Ngày hôm sau tôi lướt một trang web có tên là “Những điều thiết yếu cho buổi debut Cao trung” và mua tất cả những đồ cần thiết như văn phòng phẩm. Thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua, và rồi ngày nhập học cũng đã đến.
Do quá hồi hộp nên hôm qua tôi không ngủ được nhiều lắm, vì thế nên trên mặt tôi hôm nay hiện rõ dấu hiệu của sự thiếu ngủ.
Do lúc nào trong đầu cũng hiện lên ý nghĩ rằng ngày mai đã là chính thức bắt đầu rồi nên cũng đâu thể trách tôi được.
Tôi đã có khoảng một tháng để chuẩn bị kể từ khi quay ngược thời gian về thời đại này.
Mục tiêu của tôi là biến thanh xuân vốn xám xịt đã kết thúc của mình thành một
quãng thời gian rực rỡ.
Vậy là hôm nay đã chính thức bắt đầu rồi. Làm lại quãng thời gian thanh xuân của tôi.
Tôi nghĩ rằng Chúa sẽ không cho tôi thêm một cơ hội nào nữa đâu, mà tôi cũng chẳng mong đợi cho chuyện ấy xảy ra. Vì vậy nên lần này nhất định phải thành công.
Chết, sao lại cứ đau bụng thế này nhỉ…
… không được, tôi đang hơi sốt sắng quá rồi. Thả lỏng nào, tôi đã chuẩn bị mọi thứ hoàn hảo rồi mà.
Bây giờ mới là sáu giờ sáng nhưng tôi không tài nào chợp mắt thêm được nữa. Vì vậy nên tôi dậy chạy bộ.
Sau khi thay sang bộ quần áo thể dục xong, tôi liền rời khỏi nhà.
Bầu trời trong xanh trải dài tưởng chừng như vô tận, làn gió xuân ấm áp thổi qua khiến tinh thần tôi thư thái hẳn ra.
Sau khi khởi động bằng một vài bài tập đơn giản xong, tôi liền bắt đầu chạy.
Mặc dù lúc mới bắt đầu thì tôi chỉ có thể chạy vài vòng quanh nhà, nhưng giờ tôi đã có thể chạy được một quãng khá xa rồi.
Vì hôm nay là ngày nhập học nên tất nhiên là tôi chỉ cố chạy một chút cho đỡ căng thằng mà thôi, thực tế thì tôi dư sức để chạy một quãng đường dài gấp mười lúc mới bắt đầu tập cơ kìa.
Tôi vừa chạy vừa nghe một bài hát mới phát hành của một nhóm nhạc mà tôi biết rằng sẽ nổi tiếng trong tương lai.
Khu vực xung quanh nhà tôi rất yên tĩnh, dù là xe cộ hay người đi đường thì đều chỉ đếm trên đầu ngón tay. Dù như vậy cũng một phần do bây giờ đang là sáng sớm, nhưng dù vậy thì đây cũng là một khu vực rất thích hợp cho việc chạy bộ.
Sau khi đã chạy xong một vòng quanh khu phố, tôi liền tạt vào một công viên gần đó để nghỉ chân.
Một phần là do tôi muốn nghỉ ngơi, ngoài ra thì – hoa anh đào trong công viên nở rộ đẹp thế nào, không ngắm thì phí quá.
Chỉ có những người sống ở quanh đây mới biết đến nơi tuyệt đẹp này.
“… Natsuki?”
Trong khi đang thưởng lãm khung cảnh hoa anh đào nở rộ thì tiếng ai đó gọi tên tôi vang lên sau lưng.
Khi quay đầu lại thì người tôi thấy là một thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc đen. Một khuôn mặt mà tôi đã biết rõ từ xưa.
“… Miori à. Từ hồi tốt nghiệp đến giờ chưa gặp cậu lần nào nhỉ.”
Motomiya Miori.
Chúng tôi học cùng trường sơ trung… Không những thế, chúng tôi còn học chung một trường cả hồi tiểu học và mầm non nữa.
Nói cậu ấy là thanh mai trúc mã của tôi cũng không sai.
Dù rằng nếu không phải nhà hai đứa sát vách nhau thì có lẽ tôi sẽ chả bao giờ bắt chuyện với cậu ấy.
Nếu như cái thể loại bạn thuở nhỏ trong anime tồn tại thì thanh xuân của tôi đã chả xám xịt như thế này.
Mặc dù hồi tiểu học và mầm non chúng tôi cũng có chơi với nhau, nhưng từ khi lên sơ trung thì hai đứa bắt đầu trở nên xa lánh hơn. Khi lên đại học thì cậu ấy làm gì hay ở đâu tôi cũng chả biết. Suy cho cùng thì mối quan hệ của chúng tôi cũng chỉ đến mức này mà thôi.
“Này, ừm, hình như, trông cậu thay đổi…nhiều nhỉ?”
Miori lấy tay dụi mắt và nhìn chằm chằm vào tôi.
“Dù cậu có nhìn bao nhiêu lần đi nữa thì trông tớ vẫn vậy thôi.”
“Không phải, chuyện này… tớ còn tưởng là tớ còn đang ngủ mơ cơ kìa.”
“Nếu cậu đang mơ thì cũng mừng là cậu có thể nhận ra tớ dù đã thay đổi nhiều vậy nhỉ?”
“Dù sao thì giờ trông cậu rất giống với hồi tiểu học mà. Cái hồi mà cậu còn rất gầy với không đeo kính ấy…Mà quay lại vấn đề chính, chuyện gì đã xảy ra thế? Đừng bảo là cậu dùng thứ thuốc nguy hiểm nào đó để biến thành như thế nhá. Rõ ràng là từ lúc tốt nghiệp tới nay chỉ mới được một tháng thôi mà.”
“Do nghỉ xuân rảnh quá không có gì làm nên tớ tập luyện cơ bắp tí thôi ấy mà. Giờ tớ đang nghỉ chân vì vừa chạy xong.”
“Có thật không…”
Miori quan sát tỉ mỉ mọi bộ phận trên cơ thể tôi.
“… nhưng cậu đâu phải tập đến mức này? Chẳng lẽ cậu định debut ở cao trung sao?”
Tôi liền nhăn mặt lại khi bị cậu ta nói trúng tim đen.
“… thì sao. Chả lẽ không được à?”
“Không tệ chút nào đâu… Tớ lại còn thấy tốt ấy chứ.”
Miori gật đầu lia lịa.
“Từ trước tới giờ trông cậu quê mùa lắm. Lại còn quá béo nữa chứ. Nhưng tớ biết nếu cậu cố gắng thì sẽ trông được hơn mà. Quả là mắt nhìn người của tớ không sai chút nào nhỉ.”
Những lời nói ấy đâm xuyên qua tôi như một thanh kiếm.
Đừng có chê tớ của lúc xưa nữa mà hãy khen tớ của hiện giờ đi chứ.
“À, tớ đang dắt chó đi dạo ấy mà. Lúc nào tớ cũng đi vào giờ này cả. Đúng không, Ku-chan?”
Dù tôi không hỏi nhưng Miori vẫn giải thích vì sao cậu ấy lại ở đây. Nhưng chẳng phải chỉ cần nhìn qua thôi cũng đủ để biết rồi sao.
Nghe Miori nói, chú chó poodle màu trắng đang đứng yên bên chân cậu ấy nãy giờ liền vẫy đuôi ngoe nguẩy phản hồi lại.
“Cậu dậy sớm đấy nhỉ.”
Bây giờ đang là sáu giờ rưỡi sáng. Bình thường thì giờ này tôi mới vừa rời khỏi giường mà thôi.
“Các câu lạc bộ ở cao trung cũng thường tập luyện vào buổi sáng sớm nên tớ phải tập dậy sớm cho cơ thể quen dần.”
“Nhắc mới nhớ, cậu có chơi bóng rổ mà nhỉ.”
“Đúng rồi. Và đương nhiên là lên cao trung tớ cũng có ý định tham gia câu lạc bộ rồi.
Miori khoe ra cơ bắp của cậu ấy. So với một đứa con gái bình thường thì trông cậu ấy vậm vạp hơn thật.
Dù vậy, mọi chuyển động của cậu ấy đều trông rất nữ tính, khác hẳn với dáng vẻ tomboy của hồi nhỏ. Nhưng dù cậu ấy có trở nên dễ thương như thế nào đi nữa thì ấn tượng về một Miori là “thủ lĩnh của lũ nhóc” trong tôi cũng không thể nào phai.
“…nên nói sao nhỉ, cậu cũng thay đổi nhiều mà.”
“Hửm, vậy à?...Nhưng mà căn bản thì hồi sơ trung chúng ta có nói chuyện với nhau lần nào đâu. Cũng chả học cùng lớp năm nào nữa, với lại cậu cũng chả có ai làm bạn nữa nên chúng ta có đụng mặt lần nào đâu.”
“Cậu phiền quá!”
Đâu phải là tớ muốn trở thành như thế đâu chứ.
Miori lấy tay che miệng cười khi thấy tôi bĩu môi.
“Vì thế nên ấn tượng của cậu về tớ vẫn là từ hồi tiểu học đúng không? Thật đáng tiếc, Miori-chan ngầu lòi mà cậu thích đã biến mất rồi, xin lỗi nhé!”
“Ngầu? Có mà là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch ấy.”
“Ai vắt mũi chưa sạch hả? Chỉ là tớ hơi giống con trai một chút thôi.”
Miori phồng má khi bị tôi giễu cợt.
Dù nói vậy nhưng cũng bất ngờ là tôi lại có thể nói chuyện một cách bình thường với Miori như thế này.
Trong ba năm hồi sơ trung (cộng thêm bảy năm đối với tôi), chúng tôi chả nói chuyện với nhau lần nào nên tôi cứ tưởng rằng cuộc nói chuyện này sẽ ngượng hơn chứ.
Không phải, nếu là tôi của quá khứ thì đã bị cho ánh hào quang xung quanh Miori doạ cho chạy mất dép rồi.
Giờ đây chỉ là tôi đã trưởng thành về mặt tinh thần hơn nên có thể bình tĩnh đối phó với cậu ấy mà không hoảng lên.
“…à đúng rồi Natsuki, cậu học trường Cao trung nào thế?”
“Hử. Cậu không biết sao?”
“Tớ làm sao biết được. Chúng ta có nói chuyện với nhau bao giờ đâu.”
Tất nhiên là vậy rồi.
Bởi tôi không hề có lấy một người bạn, và tôi cũng chả quen ai thân với Miori.
Nhưng mà tôi biết Miori sẽ học trường nào bởi tôi đã nghe được mấy đứa bạn trong lớp bàn về chuyện đó.
Đó là một trường với mặt bằng học sinh khá cao và rất nhiều câu lạc bộ ngoại khoá.
Tuy nhiên, chỗ đấy cách khá xa khu phố của chúng tôi nên rất ít bạn học hồi Sơ trung của tôi chọn trường đó.
Và năm nay chỉ có hai người vào học trường đó.
Và hai người đó là…
“Ryomei, là cao trung Ryomei.”
“Hả, đợi đã, cái gì!? Chúng ta học cùng trường sao!?”
… tôi và Miori.
Đương nhiên là chúng tôi không có thảo luận trước gì với nhau cả, chỉ là trùng hợp mà thôi.
“A, chuyện này thì tớ có nghe được mấy đứa bạn cùng lớp với cậu nói nên cũng biết rồi.”
“Hừ, nếu cậu biết thì nói sớm đi chứ.”
“Tớ cũng muốn lắm đấy chứ, nhưng tớ chả tìm ra cơ hội phù hợp nào cả.”
“… mà tiện đây hỏi luôn, còn ai khác nữa không? Chẳng lẽ chỉ có tớ và cậu thôi sao?”
“Cái này thì đáng lẽ cậu phải biết rõ hơn chứ. Tớ biết cậu vào trường nào chỉ là do nghe người khác nói thôi.”
Thật ra là tôi có biết, nhưng nếu mà nói toẹt ra hết thì lại bị nghi ngờ mất.
“… theo tớ điều tra được thì chỉ có mình tớ thôi.”
“Vậy cuối cùng là chỉ có tớ và cậu thôi nhỉ.”
“Hể… mà thôi bỏ đi, chả sao cả. Lại là Natsuki nữa à. Hai đứa mình học chung trường với nhau từ hồi còn tí xíu rồi nên xem hai ta là thanh mai trúc mã của nhau cũng được nhỉ. Mà thú thực là tớ cũng không thích thế này lắm.”
“Này, đợi tớ rời đi đã rồi hẵng nói xấu tớ chứ.”
Tinh thần của tôi bây giờ yếu đuối như một miếng đậu phụ vậy.
“Với lại, sao cậu lại muốn vào Ryomei thế?”
“Tớ hỏi cậu câu đó mới phải ấy.”
“… tớ chỉ chọn trường có vẻ là sẽ không có đứa bạn hồi Sơ trung nào nhập học vào thôi.”
Miori nhíu mày đầy kinh ngạc, rồi cậu ấy đột nhiên nhoẻn miệng cười như vừa hiểu ra được chuyện gì đó.
“À, nếu như có người học cùng hồi Sơ trung thấy cậu debut ở Cao trung thì xấu hổ lắm phải không?”
“… ừm, đúng rồi đấy.”
“Ahaha, ra là vậy sao. Nếu muốn tớ giữ bí mật thì cũng oke luôn nha. Tớ dịu dàng lắm mà.”
“…vậy cậu thì sao? Cậu biết lý do của tớ rồi mà.”
Tôi chả nhớ gì về việc tại sao Miori lại chọn vào trường Ryomei cả.
Thêm nữa là hình như hồi Cao trung bọn tôi còn chả nói chuyện với nhau lần nào.
“Cậu không biết hả? Đội bóng rổ nữ của Ryomei mạnh lắm đó.”
“… ra là cậu được họ chiêu mộ à?”
Hồi còn học Sơ trung, Miori là át chủ bài của đội bóng rổ nữ.
Sở dĩ như vậy là vì từ bé, thần kinh vận động của cậu ấy đã vượt trội hơn hẳn những đứa trẻ khác. Quả không hổ danh là thủ lĩnh của lũ nhóc mà.
“Đúng rồi đó. Sau khi tìm hiểu sơ qua thì tớ thấy trường Ryomei có trang thiết bị cực kỳ xịn, thêm nữa lại còn ở ngay trước ga tàu, và điểm số của tớ cũng vừa đủ điểm chuẩn của họ nữa, chỉ có một điểm trừ nho nhỏ là nó ở hơi xa mà thôi.”
“Cho dù là không có ai học cùng trường hồi Sơ trung học trường này sao?”
“Thì tớ chỉ cần kết bạn mới là được thôi mà. Khả năng giao tiếp của tớ hơi bị tốt, khác hẳn cậu đấy nhé!”
“Hự…”
Một đứa với thời thanh xuân thảm hại như tôi chả có cách nào để phản bác lại cả.
Hồi Sơ trung, tôi không có đủ can đảm để bắt chuyện với bất cứ ai, còn khi lên Cao trung, dù đã có một khởi đầu vô cùng suôn sẻ, nhưng việc tôi không biết đọc bầu không khí đã khiến mọi người ghét bỏ tôi.
“Nhân tiện hỏi luôn, cậu tập luyện tới mức này là vì cậu muốn tham gia câu lạc bộ thể thao hả?”
“… không, hiện tại thì tớ chưa nghĩ tới mấy chuyện đó.”
Kí ức về lần trước thoáng qua trong đầu làm tôi khựng lại trong giây lát.
Lần debut Cao trung trước, tôi đã chọn tham gia vào câu lạc bộ bóng rổ. Do muốn nổi tiếng với các bạn trong trường nên tôi đã nhanh nhảu muốn tham gia câu lạc bộ bóng đã bóng rổ mà không suy nghĩ gì nhiều, và do tôi khá là cao nên tôi đã chọn câu lạc bộ bóng rổ.
Đó là một thất bại.
Đối với người mới tập chơi bóng rổ thì các bài tập rất là nặng, kể cả họ có chơi thể thao thường xuyên đi nữa. Huống gì với một đứa như tôi, vốn là thành viên của câu lạc bộ về nhà và chả bao giờ chơi thể thao hết. Vì vậy nên tôi không tài nào theo kịp được những bài tập cả.
Vì vậy, những thành viên trong câu lạc bộ bóng rổ đều dè chừng tôi, cộng thêm là tôi cũng bị ghét trong lớp nữa nên có vẻ họ nghĩ rằng chả cần phải che giấu gì nữa mà hoàn toàn cạch mặt tôi luôn.
Mỗi khi hồi tưởng lại mấy chuyện đó là tôi lại cảm thấy khó chịu tới mức muốn lăn lộn trên giường.
“Mà, đúng là lãng phí thật đấy. Cậu cao thế này thì rất hợp để chơi bóng rổ đấy nha.”
“Một đứa thuộc câu lạc bộ về nhà hồi Sơ trung như tớ thì không làm được đâu.”
“Không, không, chỉ cần cậu cao là sẽ có cách hết thôi.”
Tôi cũng đã nghĩ thế khi gia nhập câu lạc bộ bóng rổ vào lần trước.
Thế nhưng, tôi lại không đủ can đảm để bỏ cuộc, thành ra cuối cùng tôi đã ở trong câu lạc bộ suốt cả ba năm, và rồi tôi đã chơi tốt hơn lúc nào không hay nên có lẽ cậu ấy nói vậy cũng đúng. Rốt cục thì thứ mà tôi thiếu sót hoá ra lại là kĩ năng giao tiếp mà thôi.
… tôi không khỏi buồn khi nghĩ vậy… Xin lỗi vì tôi là một con người nhé.
Trong khi tôi còn đang mải mê suy nghĩ thì Miori nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay cậu ấy.
“Ấy, chúng ta không còn nhiều thời gian trò chuyện nữa đâu. Hôm nay là ngày nhập học đấy.”
“Đúng nhỉ, cộng thêm là chúng ta còn ở rất xa trường nữa.”
Để đến được trường thì tôi phải đi qua năm ga tàu điện, tính ra thì mất tổng khoảng một giờ để đến nơi.
“Được rồi, gặp lại cậu ở trường nhé. Nào, đi thôi nào Ku-chan!”
Miori rời đi, dắt theo chú chó đang ngoan ngoãn đợi cô nãy giờ.
Đương nhiên là chuyện này không nămg trong dự tính của tôi, nhưng nhờ vậy mà tôi đã có thể làm thân với Miori, người duy nhất học cùng trường Sơ trung với tôi sẽ nhập học Ryomei, một lần nữa. Lịch sử đã bắt đầu thay đổi rồi đây.
Tôi vừa đi về nhà vừa nghĩ vậy.