Trò Chơi Tử Vong (Game Of Death)

chương 116

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phong Đình cầm cái đầu người trong tay. Khuôn miệng trên đó đã hư thối đến mức không còn môi, nhưng vẫn đang mấp máy như cá vừa bị câu ra khỏi nước. Hai hàm răng đập vào nhau, không ngừng phát ra tiếng vang.

Hắn vươn tay, giống như ném bóng rổ ném nó ra ngoài.

Giờ phút này, tốc độ dâng cao của nước giếng lại lần nữa tăng nhanh, chỉ vài giây liền ngập đến cẳng chân.

Phong Đình nhíu mày, bỗng nhiên cảm giác có một bàn tay bắt lấy cổ chân mình.

Sức lực của bàn tay này so với bàn tay hồi nãy lớn hơn nhiều. Hiển nhiên, mực nước trong giếng có liên quan với sức mạnh của con ma dưới này.

Nước càng nhiều, sức lực của nó sẽ càng lớn.

Ma chết đuối trừ phi có thể tìm tới một người thay thế nó, nếu không sẽ không thể rời đi vùng nước mà nó tử vong. Cho nên, tìm được thân thể nó, chỉ cần ném văng ra khỏi nước là được.

Cần phải nhân cơ hội nước còn ít, mau chóng tìm được tất cả bộ phận. Nếu không khi mực nước tăng lên, chỉ sợ sức lực của nó sẽ vượt xa hắn.

Phong Đình nhanh chóng duỗi tay, bắt lấy bàn tay đang nắm cổ chân mình, gắng sức lôi nó từ trong nước ra.

Ngay một khắc bàn tay bị lôi ra, hắn đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng nước bắn lên ào ạt, theo bản năng nghiêng người tránh né, liền thấy một khối thân thể hư thối còn dính liền với hai chân và một cánh tay vụt ngang người hắn, nặng nề rơi vào trong nước.

Cánh tay bị Phong Đình chộp trong tay là từ bả vai trở xuống, lúc này giống như một con cá không ngừng vung vẩy, ý đồ giãy giụa trốn thoát.

Hắn dùng sức cầm hai đầu cánh tay, bẻ đôi ở chỗ khớp xương khuỷu tay, ném chúng lên miệng giếng, lạch bạch rơi xuống mặt đất.

Mặt nước vẩn đục đến nỗi cái gì cũng không nhìn thấy, hiện đã dâng tới đầu gối.

Đồng thời, nước giếng vốn dĩ không có nhiều động tĩnh bỗng nhiên ục ục vang lên, giống như một nồi nước sôi không ngừng nổi bọt.

Một thứ gì ở dưới nước đột nhiên đụng vào cẳng chân hắn, sức lực lớn đến mức làm thân thể hắn lung lay một chút, không cần nhìn cũng biết là khối thân thể vừa nhảy ra khi nãy.

Hiện tại Phong Đình đã tìm được một bàn tay, một cánh tay, cùng một cái đầu, như vậy còn lại chính là thân, hai chân, cùng với một cánh tay thiếu mất bàn tay. Vừa vặn, mấy bộ phận này vẫn còn dính liền với nhau, có thể tìm hết một lần.

Tốc độ dâng của nước giếng lại nhanh hơn. Trong thời gian ngắn ngủi đã ngập tới đầu gối, nhanh chóng đụng đến bắp đùi.

Tìm được càng nhiều bộ phận, nước càng dâng nhanh.

Phong Đình lập tức khom lưng mò mẫm, cũng ở trong nước đi lại. Không gian dưới giếng không lớn. Thực mau, chân trái của hắn liền dẫm phải thứ gì đó.

Thứ kia nhanh chóng dịch sang bên trái chạy trốn. Hai tay hắn nhanh chóng đuổi kịp, vài giây sau liền bắt được nó, rồi lại hụt khỏi tay —— Hắn hẳn là chộp vào phần thân. Khối thân thể kia quá hư thối, nhanh chóng trượt ra ngoài, làm hắn chỉ bắt được một đống thịt nát.

Phong Đình híp mắt, rửa sạch tay ở mặt nước đã lan đến bụng, sau đó quay đầu, đi về phía cây thang.

Hắn đặt chân lên nấc thang, hướng về phía miệng giếng —— Ma chết đuối sẽ không dễ dàng thả hắn. Dù sao đây chính là kẻ chết thay khó khăn lắm mới gặp được.

Quả nhiên, hắn mới đạp tới nấc thang thứ hai, liền cảm giác một cỗ lực mạnh từ bên cạnh đánh tới, “Phanh!” một tiếng đánh vào cây thang, làm nó nghiêng về phía bên kia.

Phong Đình nhảy xuống, một lần nữa rơi vào trong nước, lập tức có thứ quấn lên hai chân hắn, chỗ khớp xương đầu gối.

Cho dù cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng thực hiển nhiên, thứ kia là một đôi chân.

Hai cái đùi của nó khoanh vào nhau, cùng thân thể hình thành một vòng vây, kẹp chặt hai chân Phong Đình ở bên trong.

Nước đã bao phủ đến trên rốn. Sức lực của khối thân thể quấn lên chân hắn cũng lớn đến mức phi nhân loại!

Phong Đình cúi đầu nhìn thoáng qua nước giếng vẩn đục không rõ, trên mặt nước lắc lư không ngừng, chỉ thấy được ảnh phản chiếu của chính mình.

Hắn một lần nữa dựng thẳng cây thang, chùi tay vào quần áo cho bớt trơn trợt, sau đó gắt gao nắm lấy cây thang.

Hai chân bị quỷ cuốn lấy không thể sải bước, nhưng cũng không gây trở ngại hắn dùng tay bò lên.

Tựa như trò đu xà ngang dùng sức tay để di chuyển. Huống chi, tuy rằng hai chân bị đang bó lại không thể tách ra, nhưng vẫn có thể gác lên nấc thang, chống đỡ cho hai tay không cần tiêu phí quá nhiều sức lực.

Mà thân thể con quỷ kia chỉ có thể dựa vào hai chân cùng cánh tay thiếu mất bàn tay, không có năng lực kéo hắn xuống.

Bất quá…hẳn sẽ không đơn giản như vậy.

Dự cảm của hắn không sai —— Ngay một khắc khối thân thể bị hắn mang ra khỏi mặt nước, nguy hiểm chân chính mới bắt đầu.

Khối thân thể vừa từ trong nước ngoi lên trong chớp mắt, tốc độ dâng cao của nước giếng vốn đã rất nhanh bỗng nhiên như hồng thủy bùng nổ!

Phong Đình tay trái nắm nấc thang, tay phải vươn ra bắt lấy khối thân thể vì rời khỏi mặt nước mà yếu đi không ít, giải thoát cho hai chân mình. Vừa vớt nó lên, hắn liền nhìn thấy ở trên mặt nước xuất hiện một ít ảnh phản chiếu khi nãy còn không có.

Trừ bỏ ảnh phản chiếu của chính hắn, ở trên vách giếng bốn phía, từ từng khe hở của mỗi tảng đá đều vươn ra rậm rạp cánh tay.

Cùng lúc đó, nước đã nhanh chóng bao phủ đến hai đầu gối.

Phong Đình dùng tay phải giữ chặt khối thân thể, tay trái nhanh chóng bám lấy nấc thang leo lên trên. Cây thang bỗng nhiên bỗng nhiên ngã khỏi vách giếng, bật ngửa ra đằng sau.

Nguyên nhân chỉ có thể nhìn thấy từ ảnh phản chiếu trên mặt nước, là do những cánh tay vươn ra từ vách giếng kia đẩy cây thang.

Cũng may, không gian của giếng tương đối nhỏ hẹp. Cây thang bị đẩy ra sau cũng không đến mức trực tiếp nằm xuống mặt đất, mà là đáp lên vách giếng bên kia.

Bất quá, Phong Đình vẫn không quá dễ chịu, hắn chỉ có thể dựa vào một tay cùng hai chân treo lủng lẳng ở trên cây thang. Mà lúc này nước giếng đã qua bụng, vài giây nữa là có thể tới ngực!

Khoảng cách đến miệng giếng còn hơn một mét, lúc này thật gần mà lại thật xa.

Hắn dùng chân phải câu lấy một nấc thang, tay trái nắm chặt cây thang, sau đó vươn chân trái, dùng sức đạp lên vách giếng phía sau một cái.

Nương vào lực đẩy từ cú đạp trên, cây thang cùng hắn lại lần nữa ngã về phía bên này.

Nước đã cao qua ngực, mắt thấy liền tới vai.

Sức lực của khối thân thể bị hắn giữ trong tay vốn đã trở nên vô cùng mỏng manh, không ngờ bây giờ lại giãy giụa lên, lực đạo càng lúc càng lớn!

Lại qua một lát, nó rất có khả năng từ trong tay hắn giãy ra ngoài.

Phong Đình ngẩng đầu nhìn thoáng qua miệng giếng gần ngay trước mắt, một giây cũng không trì hoãn tiếp tục leo lên.

Nhưng vừa mới leo thêm được một nấc, cây thang lại lần nữa bị đẩy sang vách giếng bên kia.

Cơ hồ đồng thời, Phong Đình buông ra tay trái đang nắm lấy nấc thang, dùng cả hai tay ôm khối thân thể kia, xuất hết sức lực tung nó lên miệng giếng!

Khối thân thể vừa ra khỏi giếng. Mực nước liền dâng qua đầu hắn. Thân thể hắn cũng vì không có chỗ bám víu mà rơi vào trong nước.

Dòng nước vẩn đục nhanh chóng bao trùm, làm hắn thậm chí không thể mở mắt.

Càng kỳ quái chính là, không hiểu vì sao, trong nước không hề có sức nổi. Bị nước bao phủ, ngay cả bơi cũng không được. Mặc kệ dùng tư thế bơi gì, cả người đều chậm rãi chìm xuống.

Nhưng tình huống này không duy trì lâu, ước chừng đến giây sau, nước giếng nhanh chóng rút xuống.

Thời điểm Phong Đình ngóc đầu ra khỏi mặt nước, hắn nghe được chuông báo: [Hoàn thành].

Mực nước cấp tốc sụt giảm, thực mau liền chỉ dư lại một lượng ít ỏi, đủ ngập tới lòng bàn chân.

Phong Đình cúi đầu, thấy được một khối thi thể hư thối đang ngồi dựa vào vách giếng.

○●○●○○~TK-WATTPAD~○●○○○○

Dư Tô trở lại cạnh giếng đã trong chốc lát.

Nhưng nàng hoàn toàn không thấy Phong Đình đâu, đứng ở miệng giếng nhìn xuống chỉ thấy tối đen như mực, giống như bị một tầng khói mù bao phủ.

Nàng đứng yên tại chỗ chờ đợi, còn hướng xuống giếng gọi vài tiếng, đều không được đáp trả.

Mà hiện tại, khói đen bỗng nhiên tản ra. Nàng thấy Phong Đình đứng ở đáy giếng, cởϊ áσ, dùng áo bao lấy một khối thi thể hư thối, vác trên lưng, cõng nó leo từ cây thang lên.

Dư Tô đầu tiên đưa mắt xem xét cỗ thi thể sau lưng Phong Đình. Nó đã hoàn toàn thối rữa, mới nhìn còn tưởng rằng quỷ từ địa ngục bò ra. Sau đó là…...

Dáng người hắn không tồi.

Phi! Nàng nhìn cái này làm gì!

Dư Tô ngồi xổm xuống, duỗi tay kéo Phong Đình, hỏi:

“Khó không?”

Phong Đình gật đầu:

“May là tôi tiếp nhận, nếu là cô khả năng càng khó hơn.”

Dùng sức tay leo thang, còn phải ở thời điểm thang ngã ra sau duy trì treo người ở trên cao, với sức của Dư Tô hơn % là không đủ.

Phong Đình vuốt ngược tóc lên, lấy xuống thi thể cột trên vai, nói:

“Trước tìm người tới nhận xác, các thôn dân hẳn là nhận thức được thi thể này.”

Ánh mắt Dư Tô dừng ở trên người hắn, thấp giọng ho một tiếng:

"Mặc đồ vào trước đi.”

Phong Đình cầm áo giũ giũ vài cái, đang muốn mặc vào, động tác khựng lại một chút:

“Nhìn rồi cũng không cần cô phụ trách, sợ cái gì?”

“……”

Dư Tô trừng mắt:

“Có gì đẹp? Anh cũng đâu phải mỹ nữ dáng người quyến rũ!”

Phong Đình: “Đây là thiếu cái gì liền thích nhìn cái đó?”

Dư Tô cắn răng: “Tôi là thích nhìn người giống mình.”

Phong Đình cười, duỗi tay gõ đầu nàng một cái:

“Nhanh chạy về nhà thím Lý mượn gương soi đi.”

“…Anh tin lần sau lúc anh leo thang tôi liền đẩy thang ngã xuống không?”

Phong Đình: “Được rồi, được rồi, mỹ nữ dáng người quyến rũ.”

Dư Tô siết chặt nắm tay:

“Tạm biệt!”

Phong Đình cười thành tiếng, cất bước theo sau:

“Giận?”

“Hừ!” Dư Tô liếc hắn:

“Tôi vừa có được một tin tức, hiện tại không muốn nói nữa. Trừ phi…anh gọi tôi là đại ca!”

Phong Đình nhướng mày:

“Đại ca, nói đi.”

“……” Dễ như vậy liền khuất phục? Hoàn toàn không có cảm giác thành tựu.

Dư Tô bất đắc dĩ kể:

“Tôi nhìn thấy một NPC có đến lá bài, ngoài ra phần lớn đều từ đến lá. Tạm thời chưa ai tiếp nhận công việc lá bài kia. Phỏng chừng sẽ có người chơi hợp tác cùng nhau làm.”

Tổng cộng lá bài cần thu thập, cho nên nhất định không thể bỏ một việc nào.

Độ khó của công việc - lá bài còn nằm trong phạm vi có thể tiếp thu, có lẽ phát sinh chút nguy hiểm, nhưng đủ để khắc phục. Tuy nhiên, độ khó của công việc lá bài không phải người chơi nào cũng dám tùy tiện đi làm, thế nào cũng có người hợp tác với nhau để làm công việc đó.

Truyện Chữ Hay