Khi tỉnh dây, tôi nhận ra là mình vẫn đang còn ở quá khứ.
Xem ra đây là thực chứ không phải mơ rồi. Cơ thể tôi lại bắt đầu cảm thấy chóng mặt.
Do hôm nay là ngày tôi tốt nghiệp Sơ trung nên bữa tối mẹ làm nhiều món hơn bình thường. Mặc dù tôi đã từng trải nghiệm chuyện này một lần rồi, nhưng mà mấy chuyện nhỏ nhặt xảy ra bảy năm trước như thế thì tôi cũng không còn nhớ rõ cho lắm.
Khi bị hỏi về lễ tốt nghiệp, tôi đã cố sử dụng trí nhớ mơ hồ của mình để trả lời, sau đó tôi quay về lại phòng mình.
Cho dù có nhìn bao nhiêu lần đi nữa thì dáng hình trong gương vẫn cứ là của một đứa u ám. Đó chính là tôi trước khi nhập học Cao trung.
… cố gắng biện luận vì sao mình trở thành thế này thì chả có ích gì cả. Tôi cũng không biết lý do thật sự là gì nữa.
Thế nên tôi phải chú ý vào kết quả.
Tôi vừa mới từ bảy năm sau quay về quá khứ.
Tức là từ hôm nay, tôi có thể làm lại cuộc sống này.
Một lần nữa trải qua cuộc sống Cao trung mà tôi đã từng thất bại.
…nếu được thì, hãy cho con thêm một cơ hội để làm lại thanh xuân lần nữa.
Tôi đã cầu nguyện với Chúa như thế. Có thể xem như điều ước ấy đã thành hiện thực rồi.
Tôi không muốn huối tiếc về thanh xuân thêm chút nào nữa.
Vậy nên lần này tôi nhất định sẽ hết mình sống lại thanh xuân một lần nữa.
Nhất định phải debut thành công ở Cao trung và biến cái thanh xuân xám xịt này trở nên thật rực rỡ.
Tôi nhìn vào mình trong gương, hạ quyết tâm.
*
Xem nào, hôm nay là ngày diễn ra lễ tốt nghiệp, tức là mười tháng ba. Ngày khai giảng Cao trung là tám tháng tư.
Thế tức là tôi có khoảng một tháng nghỉ xuân. Mặc dù quãng thời gian đó là rất ngắn nhưng tôi vẫn muốn thay đổi bản thân mình.
Lần trước tôi cũng đã rất quyết tâm để debut Cao trung, nhưng mà tôi lúc đó lại không quân tâm tí nào về ngoại hình. Tất cả chỉ là giảm cân một chút, đổi từ kính đeo thành kính áp tròn, rốt cục thì ngoại hình cũng chả có gì nổi bật.
Vì thế nên nếu muốn vẻ ngoài ưa nhìn hơn thì trước hết phải thay đổi cái đã. Chí ít thì không được thay đổi theo hướng tệ hơn. Người ta bảo rằng con người mười phần thì chín phần là vẻ bề ngoài mà.
Cũng may là lần quay ngược thời gian về quá khứ này không dừng ngay lúc lễ khai giảng bắt đầu. Mặc dù để điều chỉnh thì chỉ cần vài ngày thôi, nhưng mà để xử lý cái cơ thể mập mạp này thì chí ít cũng mất tới một tháng.
… vì vậy nên tôi bắt đầu chạy bộ quanh nhà từ hôm đó.
Mặc dù cái cơ thể không thường xuyên vận động này toàn mệt ngay tắp lự, nhưng đâu có thời gian mà nghỉ ngơi. Vì thế nên mỗi khi tôi cảm thấy như mình sắp gục ngã, tôi liền về nhà với một cơ thể nhễ nhại mồ hôi, buổi đêm tôi ngủ say như chết, mỗi ngày đều như thế mà trôi qua.
Tôi thành thật với mẹ rằng, “Con đang giảm cân” và nhờ mẹ điều chỉnh chế độ ăn của mình.
Buổi sáng tôi thường chạy đến khi người không còn sức nữa rồi nghỉ ngơi, và sau đó lại chạy tiếp.
Buổi chiều là dành cho việc luyện tập cơ bắp. Tôi chủ yếu tập chống đẩy, gập bụng, cơ lưng và squat, xen kẽ là giãn cơ và nghỉ ngơi giữa các đợt. Và sau mỗi ngày thì số lần tăng lên.
Và bởi vì không có việc gì khác để làm nên cả ngày của tôi chỉ có mỗi tập để giảm cân mà thôi.
*
Tôi cứ tiếp tục tập như thế trong ba tuần liền, và khi tôi nhận ra thì tôi đã giảm được 15 kg rồi. Mặc dù có lúc tôi đã giảm được 20 kg, nhưng mà cơ bắp của tôi dần hình thành, thế nên cân nặng của tôi lại tăng lên.
Khi nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, tôi rất vui mừng khi đã thành công đạt được mục tiêu mình một cách mỹ mãn.
Ba tuần trước thì trông tôi vẫn còn mập lắm, nhưng tôi bây giờ đã trở thành một chàng trai mảnh mai, cao ráo.
Từ đầu thì tôi cũng chỉ có một lợi thế duy nhất là chiều cao mà thôi.
Khi thấy tôi đã thay đổi như thế nào, mẹ tôi rất vui mừng và tỏ ý muốn cho tôi đi tập gym, tôi liền đồng ý. Với máy tập thể hình và bể bơi ở đó, tôi càng tập luyện hiệu quả hơn.
Mặc dù không tới mức cơ bắp tôi phình ra, nhưng ngực tôi trở nên nảy nở hơn, phần bụng cũng bắt đầu hình thành múi, tay chân tôi cũng trở nên rắn chắc hơn. Gọi tôi là một đứa thịt bọc xương cũng chả sai.
… mặc dù hồi đầu thì khá vất vả nhưng chuyện tập luyện cũng dần dà trở nên thú vị hơn, so với mục đích giảm cân lúc ban đầu thì giờ tôi đã vượt xa rồi…Nói thế nào nhỉ, cảm giác như tôi đã hoàn thành mục tiêu của mình từ lâu rồi ấy.
Không không, thế này chắc chắn không có gì xấu đâu.
Nhưng nếu cơ bắp của tôi phồng lên quá mức thì, đó lại là chuyện khác rồi.
Mà do chú tâm luyện tập quá nên thời gian trôi qua lúc nào không hay. Chỉ còn hai ngày nữa là đến lễ khai giảng rồi.
Mặc dù bây giờ tôi đã sở hữu một cơ thể tuyệt vời rồi, nhưng mà tôi còn phải chải chuốt lại vẻ bề ngoài nữa.
Vì thế nên tôi liền cuống quýt chuẩn bị.
Đầu tiên thì tôi liền lấy chỗ tiền tiết kiệm tôi cất sâu trong ngăn kéo tủ bao lâu nay để mua kính áp tròng.
Việc thay đổi từ kính đeo sang kính áp tròng là cần thiết cho buổi debut Cao trung. Mặc dù là cho người khác ấn tượng rằng mình là một người thông minh, có học cũng không tệ, nhưng mà tôi vốn không hợp với kính đeo cho lắm.
Khi đeo vào mắt chiếc kính áp trong tôi vừa mới mua, tôi trông giống vận động viên thể thao cực kỳ.
Cũng không tệ. Tóc tôi hơi dài và rối nhưng thay vào đó tôi có một cơ thể rất đẹp.
Tiếp theo là đến tiệm cắt tóc. Theo kinh nghiệm của mình thì tôi biết rằng gu thẩm mỹ của mình khá tệ nên tốt hơn là để cho những chuyên gia có kinh nghiệm quyết định hộ thì tốt hơn. Vì thế nên tôi đã đến một tiệm tóc nổi tiếng ở trước ga.
Mặc dù đối với học sinh Cao trung thì một vạn yên là một khoảng tiền không hề nhỏ, nhưng mà kết quả thì đúng là quá mỹ mãn.
“Oa…”
Trông tôi cứ như một vận động viên thực thụ vậy.
Nếu người khác gọi tôi là hotboy thì tôi cũng không bất ngờ đâu.
Thú thực thì lúc đầu tôi còn không dám tin vào mắt mình nữa.
Cái người otaku mập mạp béo ú kia mà lại có thể lột xác thành một cậu trai hoàn toàn khác biệt như thế này…
Chỉ hôm nay tôi mới có thể thẳng thắn tiếp nhận những lời khen ngợi từ các chuyên gia làm đẹp.
Thế nhưng, nếu như tôi không vuốt sáp cho tóc mỗi ngày một lần thì tôi sẽ không thể giữ được mái tóc này. Thế thì hơi tốn sức một chút, nhưng mà vì một thanh xuân tuyệt với nhất nên tôi đành cố gắng vậy.
Quần áo hiện tại của tôi vẫn còn hơi chút quê mùa, nhưng mà bọn tôi là học sinh Cao trung nên chỉ cần đồng phục thôi, khi nào thực sự cần thì tính tiếp.
Tôi cứ vậy mà về nhà, Namika đang xem tivi ở phòng khác liền trợn mắt ngạc nhiên khi thấy tôi.
“Là anh hai…đấy à?”
“Còn ai vào đây nữa. Trông anh thế nào?”
“Không tệ, nhưng em cũng không chắc lắm. Đừng có hỏi em.”
Khi tôi thử hỏi trực tiếp thì em ấy liền ngoảnh mặt đi chỗ khác…Nhưng mà đây chính là thái độ khi mà em ấy muốn khen điều gì đó. Tôi biết rằng Namika không thể thẳng thắn bày tỏ cảm xúc của mình nên mỗi khi muốn khen thứ gì đó, em ấy toàn tỏ vẻ không có hứng thú nói chuyện.
“Chu choa! Trông con đẹp trai lắm đấy Natsuki!”
Mẹ tôi cũng khen tôi khi đi làm về.
Nhìn phản ứng của hai người ấy, chắc chắn rằng tôi không hề lầm. Tôi đã trở nên rất đẹp trai.
Cuối cùng thì, tôi lấy hết tự tin để đứng cười trước gương. Tôi cứ khăng khăng rằng đó sẽ là một nụ cười tươi rói, nhưng chả hiểu sao nó lại trở thành một nụ cười ghê tởm đầy buồn nôn.
… đúng nhỉ, tôi còn phải tập cười nữa.