“Ha…?”
Tôi đang rất bối rối.
Vừa mới đây thôi tôi vẫn đang còn ở phòng hút thuốc ở quán izakaya cơ mà.
Thế nhưng…không biết từ khi nào mà tôi lại trở về quê mình rồi. Rốt cục là chuyện gì đã xảy ra vậy?
Dù có nhìn hay tự véo má bao nhiêu lần thì đây vẫn cứ là căn phòng của tôi ở nhà bố mẹ.
Khi lên đại học, tôi đã dọn lên Tokyo và sống riêng.
Bởi vì mới vừa đây thôi tôi vẫn còn ở quán izakaya ngay sát nhà ga, nên chắc chắn là tôi đang ở Tokyo.
Và nhà bố mẹ tôi ở Gunma, cách Tokyo khoảng hai tiếng đi tàu.
Nếu như là tôi vô tình quay về chung cư thì còn hiểu được.
Nhưng đằng này lại là về nhà bố mẹ, dù có nghĩ thế nào thì cũng rất kỳ quái. Tôi chẳng nhớ gì về việc bắt tàu về quê cả.
Cộng thêm là hôm nay tôi cũng uống rất ít nữa.
Cảm giác cứ như là tôi vừa dịch chuyển tức thời vậy. Sau khi phân tích xong thì tôi lại càng bối rối hơn nữa.
Thế tóm lại là phải hỏi bố mẹ à?
Nghĩ vậy, tôi liền cử động cơ thể, nhưng ngay lúc ấy... một cảm giác không hài hoà rất kì lạ liền ập đến cơ thể tôi.
Do cơ thể mất cân bằng nên tôi liền ngã nhoài ra sàn nhà. Khi đứng dậy thì tôi còn cảm thấy chóng mặt nữa.
…chuyện gì vậy nhỉ?
Cảm giác này khác hẳn so với lúc say rượu.
Nói sao nhỉ, cảm giác cứ như buồn nôn vì say xe ấy.
Tôi không tài nào bắt cơ thể tuân theo ý mình được. Cứ như là tôi vừa mới hoán đổi thân xác với người khác ấy.
“Tiếng gì to thế, onii-chan không sao chứ?”
Cánh cửa phòng đột nhiên bật mở và một giọng nói trong trẻo dễ chịu lọt vào tai tôi.
Hoài niệm thật đấy. Đây là giọng nói của em gái tôi. Vì tôi cũng không hay thường xuyên về quê lắm nên cũng một năm rồi mới gặp lại em ấy.
Tôi cố kiềm chế cảm giác buồn nôn lại và nhìn về phía phát ra giọng nói, và người đứng đó là em gái tôi với bộ đồng phục Sơ trung trên người.
“…hở? Em đang cosplay à?”
Do quá kinh ngạc nên tôi cũng quên luôn rằng là tôi đang cảm thấy buồn nôn.
“…hả? Onii-chan đang nói gì thế?”
Em gái của tôi, Haibara Namika, chính xác thì hiện đang học năm hai đại học. Mà nếu tôi có nhầm thì em ấy cũng phải quá cái tuổi mặc đồng phục Sơ trung rồi.
Nhưng mà dáng đứng thế kia thì đúng là Namika hồi Sơ trung rồi.
Bộ tóc vốn được nhuộm sang màu bạch kim giờ lại đen tuyền, vẻ ngoài của em ấy trông cũng trẻ con hơn, chiều cao cũng đã bị rút bớt, và hai ngọn đồi thì giờ đây đã bị thế chỗ bởi đồng bằng.
Nhắc mới nhớ, từ khi lên Cao trung thì em ấy cũng gọi tôi là “aniki” chứ không còn gọi “onii-chan” theo kiểu đáng yêu như hồi Sơ trung nữa.
... “không thể nào”, tôi chợt nghĩ.
Tôi nhớ lại lời ước của mình trước đó, lúc mà mọi chuyện chưa thành như này.
“Này Namika,…hiện tại là năm bao nhiêu thế?”
“Hả? 2014…thì sao thế?”
Sai rồi, giờ phải là năm 2021 chứ.
Nếu như chệch một hai năm thì còn nghe được, chứ chệch hẳn bảy năm thì quá vô lý rồi.
Nhưng mà, biểu cảm trên mặt Namika lại vô cùng bình thường.
Em ấy hơi nghiêng đầu, như thể hỏi tôi rằng “Anh hỏi cái chuyện đương nhiên như vậy làm gì thế?”.
Nếu đây là thật thì, tôi đã quay ngược về bảy năm trước sao…?
Quá hoang đường.
Dù nghĩ vậy nhưng tôi vẫn đứng trước tấm gương trong phòng mình.
“Này này…”
... dù có nhìn thế nào thì cũng chắc chắn rằng người đang đứng trước gương là tôi hồi Sơ trung.
Chỉ cần nhìn bề ngoài thôi là biết liền. Cộng thêm là tôi chỉ đeo kính hồi Sơ trung mà thôi.
Khi lên Cao trung thì tôi bắt đầu biết chăm chút cho bề ngoài của mình hơn.
Đây là vẻ bề ngoài trước kia.
Đôi mắt kính dính bụi bị mái tóc dài rối tung che mất, cộng thêm phần bụng có hơi phình ra tí xíu.
Nhìn lại thêm lần nữa, tôi thấy đúng là buồn nôn thật.
Tôi thực sự không muốn thừa nhận rằng đây là bề ngoài của tôi trong quá khứ.
…Namika nói hiện giờ là năm 2014. Đó là năm mà tôi học năm ba Sơ trung và năm nhất Cao trung.
Quả là phù hợp với với cái vẻ ngoài này thật.
Nhắc mới nhớ, dáng vẻ của Namika hiện giờ cũng rất hợp với học sinh Sơ trung.
Cách lý giải duy nhất cho chuyện này chỉ có thể là thời gian đã quay ngược.
Dù lúc đầu tôi nghĩ đây là kế hoạch chơi khắm tôi hay sao đó, nhưng mà nếu chỉ là đùa thì không thể thật tới như vậy được.
Hơn nữa là chơi khăm tôi như thế thì tốn quá nhiều công sức mà cũng chả có gì là thú vị. Nhưng quan trọng hơn là tôi chả có đứa bạn nào có thể làm được như thế cả.
Do cứ nghĩ đây là một giấc mơ nên tôi liền véo má mình để kiểm chứng, nhưng mà cơn đau này thì đúng là thật rồi.
“Onii-chan…có chuyện gì vậy?”
Namika nhìn tôi đầy kinh ngạc. Lúc này thì Namika vẫn còn rất thẳng thắn và dịu dàng. Tuy vậy nhưng tất nhiên là giữa chúng tôi vẫn có cảm giác khoảng cách giữa hai người như những cặp anh em bình thường. Nhưng khi lên Cao trung thì tôi bị em ấy chán ghét ra mặt luôn.
“…không có gì đâu, chỉ là anh thấy có chút không khoẻ trong người thôi.”
Tôi không hề nói dối. Cái cảm giác cơ thể bất hài hoà do vừa mới quay trở lại quá khứ đúng thật là khó chịu. Khi nào thì cái cảm giác khó chịu như say xe này mới biến mất nhỉ. Dù sao thì tôi cũng cảm thấy đỡ hơn rồi.
“Ưm, bị sốt à?”
“Không phải đâu. Anh khoẻ liền ngay ấy mà.”
“Em mừng là anh chuyện này xảy ra sau lễ tốt nghiệp đấy. Ngủ ngon nhé.”
Namika nói vậy rồi xoay người chạy về phòng.
Tôi đóng cửa lại và ngồi lên giường.
…khi ở một mình thì tôi thường bình tĩnh hơn.
Nhưng ngay cả khi tôi có thể tỉnh táo mà suy nghĩ thì cái tình hình rối mù này cũng chả khá khẩm lên chút nào.
Quay trở về quá khứ. Trong manga và anime thì hiện tượng này được gọi là du hành thời gian.
Nghe có vẻ khó tin nhưng mà cứ như ma thuật thật sự tồn tại vậy, và hiện thì tôi đang bị nó cuốn vào.
“…haaa”
Tôi thở một hơi dài để thay đổi cách nghĩ.
Dù có cố gắng đến mức nào thì bạn vẫn sẽ không thể hiểu những gì mà bạn không hiểu.
Thông tin thì quá ít, cảm giác khó chịu cũng dừng lại rồi, thế nên hãy phân tích một chút đã nhé.
Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi khi nhìn quanh căn phòng chính là chiếc đồng hồ.
Ngày mười tháng ba. Năm giờ sáu phút chiều.
Nhắc mới nhớ, đúng là lễ tốt nghiệp đã diễn ra vào mùng mười. Lúc nãy Namika có nói “xảy ra sau lễ tốt nghiệp”, tức là “tôi hiện tại” vừa mới về nhà sau khi dự buổi lễ tốt nghiệp.
Tiếp theo tôi nhìn về phía giá sách. Quả nhiên là trên kệ chỉ trưng toàn mấy quyển manga và tiểu thuyết cũ.
Là một thằng otaku nghiêm túc, tôi liền nhận ra một vấn đề khá là khó chịu. Đúng vậy, nếu tôi không thể tìm ra cách quay trở lại năm 2021 thì tôi sẽ không thể đọc được phần tiếp theo của bộ truyện mà tôi đã theo dõi suốt bảy năm.
Tất nhiên dù là manga, anime hay tiểu thuyết thì đều là hàng của bảy năm trước mà thôi.
Vì tôi đã đọc hết sạch mấy bộ hiện giờ mà tôi thích nên nếu tôi muốn thử thứ gì đó thú vị và mới mẻ thì chỉ còn cách đọc mấy bộ tôi không thích mà thôi.
…những thiếu sót của việc du hành thời gian sớm lộ ra.
Tôi cố không nhìn vào thực tế phiền toái trước mắt, và chiếc điện thoại đặt trên bàn liền rơi vào tầm nhìn của tôi.
Đó là một mẫu điện thoại khá cũ. Đó là chiếc điện thoại đầu tiên mà tôi mua khi nó được mở bán lần đầu tiền lúc tôi còn học năm hai Sơ trung. Hoài niệm thật đấy. Tôi vẫn còn nhớ là tôi đã dùng nó hết đến hết năm ba Cao trung.
Tôi cầm điện thoại lên, nhập vào mật khẩu tôi đã đặt lúc trước và mở khoá chiếc máy một cách trơn tru.
Tôi thử mở ứng dụng nhắn tin RINE lên, và trong danh sách bạn bè của tôi chỉ có mẹ và Namika.
Lúc này bố tôi vẫn còn dùng điện thoại phím số. Thật là hoài niệm quá đi.
Tiếp theo tôi mở ứng dụng SNS dạng blog tên “Twister”, là nơi mà tôi đăng những “than phiền” của tôi. Các tài khoản mà tôi theo dõi chỉ toàn là những tài khoản chính thức của các bộ manga và anime hoặc những mangaka, tiểu thuyết gia và hoạ sĩ minh hoạ mà tôi thích, đây là cái loại tài khoản mà người ta chỉ dùng để đọc tweet thôi ấy.
Ngoài ra còn có thêm cả mấy trò chơi mạng xã hội hồi xưa nữa. Nhìn vào đống ứng dụng mới làm tôi nhớ ra rằng bây giờ đang là thời hoàng kim của trò “X-hổ”. Mặc dù tôi từng rất nghiện trò này nhưng khi lên đại học thì tôi chẳng hề đụng tới nó tí nào cả.
“Hừm…”
Tôi đặt chiếc điện thoại xuống bàn.
Trên bàn là những quyển sách giáo khoa và vở ghi tôi dùng hồi Sơ trung được chất thành đống, còn có thêm cả tấm bằng tốt nghiệp bị vứt lăn lóc.
Trong khi tôi đang nhìn chằm chằm vào tấm bằng tốt nghiệp mới toanh thì từ hành lang vang lên tiếng mở cửa.
Tầm này thì chắc là mẹ tôi mới về nhà từ chỗ làm.
Bố mẹ tôi đều là nhân viên văn phòng, và cha tôi thì hiện giờ đang sống một mình ở vùng Tohoku.
“Natsuki ở đó hả con? Chúc mừng con tốt nghiệp nhé. Xin lỗi vì lúc nãy mẹ không đến dự được, lúc đó mẹ có bận chút việc…Hả? Trông sắc mặt con tệ thế? Con không khoẻ trong người hả?”
Mẹ nói liền một tràng trong khi mở cửa phòng tôi.
Mẹ vẫn vậy. Nhìn thấy mẹ bảy năm sau không thay đổi gì cả khiến tôi rất yên lòng.
“Hơi hơi ạ. Con ngủ đến lúc ăn tối được không?”
“Được chứ được chứ. Con đã đo thân nhiệt chưa? Miếng dán hạ sốt đâu nhỉ…”
“Mẹ không cần phải lo đến thế đâu ạ.”
Tôi xua tay để mẹ đi ra ngoài.
Tôi giờ đang cảm thấy rất mệt mỏi và buồn ngủ, không biết là do cơ thể không thoải mái hay là bởi mọi chuyện đang rối bời lên nữa. Tôi thả mình xuống giường và cơn buồn ngủ liền ập đến. Tôi thả lỏng cơ thể, cứ thế để cho cơ thể chìm vào giấc ngủ.