa sao? Không thành vấn đề.”

Dư Tô cắn răng:

“Chơi tiếp ván nữa! Để dành xong rồi vẽ một lần!”

Một giờ sau, Dư Tô cam chịu bị vẽ con rùa đen, nhưng trên mặt Phong Đình cũng có con rùa lớn.

Bất quá, qua lần chơi thử này, bọn họ phát hiện trò Rút Rùa Đen kỳ thật không có quá nhiều nhân tố bên ngoài có thể lợi dụng.

Tỷ như việc khống chế biểu cảm, khiến cho người rút phân không rõ lá bài chuẩn bị rút ra là đúng hay sai. Nhưng lúc chân chính bước vào cuộc chơi, các người chơi sẽ không dễ dàng bị biểu tình của đối phương dẫn đường.

Trừ bỏ phân tích biểu cảm cùng ánh mắt của đối phương, cũng chỉ có thể dựa vào vận may của bản thân.

Nói đến cái này…Dư Tô hơi chột dạ.

Phong Đình mang con rùa đen trên trán và bên má, vẻ mặt đứng đắn nói:

“Đến lúc đó, khả năng sẽ có người giở trò với các lá bài. Điều này không đề cập trong quy tắc, nên tạm thời không biết có thể làm vậy hay không. Cứ cẩn thận vẫn hơn, rút đến lá bài nào nhất định phải nhìn kỹ.”

Bình thường khi chơi trò rút bài, vẫn có người nhân lúc xáo bài hoặc chia bài cố ý lưu lại ký hiệu trên lá bài, ví dụ như hơi làm cong một góc lá bài.

Trước khi trò chơi bắt đầu, mỗi người chơi đều sẽ sở hữu một số lượng lá bài, lại được tự giữ bài của mình. Nếu có người nhân cơ hội đánh dấu ký hiệu ở trên lá bài, đến lúc đó sẽ gia tăng rất nhiều phiền toái.

Tóm lại, nhất định phải cẩn thận.

Đêm nay hẳn là an toàn, bởi vì nhiệm vụ tới sáng mai mới bắt đầu. Tối nay bọn họ vẫn có thể an giấc.

Lúc này đây, Dư Tô không lại ngủ dưới đất —— Chủ yếu là nơi này không có nhiều chăn nệm.

Cũng may giường gỗ ở nông thôn đều tương đối lớn. Ba người ngủ cũng không thành vấn đề. Hai người nằm xuống hai bên mép giường, chừa ra khoảng cách đủ cho người nữa ở trung gian.

○●○●●○TK-WATTPAD○●○○○○

Sáng sớm hôm sau, Dư Tô ở trong tiếng gà gáy tỉnh lại, quay đầu tìm di động xem giờ, mới phát hiện Phong Đình đã không còn trong phòng.

Mới hơn giờ, trời bên ngoài còn chưa sáng hẳn.

Thím Lý đã thức dậy. Dư Tô ở trong phòng nghe thấy thím Lý đang cùng Phong Đình nói chuyện, liền ngáp dài đi ra ngoài.

Hai người cùng nhau đi cho heo ăn, sau đó nấu cơm sáng, nhưng còn chưa kịp ăn, đã đến giờ.

Ở một khắc con số trên di động nhảy đến số h, thím Lý đang bưng đồ ăn đến bàn đột nhiên bất động.

Một chân thím Lý còn nâng giữa không trung, trên mặt vẫn treo nụ cười, cứ như vậy bị ngừng tại chỗ.

Ngay sau đó, di động của Dư Tô và Phong Đình đồng loạt vang lên.

Bọn họ vốn dĩ đã cầm sẵn di động trong tay, lúc này lập tức thấy được nội dung trên đó.

【Nhiệm vụ chính thức bắt đầu. Các người chơi lập tức đi thu thập lá bài rải rác trong Vương Gia Thôn. Thôn dân nào đang giữ lá bài, trên đỉnh đầu đều có chữ xanh nhắc nhở. Chú ý: Cấm dùng vũ lực cướp đoạt lá bài từ tay thôn dân. 】

Câu cuối cùng này……

Phong Đình nói: “Cấm cướp đoạt lá bài từ tay thôn dân, như vậy từ tay người chơi là có thể đoạt.”

Dư Tô nâng trán:

“Cái APP này luôn muốn người chơi tàn sát lẫn nhau.”

Nàng vừa dứt lời, thím Lý đang bị bất động liền khôi phục hành động. Cái chân nâng giữa không trung tiếp tục đạp xuống mặt đất. Câu nói còn chưa nói xong khi nãy cũng phát ra, hoàn toàn không ý thức được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Mà Dư Tô và Phong Đình đều kinh ngạc phát hiện, ở một khắc thím Lý khôi phục hành động, trên đỉnh đầu xuất hiện chữ màu xanh lục:

《Card x》

Tức là có lá bài?!

Hai người liếc mắt nhìn nhau. Dư Tô mở miệng:

“Có phải thím đang nắm giữ lá bài không?”

Hoàn toàn khác với ngày hôm qua, lúc này, đối phương cười, gật đầu:

“Có lá. Giúp thím làm một việc, giờ sáng ngày mai liền có thể nhận được.”

Đây có phải đại biểu rằng, mỗi NPC chỉ cần giúp việc, hoàn thành xong liền được đến tất cả lá bài trong tay NPC đó?

Nếu là dạng này, thời hạn ngày cũng không quá khó để gom đủ bài. Bất quá, còn phải xem các người chơi bị yêu cầu làm những việc gì.

Phong Đình ngồi xuống ăn một ngụm cháo, hỏi:

“Chúng tôi cần làm gì?”

Thím Lý đáp:

“Tìm ra nguyên nhân làm nước giếng trong thôn bị vẩn đục.”

“Được, tiếp nhận.”

Phong Đình nói xong, chữ màu xanh trên đỉnh đầu thím Lý lập tức chuyển thành màu vàng, còn nhiều thêm một đồng hồ đếm ngược.

Đây hẳn đại biểu cho công việc đã có người nhận. Người chơi khác không cần đến dò hỏi. Thời gian kết toán công việc ấn theo lời thím Lý vừa nói, sau khi công việc hoàn thành cũng không thể lập tức lấy được lá bài, mà phải chờ đến giờ sáng ngày mai.

Còn nữa, người chơi không có khả năng nhận việc từ thôn dân xong liền không làm việc khác. Cho nên đến sáng mai, người chơi hẳn không cần tự đến trước mặt NPC kết toán những công việc đã được hoàn thành, lá bài sẽ tự động gửi đến trong tay bọn họ.

Nếu không, các người chơi chắc phải học thuật phân thân mới làm nổi.

Dư Tô thầm nghĩ, lần này còn làm như game nhập vai thế giới mở vậy.

Chờ đến giờ sáng mai, mọi người đều sẽ được đến lá bài tương ứng. Nhưng đồng thời, đây cũng chính là lúc bọn họ bắt đầu cướp đoạt lá bài.

Người có nhiều lá bài đương nhiên không cần đi đoạt, nhưng vẫn phải đề phòng người có ít lá bài hơn theo dõi mình. Tóm lại, rạng sáng ngày thứ hai, ai cũng không an toàn.

Hai người đã tiếp nhận công việc, nhưng không lập tức ra ngoài, ngồi tại chỗ ăn cháo kèm với dưa muối nhà làm, thanh đạm ngon miệng.

Ăn xong, bọn họ mới rời khỏi, hướng tới cái giếng cách đó không xa.

Trên đường, người thấy được thôn dân khác trên đỉnh đầu có chữ xanh.

Trong đó, một người chỉ có lá, một người khác có lá.

Dư Tô tiếp nhận công việc lá bài: “Tìm kiếm chiếc mũ bác Lưu đánh mất.”

Thời điểm thôn dân này giao việc còn đồng thời cung cấp nhắc nhở: Ngày hôm qua đi đốn củi ở sau núi đã đánh mất mũ.

Hai người thương lượng, tính toán làm công việc tìm ra nguyên nhân nước giếng vấy bẩn trước. Chuyện này lúc Phong Đình giúp bác Vương gánh nước trước đó đã nghe nhắc tới.

Bọn họ đến cạnh giếng xem xét. Vừa vặn có một phụ nữ trung niên đang câu nước lên giặt quần áo.

Nước được câu lên so với nước ngày hôm qua Phong Đình gánh về càng đục hơn.

“Aiz! Cái giếng này rốt cuộc làm sao vậy?” Người nọ than thở, cuối cùng đổ nước xuống đất, bất đắc dĩ nói:

“Thôi, đành đi xa chút, ra bờ hồ giặt quần áo.”

Dư Tô tiến lên gọi lại người nọ:

“Xin hỏi, nước này từ khi nào bắt đầu trở nên vẩn đục?”

Đối phương bĩu môi đáp:

“ - ngày nay rồi, mấy ngày trước lấy nước lọc lại vẫn có thể sử dụng, hiện tại...thậm chí không thể dùng để vo gạo, làm sao bây giờ?”

“Không bằng chúng ta bơm nước lên, rồi kêu người xuống giếng xem thử?” Dư Tô đề xuất.

Người nọ bật cười:

“Trưởng thôn mấy ngày nay đi vắng. Cái giếng này là dùng chung. Ai chịu ra tiền gọi người tới sửa?”

Dư Tô: “Chẳng lẽ cứ để nguyên như vậy? Nếu không có tiền, còn biện pháp gì khác để xuống giếng xem không?”

Đối phương đánh giá nàng một hồi:

“Nhà họ Trương làm nghề nuôi cá, có bơm nước, nếu muốn xuống giếng, có thể tìm lão Trương mượn.”

Hai người hỏi thăm vị trí nhà họ Trương, chạy qua. Nửa đường gặp được người chơi khác, ai cũng không nói với nhau một câu, hiển nhiên đều vội vàng đi hoàn thành công việc.

Hai người xa lạ muốn đi mượn đồ một người xa lạ khác, lại không mang tiền, quả thực có chút khó khăn. Bất quá, nghe ra nguyên nhân là vì bọn họ muốn xuống giếng xem xét vấn đề nước giếng, người kia liền đồng ý. Còn có mấy đứa trẻ nhao nhao đi theo lại đây xem náo nhiệt.

Bơm nước là một chuyện khá phiền toái, vừa phải thả xuống ống nước thật dài hút nước ra, vừa phải chờ đợi.

Để tiết kiệm thời gian, chỉ có Phong Đình lưu tại nơi này. Dư Tô đi làm công việc tìm mũ mà nàng tiếp nhận khi nãy trước.

Loại mũ cần tìm là mũ rơm rộng vành dùng để che nắng. Dư Tô cảm thấy, hẳn sẽ không chỉ đơn giản lên núi là tìm được mũ.

Nàng hỏi đường lên núi, lập tức đi đến địa điểm tìm kiếm.

Gần chân núi thường xuyên có người đi tới, mặt đất bị dẫm ra một con đường rất rõ ràng. Cây cối chung quanh cũng không dày đặc. Ánh sáng khá tốt.

Nhưng càng đi lên càng tối, trên mặt đất phủ một tầng lá dày cùng nhánh cây nhỏ, còn có cỏ xanh ẩm ướt, rất dễ trượt chân.

Dư Tô cẩn thận bước đi, thấy được phía trước hiện ra một nấm mồ.

“……”

Đưa mắt hướng ra xa, chỉ thấy bắt đầu từ nấm mồ kia, mảnh đất đằng sau tập trung đều là mồ mả cao thấp lớn nhỏ.

Đồ vật cần tìm hơn % là ở nơi đó.

Tuy rằng ban ngày ban mặt, nhưng thấy nhiều ngôi mộ như vậy, trong lòng Dư Tô vẫn có chút rờn rợn.

Bất quá, vẫn phải đi qua.

Thời điểm Dư Tô đi đến nấm mồ nằm trước nhất, liếc mắt liền thấy được trên một phần mộ dùng tảng đá làm thành bia, có một cái mũ rơm.

Dư Tô thở dài. Thật đúng là...bác Lưu kia có rớt mũ thế nào cũng không thể rớt lên mộ của người ta đi.

Đây không phải rảnh rỗi không có việc gì muốn tìm việc làm sao?

Nàng cất bước, hướng tới nấm mồ kia đi qua, mới đi được bước, liền cảm giác một cổ gió lạnh ập vào mặt.

Quả nhiên, công việc thu thập lá bài không phải đơn giản là có thể được đến.

Dư Tô mím môi, hứng gió tiếp tục tiến về phía trước.

Nàng đến trước mộ, cúi người vái một cái. Đang muốn duỗi tay lấy mũ rơm, trận gió kia bỗng nhiên biến lớn, cái mũ rơm sắp tới tay liền bị thổi bay lên.

Cơn gió này lúc thổi qua người nàng, trừ bỏ so với gió bình thường lạnh hơn chút, cũng không có bao nhiêu kịch liệt. Nhưng mũ rơm lại nhẹ nhàng giống như bong bóng, thực mau bị cuốn đến giữa không trung, còn hoàn mỹ tránh khỏi các nhánh cây.

Giống như……có một người vô hình đang cầm mũ bay tới bay đi mà chơi đùa.

Do truyenwiki.com thường bị lỗi, nếu mọi người đọc thấy có thiếu chap thì báo nhé. Vì có thể đăng rồi mà truyện không hiện, thank all! ●~●

Truyện Chữ Hay